*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đường xe không bằng phẳng, sau khi đi qua đoạn xóc nảy khá dài, xe rốt cuộc lái vào khu vực thành thị, Kiều không bật GPS, lái xe rẽ trái rẽ phải, rất thuần thục đưa xe vào một khu dân cư cách biệt đường phố sầm uất.
“Cậu có vẻ rất quen thuộc nơi này nhỉ.”
Đã đến đích, Ngụy Chính Nghĩa dẫn đầu nhảy xuống xe, nhìn ngôi nhà một tầng có chút cũ kỹ, nhịn không được nói.
“Lái xe là bài tập phải làm của sư huynh.”Kiều lạnh lùng đáp lại gã: “Đương nhiên, vừa lên xe thì chỉ biết ngủ như anh không thể nào hiểu nổi.”
Nếu không phải Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh, Ngụy Chính Nghĩa nhất định sạc lại, thở phì phì theo ánh mắt Kiều quan sát căn nhà một lần nữa, xung quanh nhà được quét dọn coi như sạch sẽ, cửa phòng là cánh gỗ kiểu xưa, nhìn độ cũ nát gã một cước là có thể đạp ra, trước cửa còn dựng một chiếc xe đạp màu hồng hoàn toàn không hợp với toàn bộ bầu không khí, nơi này thoạt nhìn chẳng giống chỗ ở của đại tác gia chút nào.
Nhiếp Hành Phong ấn vang tiếng chuông cửa thứ nhất, cửa chính liền mở ra, bên trong có một cô gái hơn hai mươi tuổi đang đứng, nhìn dáng vẻ là sinh viên, hệt như cảm thấy họ sẽ đến, đã sớm chờ ở cửa.
“Các anh tới phỏng vấn thầy Duy Thanh phải không?” Cô rất nhiệt tình đưa ba người Nhiếp Hành Phong đi vào, nói: “Thầy bình thường đều không nhận phỏng vấn, nhưng thầy nói khách tới thăm hôm nay là bằng hữu, muốn phá lệ một lần.”
Người Duy Thanh gọi là bằng hữu hẳn là Hà Thuận Hải, đáng tiếc Hà Thuận Hải vĩnh viễn không tới nữa.
Nhiếp Hành Phong lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô là?”
“Sách của thầy đều là tôi chấp bút, mắt thầy không tốt, không thể tự sáng tác, công việc hôm nay tôi đã làm xong, vốn định đi, có điều thầy nói không tiện chào hỏi bằng hữu, bảo tôi giúp một chút.”
Nữ sinh nói chuyện rất khéo, đưa họ đến trước cửa thư phòng, gõ gõ cửa, mời họ vào, nói: “Thầy ơi, bạn thầy tới.”
Cửa mở ra, ánh sáng cực u ám bên trong ảnh hưởng đến thị giác của mọi người, sau khi Nhiếp Hành Phong đi vào, mới nhìn thấy ông cụ một đầu tóc bạc ngồi trên ghế mây bên cạnh bàn sách, so với đám người Hà Thuận Hải và Kim Đại Sơn, tuổi tác ông cụ khá lớn, tựa lưng vào ghế ngồi hơi khép mắt, như đang dưỡng thần, không để ý đến lời nữ sinh.
Phòng của ông cũng khác với ấn tượng về thư phòng cổ hương cổ sắc của nhà văn, bên trong không có quá nhiều thứ liên quan đến sách, trái lại trên tường trên cửa sổ treo các loại bùa chú, trên xà nhà còn treo một thanh kiếm kim tiền, khiến Nhiếp Hành Phong không nhịn được nhớ tới căn phòng của Kim Đại Sơn.
Hiểu lầm vẻ kinh ngạc trong nháy mắt của ba người, nữ sinh giải thích: “Thầy thích môi trường khá tối, nói sẽ tăng linh cảm, quen là được.”
Cô lại gọi một tiếng thầy, Duy Thanh mới lấy lại tinh thần, mở mắt ra nhìn về phía chỗ họ đứng, con ngươi ông bị che một tầng màng mỏng, lờ mờ không rõ, gọi: “Hà Thuận Hải?”
Nhiếp Hành Phong đi tới, còn chưa nghĩ ra phải đáp lại thế nào, sắc mặt ông lão biến đổi, ngữ điệu vốn ôn hòa chợt sắc bén, nói: “Cậu không phải Hà Thuận Hải, là… cảnh sát?”
Ngụy Chính Nghĩa là cảnh sát, Nhiếp Hành Phong liền không phủ nhận, vào thời điểm này, anh nghĩ với thân phận cảnh sát trao đổi sẽ tương đối dễ dàng, khi họ đến gần, Duy Thanh lại nói: “Còn là cảnh sát từng giết rất nhiều người đúng không? Cỗ sát khí kia không cần nhìn cũng có thể cảm giác được.”
Lần này ánh mắt mọi người chuyển hướng sang Kiều, nếu nói ở nơi này sát khí nặng nhất chắc là Kiều lăn lộn trong hắc đạo, hắn cho tới giờ chẳng thèm che giấu phong mang, thân là người mù Duy Thanh rất dễ cảm giác được.
“Tôi đã đọc sách của ông, bản thân ông có kiến giải độc đáo về thiên đạo và nguồn gốc tội lỗi.” Kiều nhìn lướt qua bộ sách bày bên cạnh, hỏi: “Vậy ông nói cho tôi biết, từng giết rất nhiều người xấu so với chỉ một lần giết người tốt, kẻ nào tội lỗi nặng hơn?”
Câu hỏi sắc bén, khiến sắc mặt Duy Thanh thay đổi, ngồi thẳng người, tay run rẩy duỗi ra, giống như muốn lấy tách trà trước mặt, nhưng rất nhanh lại rụt trở về, động tác trong tiềm thức này cho thấy ông đang hoảng loạn, sau khi hơi ngừng, ông trấn định lại, nói với cô gái: “Ta có lời muốn nói với họ, con về trước đi.”
“Vậy con mang trà bánh tới trước.”
“Không cần, không cần gì đâu, con đi đi.”
Lời đáp lại lãnh đạm khiến cô gái hơi xấu hổ, tò mò nhìn ba người Nhiếp Hành Phong, nhưng không nói gì nữa, lúc rời đi tiện tay khép cửa lại.
Trong phòng chỉ có một cái ghế, Kiều mời Nhiếp Hành Phong ngồi xuống, Ngụy Chính Nghĩa ngồi ở bệ cửa sổ bên cạnh, Kiều thì dựa lên cánh cửa, hai tay khoanh lại ôm trước ngực, thờ ơ lạnh nhạt.
“Lão tiên sinh, ông quen biết Hà Thuận Hải đúng không?” Nhiếp Hành Phong hỏi.
“Bằng hữu rất lâu trước kia.” Sau khi hơi dừng lại một chút, Duy Thanh nói: “Các cậu đến báo tin cái chết của ông ta phải không?”
“Ông xem tin tức rồi?”
“Ta chưa bao giờ xem ti vi.” Duy Thanh cười nhạt: “Đã sớm qua giờ hẹn của chúng ta, ông ta còn chưa tới, ta biết ông ta lành ít dữ nhiều, nói đi, các cậu đến đây có ý gì?”
Đề tài trực tiếp rơi vào trọng điểm, xem ra trong lòng Duy Thanh nắm rõ, Nhiếp Hành Phong nói: “Muốn hỏi ông về chân tướng cái chết của Mã Ngôn Triệt năm đó. Tôi từng đọc tỉ mỉ đại tác phẩm của ông, nhìn ra được ông rất hiểu về các loại chuyện thần bí, cũng từng tham dự hành động đồng đạo liên thủ trừ ma năm đó, tôi nghĩ sau khi bằng hữu của ông liên tiếp bất ngờ qua đời, ông sẽ không tiếp tục lặng im thêm nữa?”
Lời nói trong bông có kim, vừa mở miệng đã khiến người nghe mất đi cơ hội né tránh, Duy Thanh theo tiếng ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, hỏi: “Các cậu là cảnh sát mà cũng tin những chuyện thần bí quỷ quái này sao?”
“Mới đầu không tin, nhưng sau đó tiếp xúc quá nhiều, tôi không thể không tin.”
Sau một thoáng im lặng, Duy Thanh nói: “Tuy mắt tôi mù, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng của cậu, thời gian càng dài, hình dáng càng rõ, cảnh sát tiên sinh, cảm ơn cậu lần thứ hai khiến tôi lĩnh hội được cảm giác của mắt thần trừ ma năm đó.”
“Xin hỏi mắt ông là do bệnh tật dẫn đến phải không?” Nhiếp Hành Phong uyển chuyển hỏi.
Trên con ngươi của Duy Thanh bị phủ một tầng màng trắng rất mỏng, tật mắt của người già bình thường trải qua trị liệu, rất có thể lấy lại ánh sáng lần nữa, nhưng Duy Thanh phủ nhận, nói: “Ta nghĩ đây hẳn là báo ứng. Chúng ta phân tán hồn phách Mã Ngôn Triệt, ngăn cản hắn báo thù và luân hồi, nhưng hết thảy đều không gạt được Thiên Nhãn, ta nghĩ báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ đến.”
Nhiếp Hành Phong không nói gì, anh biết ông cụ sẽ nói tiếp.
“Nói đến Mã Ngôn Triệt, trước tiên phải nói đến Nam Xuyên Mã gia, cậu biết bao nhiêu về Mã gia?”
“Chỉ biết họ am hiểu hàng yêu khu ma.”
“Chuyện như hàng yêu khu ma, phàm là người tu đạo đều biết, Mã gia sở dĩ một mình một kiểu cách, là bởi vì họ có thể mở cửa âm phủ, tùy ý lui tới hai giới âm dương, thậm chí có thể quyết định sinh tử của một người.”
Tim Nhiếp Hành Phong chợt đập mạnh, đột nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của Mã Linh Xu — gắng sức làm tốt chuyện của mình, mọi chuyện tự nhiên sẽ có bước ngoặt, thì ra bước ngoặt là Mã Ngôn Triệt, nếu hắn có pháp lực như vậy, nói cách khác chỉ cần siêu độ hắn, hóa giải thù oán của hắn, hắn có thể vì mình mở ra cánh cổng không thể vượt qua kia, để đám Trương Huyền trở về!
“Nghe nói mỗi người trong Mã gia đều có thần lực như vậy, tựa như ông trời đặc biệt thiên vị cho họ, cậu có thể tưởng tượng người tu đạo giống nhau, một vài người hao hết tâm huyết cả đời cũng khó có thể đạt được thành tựu, một vài người lại dễ dàng có được, trong lòng mọi người khó tránh khỏi bất bình, lại thêm cửa địa ngục đột nhiên mở ra, quần ma loạn vũ, tất cả tập hợp tài lực của mấy chục người xử tử yêu ma, dĩ nhiên có người nghi ngờ thả quỷ mị ra chính là người Mã gia, bằng không với cá tính luôn độc lai độc vãng của người Mã gia, chuyện Mã Ngôn Triệt chủ động xuất hiện hỗ trợ rất khó giải thích, cho nên phục ma xong, mấy người chúng ta thương lượng một chút, quyết định trong tiệc ăn mừng làm cho Mã Ngôn Triệt hôn mê, chế ngự hắn để hỏi cho rõ ràng.”
Thân thể đang dựa vào cửa của Kiều căng cứng, sau mi mắt rũ xuống hiện lên sát khí, đang muốn chửi rủa bọn họ dối trá, lại bị Ngụy Chính Nghĩa giành trước, lớn tiếng nói: “Đê tiện!”
Kiều kinh ngạc nhìn sang, liền thấy Ngụy Chính Nghĩa tức giận nắm chặt tay, nói: “Các ông muốn quá trình sự việc, thì trực tiếp hỏi là được, cái chuyện chuốc thuốc mê này ngay cả hắc đạo hèn hạ cũng không thèm dùng, mệt cho các ông còn là người tu đạo, vậy mà lại dùng biện pháp như thế, kỳ thực các ông thèm thuồng linh lực của Mã gia, muốn chiếm làm của riêng chứ gì?”
Này, cái gì gọi là hắc đạo hèn hạ?
Kiều trừng Ngụy Chính Nghĩa một cái, song oán khí vốn quanh quẩn trong ngực lại giảm đi rất nhiều, tính tình Ngụy Chính Nghĩa thẳng thắn vô tư, nhìn sự việc nói trúng tim đen, một lời đã vạch trần mưu đồ thật sự của những người đó.
“Cậu nói không sai, người khác ta không biết, nhưng bản thân ta đối với linh lực trong truyền thuyết không biết có hay không kia của Mã gia, là có vài phần tò mò, cho nên vì một ý nghĩ sai lầm, ta đồng ý đề nghị của họ, sau đó, sự tình càng không thể vãn hồi.”
Cá tính Mã Ngôn Triệt cực đoan phóng túng, tâm cơ cũng không sâu, dễ dàng bị họ chuốc thuốc ngã ra, mọi người cột hắn vào tầng hầm dưới khách sạn từng giam giữ yêu thú, lại sợ không trấn áp được linh lực hắn, dán bùa chú xung quanh hắn, Tống Trường An còn tự chủ trương treo cung nỏ pháp khí của mình trên đầu Mã Ngôn Triệt, Duy Thanh cảm thấy không ổn, từng phản đối, nhưng ý kiến bị mọi người bác bỏ.
Không lâu sau, Mã Ngôn Triệt tỉnh lại, sau khi phát hiện ra tình cảnh của mình chửi bọn họ ầm lên, chuyện họ muốn hỏi đương nhiên cũng không nhận được đáp án, thậm chí còn bị uy hiếp đem chuyện ác của họ thông cáo cho thiên hạ, Kim Đại Sơn nóng tính nhất, lại thêm bị Trương Tuyết Sơn và Hà Thuận Hải xúi giục, liền dùng hình với hắn, kết quả rước lấy lời nguyền âm độc hơn của Mã Ngôn Triệt, trong lúc họ tranh cãi kịch liệt, cung nỏ treo trên đỉnh đầu Mã Ngôn Triệt không biết tại sao đột nhiên chuyển động, Tang Môn đinh bắn vào sương xọ Mã Ngôn Triệt, hắn khi ấy liền không xong.
Biến cố ngoài ý muốn khiến mọi người đang có mặt đều mất phương hướng, dưới tình huống không có bất cứ chứng cớ nào tra tấn dồn người vào chỗ chết, bất kể là pháp luật hay tình riêng đều sẽ không được người khác dung thứ, hơn nữa họ đều là những người có mặt mũi, nếu chuyện này truyền đi, ngoài danh tiếng bị mất sạch, đáng sợ hơn còn là lời nguyền rủa của Mã gia.
— Nếu truyền thuyết Mã gia phán định sinh tử là thật, vậy thì tất cả họ gồm cả người nhà đều không thể chạy thoát!
Vì vậy Hà Thuận Hải đề nghị khẩn trương xử lý thi thể Mã Ngôn Triệt, âm thầm ép chuyện này xuống, Duy Thanh và anh cả Mã Ngôn Triệt từng có vài lần qua lại, thấy hắn chết quá thảm, vốn không đồng ý, nhưng sau khi Mã Ngôn Triệt chết, hồn phách bởi vì bị bùa chú ngăn cản, không thể nào rời đi, lại chửi ầm về phía bọn họ, Kim Đại Sơn còn ở bên cạnh thêm mắm đặm muối nói hắn tính ra người hôm nay tham dự việc này đều sẽ bị người Mã gia giết chết, nghĩ đến điệu bộ ngoan độc và lời nguyền báo thù của Mã gia, ông rốt cuộc sợ hãi, thỏa hiệp dưới áp lực mọi người tạo ra.
Ngay sau đó bọn họ móc hai mắt Mã Ngôn Triệt, chặt đầu hắn, lại tập hợp linh lực của mọi người phân tán hồn phách hắn, như thế họ vẫn chưa yên lòng, lại đem thân thể Mã Ngôn Triệt chôn dưới vùng âm địa, cái đầu bị cắm Tang Môn đinh treo trên đỉnh núi, trải qua gió thổi dầm mưa dãi nắng, để cầu tản đi oán khí của hắn, trừ phi người nào đó trong bọn họ giải trừ phong ấn, bằng không Mã Ngôn Triệt tuyệt đối không thể hồi sinh.
Nghe đến đó, Nhiếp Hành Phong nhớ lại cái đầu lâu trắng lẫn cùng một chỗ với thi thể bị thiêu kia, Tạ Phi nói thi thể bị thiêu là sư đệ hắn, sau khi bị thương đã bị Cơ Khải mang đi, nếu chỉ có người trong cuộc mới giải trừ được phong ấn, như vậy mọi thứ đều có thể xâu chuỗi với nhau rồi.
Cơ Khải để diệt khẩu, đưa đồ đệ lên núi giết người thiêu xác, nhưng trong lúc vô ý một lần nữa trở lại đỉnh núi họ từng treo đầu lâu, giải trừ phong ấn, đầu oán linh vốn mang oán niệm cường đại bám vào thi thể bị thiêu, lợi dụng thân xác nó báo thù, tất cả dường như đã được định sẵn trong chốn u minh, có lẽ ngay cả bản thân Cơ Khải cũng không ngờ cách nhau hai mươi năm, nỗi oán hận tiềm ẩn sẽ dẫn dắt lão lần nữa leo lên cùng một ngọn núi.
“Cạch!”
Tiếng vang khẽ cắt ngang mạch suy nghĩ của Nhiếp Hành Phong, là Kiều không cẩn thận làm rơi súng xuống đất, hắn xoay người nhặt, Ngụy Chính Nghĩa ở bên cạnh lại nghe không nổi nữa, mắng: “Giết người vô tội, không nghĩ cách để chuộc tội, còn trăm phương nghìn kế tiếp tục hại y, ngay cả hồn phách của y cũng không buông tha, các người đúng là người tu đạo hả? Tôi thấy ngay cả nhân tính cơ bản các người cũng không qua được!”
Trong lúc tức giận quá mức, gã vung vẩy hai tay một khoảng rộng trông rất khoa trương, nếu không phải Duy Thanh là ông lão cao tuổi, quả đấm của gã đã sớm vung tới.
Bị trách móc, mặt Duy Thanh không còn chút máu, thì thào nói: “Cậu mắng đúng lắm, năm đó bên cạnh ta nếu có bằng hữu như cậu, cũng sẽ không phạm sai lầm thế này…”
“Đừng đổ lỗi lầm lên người khác! Nếu ông nghĩ một việc là đúng đắn, cho dù người trên toàn thế giới đều phản đối, ông cũng phải kiên trì, đây là niềm tin của ông, ông sao có thể dễ dàng từ bỏ!”
Kiều nhặt khẩu súng lên, yên lặng nghe Ngụy Chính Nghĩa mắng chửi, vẻ mặt hắn như hơi lay động, ngón tay đặt trên cò súng hơi cong cong, cuối cùng vẫn buông ra, khẩu súng một lần nữa gài lại bên hông.
Bị Ngụy Chính Nghĩa lớn tiếng quát, thân thể Duy Thanh run rẩy, ôm đầu lẩy bẩy tự nói: “Đúng vậy đúng vậy, vì sao lúc trước ta không kiên trì… ta cũng không biết… có lẽ là bị quỷ ám rồi.”
“Chó má, tôi đã gặp rất nhiều quỷ, chúng so với những kẻ ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo như các ông còn lương thiện hơn!”
Ngụy Chính Nghĩa càng mắng càng bốc hỏa, nếu không phải Nhiếp Hành Phong nháy mắt với gã, để gã bình tĩnh lại, gã có lẽ còn tiếp tục mắng thêm nữa, tức giận ngậm miệng, ánh mắt vừa đảo một cái, đột nhiên phát hiện Kiều vẫn đang nhìn gã chằm chằm, con ngươi thâm thúy, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Ta rất hối hận…” Nhớ tới chuyện cũ kinh khủng, tâm tư của Duy Thanh có chút hỗn loạn, tự lẩm bẩm biến thành tiếng khóc: “Từ đó trở đi ta nỗ lực làm việc thiện, hy vọng có thể bù đắp sai lầm chính mình phạm phải, nhưng ta biết, bất kể ta làm bao nhiêu, đều không thay đổi được sự thật đã định…”
Dưới sự kích động vô cùng, thân thể của ông lão run dữ dội, chứng co giật không thể khống chế khiến tình trạng ông có vẻ rất gay go, Nhiếp Hành Phong đi tới muốn trấn an, ai ngờ ông đột nhiên ngẩng đầu lên, lòng trắng mắt quái dị lật qua lật lại, quan sát bốn phía cực nhanh, sau đó đưa tay, hất chén trà xuống nền nhà, kêu to: “Hắn tới, ta cảm thấy, oán linh Mã Ngôn Triệt đã tới, hắn tới tìm ta báo thù, đến đi, đến đi, ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi!”
Nhiếp Hành Phong bản năng theo ánh mắt ông nhìn sang, nhưng trong phòng ngoại trừ Kiều và Ngụy Chính Nghĩa, cũng không còn người ngoài nào khác, xung quanh càng chẳng mảy may có khí tức âm hồn, ở đây dán đầy đạo bùa, nếu oán linh thực sự tới, anh nghĩ hẳn là cũng không thể đi vào được chứ.
Anh bảo Ngụy Chính Nghĩa đi rót ly nước ấm, lại vỗ nhẹ sau lưng ông lão, ý bảo ông thả lỏng, qua rất lâu Duy Thanh mới hòa hoãn lại, nhưng vẫn tiếp tục thở hổn hển, con ngươi không ngừng đảo lên trên, hầu như chỉ nhìn thấy tròng trắng mắt, khiến ông nhìn qua rất dọa người, Ngụy Chính Nghĩa mắng xong tỉnh táo lại, nhìn bộ dạng này của ông, nói: “Tôi gọi xe cứu thương.”
“Không cần.” Kiều ngăn gã lại, nhàn nhạt nói: “Mạng lão rất lớn, không dễ ngủm vậy đâu.”
“Ta… không sao, bệnh cũ, nghỉ ngơi một chút là được.” Duy Thanh thở hổn hển từng hơi lớn phụ họa.
Nhiếp Hành Phong đưa ly nước tới: “Xin lỗi, tôi đã nhắc tới nhiều chuyện khiến ông không vui.”
“Không sao, nói ra trái lại cảm thấy dễ chịu, chuyện này ta đã che giấu rất nhiều năm…” Con ngươi của Duy Thanh rốt cuộc khôi phục trạng thái bình thường, cười khổ: “Không thể nói cho ai, nói ra cũng không ai tin, bạn bè cũ trước kia cũng không liên lạc, trong lòng mọi người đều có quỷ…”
“Năm đó Lâm Thuần Khánh cũng có tham dự sao?”
“Lâm Thuần Khánh? Không, hắn không tham gia, có điều sau đó ta thấy lúc rời đi hắn thắp ba nén nhang ở bên cạnh khu âm địa mai táng thi thể Mã Ngôn Triệt.” Duy Thanh cười cười: “Ta nghĩ có thể hắn đoán được gì, hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không phải chỉ dựa vào thời cơ.”
Nói cách khác cái chết của Lâm Thuần Khánh không liên quan đến Mã Ngôn Triệt, thậm chí Mã Ngôn Triệt không biết ông ta đã chết, oán linh xuất hiện ở Lâm gia, có lẽ là muốn hỏi Lâm Thuần Khánh hướng đi của những người tu đạo khác, hoặc là còn có một phần muốn hả giận, nên khi gặp phải hai đệ tử ăn cắp, liền tiện thể giết họ.
“Các ông mai táng thi thể Mã Ngôn Triệt ở chỗ nào?”
“Cậu muốn hóa giải oán khí của hắn?”
Duy Thanh lập tức hiểu dụng ý của Nhiếp Hành Phong, lắc đầu cười khổ: “Không thể nào, hắn đã nhập ma rồi, oán khí ngút trời, cho dù hợp nhất đầu lâu cùng thân thể hắn cũng chỉ là chuyện vô ích.”
“Có thể làm được hay không là chuyện của chúng tôi, ông chỉ cần nói thi thể ở chỗ nào!” Ngụy Chính Nghĩa lại hung dữ nhắc nhở.
Nhiếp Hành Phong nhìn gã một cái, Ngụy Chính Nghĩa tuy rằng kích động nóng máu, nhưng bình thường đều dùng thái độ bình tĩnh để xử lý chuyện, đây là lần đầu tiên, gã để cảm tình biểu hiện rõ ràng như vậy.
Cũng may Duy Thanh lần này không bị gã hù dọa, trầm ngâm một hồi, nói: “Nghe nói dưới nền đất bên cạnh khách sạn Hạnh Phúc Hải, bên trên đều là bãi đỗ xe, các cậu quật thi thể hắn ra thế nào?”
“Giết người còn xây gì đó lên chỗ y chôn cất, đúng là biến thái.”
Ngụy Chính Nghĩa nói ra tiếng lòng của mọi người, Duy Thanh lại lắc đầu, nói: “Hà Thuận Hải sở dĩ làm vậy, là bởi vì Kim Đại Sơn bói giúp ông ta nói mảnh đất kia là âm địa, rất dễ phát tài, sự thực chứng minh, ông ta cuối cùng xác thực là giàu to, ông ta cố ý dùng nền móng đè nén thân thể Mã Ngôn Triệt có lẽ bởi vì chột dạ chăng, người làm chuyện thẹn với lòng, chung quy đều chột dạ.”
Nhiếp Hành Phong lại hỏi phương hướng cụ thể chôn giấu thân thể, nhưng niên đại quá lâu, khách sạn nhỏ trước đây bị phá bỏ di dời, đổi thành khách sạn cao ốc, Duy Thanh cũng không rõ ràng lắm, những gì nên hỏi gần như đều hỏi được, Nhiếp Hành Phong liền không quấy rầy ông lão đáng thương này nữa, cáo từ rời khỏi, lúc đi tới cửa, Duy Thanh đột nhiên gọi anh lại.
“Cảnh sát tiên sinh, các cậu không bắt tôi à?”
Câu hỏi hèn yếu mờ mịt, khiến Nhiếp Hành Phong nhớ tới lời Trương Huyền từng nói.
“Không cần, bởi vì ông vẫn tự giam mình trong ngục, chưa từng ra ngoài, tôi không biết Mã Ngôn Triệt có tha thứ cho ông hay không, nhưng tôi nghĩ, sự trả giá mấy năm nay ông phải chịu có thể bù đắp được sai lầm từng phạm phải.”
Duy Thanh rơi vào trầm mặc, tựa như hiểu được lời của Nhiếp Hành Phong, Kiều đi cuối cùng, đợi họ ra ngoài hết, hắn quay đầu lại nhìn Duy Thanh, ngọn lửa trong mắt bạc hừng hực, tràn đầy oán hận và khinh thường.
“Xem ra Kim Đại Sơn là thiết chủy thần toán, tất cả mọi chuyện đều được hắn tính đến, vậy không biết hắn có tính giúp Hà Thuận Hải cuối cùng sẽ chết trong biển lửa không nhỉ?”
Nụ cười dịu dàng hòa nhã, lại không khó nhận ra oán độc bên trong, thân thể Duy Thanh lần thứ hai run cầm cập, giọng nói này ông đã từng nghe, ấn tượng quá sâu sắc, cho dù năm tháng trôi qua lâu hơn nữa, cũng không cách nào làm phai mờ ma lực của nó.
“Mã Ngôn Triệt.” Ông kinh hoàng kêu lên: “Ngươi đã trở về!”
Thưởng thức phản ứng quá độ của ông lão do nỗi sợ hãi gây ra, Kiều nở nụ cười, rất lịch sự cài cửa lại.
“Ta rất nhanh sẽ tới đón ngươi, Hoắc Duy Thanh.”
Kiếm kim tiền