Ba người ra khỏi nhà Duy Thanh, đã quá trưa, Kiều đề nghị tới nhà hắn nghỉ ngơi trước, hắn có ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô, lái xe tới rất tiện, đợi sau khi tụ họp với Tiêu Lan Thảo sẽ bàn bạc tiếp đối sách giải quyết.
Nhiếp Hành Phong đồng ý, nửa giờ sau, Kiều lái xe đến biệt thự, trong ngoài nhà lầu được quét tước rất sạch sẽ, đầy đủ các loại thiết bị, rất nhiều nơi còn đặt camera theo dõi, xem ra Kiều thường tới nơi này. Có điều Ngụy Chính Nghĩa lại là lần đầu tiên tới, tò mò lòng vòng xung quanh, lúc đi ngang qua một gian phòng, gã kinh ngạc phát hiện ra cái đầu lâu khô mini mình đưa cho Kiều lại được bày ở tủ đầu giường.
Từ sau khi gã tặng quà xin lỗi, thì không nhìn thấy nó nữa, còn tưởng là Kiều ném đi rồi, không ngờ hắn vẫn luôn giữ. Ngụy Chính Nghĩa đi vào phòng, đây hình như là phòng ngủ chính, xung quanh trưng bày rất nhiều đồ trang trí tinh xảo, đồng hồ nổi tiếng cùng rượu cao cấp, ngăn kéo bên cạnh hơi mở, khi thấy bên trong để rải rác đồ người lớn còn có còng tay tình thú, Ngụy Chính Nghĩa cau mày, rất muốn biết vị sư đệ không đi đường ngay kia của gã ở trong ngôi biệt thự này làm những hoạt động gì.
Song bất kể nói thế nào, toàn bộ căn phòng được bài biện rất tráng lệ, đầu lâu khô được đặt ở giữa chúng, có vẻ không hợp lắm, Ngụy Chính Nghĩa cảm thấy ngay cả cái khay bạc ròng trưng bày đầu lâu cũng đáng giá hơn nó nhiều lắm.
Nào có ai đặt xương sọ người thật lên tủ đầu giường kia chứ? Xem ra Kiều còn biến thái hơn những gì gã tưởng tượng, nói không chừng lúc tức giận coi thế thân của gã như bóng mà đá.
Ngụy Chính Nghĩa đi tới, cầm cái đầu lâu được thắt nơ bướm màu xanh lam lên nhìn, phía sau vang lên tiếng hỏi thăm: “Anh ở đây làm gì?”
Nghe ra là tiếng Kiều, Ngụy Chính Nghĩa chợt hoảng hốt, đầu lâu khô lỡ tay rơi xuống, Kiều tiến lên một bước đỡ lấy, cẩn thận đặt lại đầu lâu lên khay bạc, nhìn gã, lại hỏi: “Không có việc anh tới phòng ngủ của tôi làm gì?”
“Thì… không có việc gì mới đi dạo khắp nơi.”
Bị Kiều nhìn chằm chằm đến phát hoảng, Ngụy Chính Nghĩa dời mắt, tìm cớ ra ngoài, Kiều đi theo sau gã, nói: “Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn chuẩn bị cơm tối, anh ở lại với Nhiếp.”
“Ờ.”
Kiều luôn mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đổi là bình thường, Ngụy Chính Nghĩa nhất định sẽ đi cùng hắn, chỉ là vừa mới phát hiện ra một việc nhỏ, trong lòng gã hơi loạn, thuận miệng đồng ý, đợi lấy lại tinh thần, Kiều đã ra khỏi cửa, Nhiếp Hành Phong ngồi trên ghế salon phòng khách, tùy tiện lật quyển “Thiên Nhãn” kia.
“Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?” Ngụy Chính Nghĩa hỏi.
“Hy vọng có thể tìm được thi thể Mã Ngôn Triệt, siêu độ cho ông ta.”
Nếu không phải trước đo đã hẹn với Tiêu Lan Thảo, Nhiếp Hành Phong sẽ trực tiếp chạy về, nhưng kỳ quái là vẫn không nhận được liên lạc của Tiêu Lan Thảo, anh không biết tình hình bên kia thế nào, về phần siêu độ, Tiêu Lan Thảo không có khả năng biết làm loại chuyện này, Tiểu Bạch lại cách quá xa, bởi vậy anh gửi gắm hy vọng vào Trương Lạc.
“Anh họ thật kỳ quái, lâu như thế vẫn chưa gọi điện tới.” Ngụy Chính Nghĩa nhìn đồng hồ, lẩm bẩm móc di động, định gọi điện hỏi thử, ai ngờ sờ soạng túi áo lại túi quần, đều không tìm thấy di động, gã luống cuống: “Hỏng rồi, tôi quên cầm điện thoại di động!”
“Sư huynh đệ các cậu rất ăn ý đấy nhỉ, đều nhớ mang súng, lại quên cầm điện thoại.”
“Anh nói Kiều?” Ngụy Chính Nghĩa ngạc nhiên nhìn Nhiếp Hành Phong: “Không thể nào, tên kia có bệnh thần kinh, anh cũng biết gia tộc họ bình thường hay xảy ra bắn giết các kiểu, để có thể liên lạc trước tiên, trên người hắn có ít nhất hai cái di động, trên xe còn để một cái…”
Nhiếp Hành Phong thu lại nụ cười, nhớ tới biểu hiện của Kiều hôm nay, anh vội vàng lấy di động ra, màn hình mọi thứ bình thường, anh lại tìm điện thoại Tiêu Lan Thảo, phát hiện số của Tiêu Lan Thảo lại bị chặn.
Khó trách anh vẫn không nhận được liên lạc của Tiêu Lan Thảo!
Nhiếp Hành Phong bỏ chặn, gọi điện thoại tới, chưa đợi anh nói, đã nghe thấy Tiêu Lan Thảo hỏi trước: “Anh bên kia xảy ra chuyện gì à? Tôi cả ngày liên lạc với anh đều không được.”
“Có chút phiền toái nhỏ, chỗ anh tiến triển thế nào?”
“Với tôi là tin tức tốt, nhưng với cậu em họ mà nói, khả năng là khá gay go, Kiều có ở nhà không?”
Nhiếp Hành Phong nhìn thoáng qua Ngụy Chính Nghĩa, dường như cảm giác chuyện có tính nghiêm trọng, Ngụy Chính Nghĩa thôi lục túi áo, rất khẩn trương nhìn qua.
“Chúng tôi đang ở trong biệt thự của Kiều, cậu ấy vừa ra ngoài mua đồ ăn.”
“Mượn cớ bảo hắn lập tức quay lại, trông coi hắn, tôi nghi ngờ cái chết của Hà Thuận Hải và quản gia liên quan đến hắn.”
“Anh tra được gì rồi?”
“Đêm qua camera giao thông quay được một chiếc Mercedes màu đen vẫn luôn theo dõi Hà Thuận Hải, sau khi xảy ra tai nạn, lại theo đường cũ chạy về, mà chỗ Hà Thuận Hải xảy ra chuyện vừa vặn là đoạn đường không lắp camera theo dõi, chúng tôi điều tra, chủ xe Mercedes là Kiều, tuy rằng cảnh sát không có chứng cứ xác thực chứng minh Hà Thuận Hải xảy ra tai nạn xe liên quan đến Kiều, nhưng hắn hiện là người tình nghi lớn nhất, chúng tôi muốn mời hắn về cục cảnh sát giúp đỡ điều tra.”
Nhiếp Hành Phong càng nghe càng giật mình, theo bản năng nói: “Không phải Kiều!”
“Chủ tịch, trên những vấn đề thế này, hy vọng anh không nên xử trí theo cảm tính…”
“Tôi không xử trí theo cảm tính, tôi nói không phải Kiều ý là… tôi nghi ngờ cậu ta bị Mã Ngôn Triệt bám thân.”
Thảo nào trước mặt Duy Thanh, Ngụy Chính Nghĩa biểu hiện kích động như vậy, thì ra tâm trạng gã bị Kiều ảnh hưởng đến, Kiều rất giỏi che giấu tình cảm của mình, Ngụy Chính Nghĩa lại không thể, không, anh nên nói người kia không phải là Kiều, mà là Mã Ngôn Triệt bám trên người Kiều.
Liên tưởng đến một loạt cử chỉ quái dị của Kiều, đây là giải thích duy nhất, nghe Nhiếp Hành Phong suy đoán, Tiêu Lan Thảo tăng nhanh tốc độ xe, lại hỏi địa chỉ biệt thự, nói: “Tôi sẽ mau chóng chạy tới, các anh trấn an hắn trước, tôi tìm cơ hội đánh oán linh ra, không thể để hắn bám thân quá lâu, bằng không Kiều sẽ gặp nguy hiểm.”
Tiêu Lan Thảo là cao thủ bám thân, có những lời này của hắn, Nhiếp Hành Phong thoáng yên tâm, nghe hắn lại than thở: “Cũng may các anh chưa tìm được Duy Thanh, oán linh tạm thời sẽ không động thủ…”
“Chúng tôi vừa tới thăm Duy Thanh.”
“Cái gì?!” Cảm giác không ổn, Tiêu Lan Thảo nói: “Nhưng đồng sự của tôi tới nhà Duy Thanh, phòng của ông ta trống không, hàng xóm nói ông ta ra ngoài rất lâu rồi, cũng không biết ông ta đi đâu, tôi nghĩ các anh cũng không tìm được…”
Bởi vì Duy Thanh có hai căn nhà, có lẽ xuất phát từ tâm lý sợ hãi cái chết, ông tự giấu mình trong một nhà khác không muốn người biết, tin tức này ngay cả cảnh sát cũng chưa tra được, nhưng Kiều lại lái xe đưa họ đến, điều này chứng tỏ trước đây hắn đã từng điều tra cặn kẽ, cực kỳ rõ chỗ ẩn thân của Duy Thanh — thảo nào trên đường đi anh đều cảm thấy tuyến đường Kiều lái xe không giống với mình từng tra, vốn tưởng hắn đi tắt đường gần, không ngờ là chỗ ở hoàn toàn khác, bởi vậy nguyên nhân hắn để họ ở lại, lại một mình ra ngoài chỉ có một!
“Chút nữa liên lạc lại!”
Tình huống cụ thể Nhiếp Hành Phong không có thời gian nói nhiều với Tiêu Lan Thảo, cúp điện thoại vội vã đi ra ngoài, Ngụy Chính Nghĩa theo sát phía sau, hai người ra đến cửa lại dừng bước, phát hiện trong biệt thự không có chiếc xe nào khác, mà lúc họ tới là ngồi xe Kiều lái.
Ngụy Chính Nghĩa tức giận đấm một quyền: “Tên khốn kia đã sớm có dự mưu!”
Nhiếp Hành Phong trầm mặt chạy đến đầu đường, đường rất hẻo lánh, rất lâu vẫn không thấy chiếc xe nào chạy qua, Nhiếp Hành Phong đành phải gọi tổng đài taxi điều xe, lại đợi hơn mười phút, mới có một chiếc taxi từ từ lái đến.
Xe dừng lại, hai người liền xông tới, tốc độ nhanh như ăn cướp, nếu không phải thấy Nhiếp Hành Phong lấy tiền ra, tài xế suýt nữa cho là mình bị uy hiếp, run rẩy hỏi: “Địa chỉ?”
“Tôi không biết địa chỉ, anh cứ lái theo tôi nói là được, dùng tốc độ nhanh nhất.”
Nhìn sấp tiền xòe ra trước mặt, tài xế không nói hai lời, giẫm mạnh chân ga lái xe ra ngoài.
Lúc này Nhiếp Hành Phong thấy rất may mắn trí nhớ mình tốt, bị Kiều đưa đi rẽ không ít khúc cua, anh lại vẫn ước chừng nhớ được bảng chỉ đường. Ngụy Chính Nghĩa ngồi ở ghế sau, đã sớm bị quay đến lơ mơ rồi, nhìn chiếc xe dưới sự chỉ dẫn của Nhiếp Hành Phong, lao đi như bay, không lâu sau họ đã tới gần căn nhà của Duy Thanh.
Đợi hai người xuống xe, tài xế sợ họ đổi ý, vội vàng nhét tiền vào túi, quay xe chạy đi.
Nhiếp Hành Phong đi tới cửa nhà Duy Thanh, thấy trước cửa ngoài xe Mercedes của Kiều, còn có một chiếc xe đạp màu hồng, là của cô nữ sinh kia, cửa phòng hé mở, anh đi vào liền ngửi thấy mùi khét khi thứ gì bị cháy.
Trên hành lang mù mịt khói đặc, cộng thêm không gian tăm tối, đường nhìn của Nhiếp Hành Phong bị che mất, anh dùng tay áo bịt miệng mũi, bằng trực giác lần mò đến thư phòng của Duy Thanh.
Càng vào trong khói mù càng dày đặc, phía trước lờ mờ lóe ra ánh lửa, Nhiếp Hành Phong theo ánh lửa chạy tới, chợt nghe thấy tiếng súng gắn ống giảm thanh truyền tới, sau đó là là tiếng đổ vỡ hỗn loạn liên tiếp, cửa thư phòng mở ra, trước mặt liền thấy góc rèm cửa đối diện bị lửa nuốt trọn, ngọn lửa đang lan lên trên từng chút một, mang theo mùi cháy khét gay mũi, còn có mùi máu tanh nồng nặc.
Nhiếp Hành Phong sau khi tiến vào lại nghe thấy một tiếng súng vang lên, nữ sinh cuộn người ngã ở cửa, nhìn không rõ thương thế, Duy Thanh thì nằm phủ phục phía trước, bàn học ghế mây đều lật nhào, sách vở tán loạn đầy đất, một vài quyển rơi vào vũng máu, trên trang giấy trắng như tuyết đầy vết máu, truật mục kinh tâm.
“Chạy à.” Trong màn khói dày đặc truyền đến tiếng nói hòa nhã, khẽ cười: “Lên trời xuống đất, xem ngươi chạy được đến đâu?”
“Kiều!”
Ngụy Chính Nghĩa chạy vào theo, nghe thấy uy hiếp, gã lập tức rút súng chỉ về nơi phát ra âm thanh, quát: “Bỏ súng xuống!”
Đáp lại gã là tiếng súng nổ lần nữa, Duy Thanh chẳng biết bị đánh đến chỗ nào, phát ra tiếng kêu đau đớn, Ngụy Chính Nghĩa phát hỏa, ngón tay gập lại mấy lần, nhưng thủy chung không bóp cò, mà trực tiếp xông tới, vung quyền đánh về phía Kiều.
Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội bật đèn, thử hơi thở của nữ sinh, thấy cô chỉ bị ngất đi, liền đỡ cô đến một phòng khác, lại mở cửa sổ hai bên, trong phòng tuy lửa cháy hừng hực, nhưng đều do oán linh khống chế, tập trung cùng một chỗ với oán khí ở trong phòng, những phòng khác vẫn chưa bị lan đến.
Ổn định xong nữ sinh, Nhiếp Hành Phong lại xông vào thư phòng, Ngụy Chính Nghĩa đang đánh nhau với Kiều, đồ bày biện xung quanh theo hai người ẩu đả không ngừng rơi xuống đất, bàn về pháp lực thể lực, Ngụy Chính Nghĩa đều không bằng Kiều, nhưng gã trời sinh có phần hung mãnh bốc đồng, khi gã liên tiếp tấn công, lửa cháy do oán linh đốt lên yếu dần, khói mù dày đặc cũng từ từ tản đi, lộ ra thân thể người co quắp trên mặt đất.
Trên người Duy Thanh trúng mấy vết thương, nhưng không bị thương đến chỗ hiểm, thần trí vẫn thanh tỉnh, cảm giác được Nhiếp Hành Phong đến gần, ông yếu ớt kêu: “Kệ ta, ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, để hắn động thủ đi.”
“Thế sẽ chỉ tăng thêm tội nghiệt của hắn.” Nhiếp Hành Phong tiến lên đỡ ông dậy, an ủi: “Gắng thêm một lát nữa, ông sẽ không sao.”
Vừa dứt lời, một ngọn lửa dấy lên giữa Nhiếp Hành Phong và Duy Thanh, Nhiếp Hành Phong bị lệ khí đánh trúng, ngã nhào ra phía sau, Duy Thanh một lần nữa ngã xuống, đầu đập mạnh vào nền nhà, thần trí dần hôn mê.
“Cậu điên rồi, cả Chủ tịch cũng đánh!”
Thấy Nhiếp Hành Phong bị âm hỏa đánh ngã, Ngụy Chính Nghĩa giận dữ, vung một đấm tới, oán linh lắc mình tránh ra, mắt bạc quan sát căn phòng lộn xộn, tâm trạng trở nên khá vui vẻ, thấy Ngụy Chính Nghĩa lại liều mạng xông tới, ánh mắt hắn đảo qua, Ngụy Chính Nghĩa liền bị ánh lửa bao vây, ngọn lửa dọc theo vạt áo nhanh chóng lan lên trên, nhìn gã luống cuống tay chân dập lửa, oán linh phát ra tiếng cười khẽ.
“Trò này chơi rất vui phải không sư huynh?”
“Quỷ mới là sư huynh đệ của ngươi!” Ngụy Chính Nghĩa xì một tiếng khinh miệt: “Ta cảnh cáo ngươi, lập tức ra khỏi người hắn, bằng không ta nhất định cho ngươi hồn phi phách tán!”
“Hồn phách ta đã sớm tán rồi, nhờ những kẻ này ban cho…”
Trong khói mù mông lung truyền đến giọng nói tịch mịch, rất giống giọng Kiều, nhưng lại không đồng dạng, nghĩ đến người vô tội này bị hành hạ đến chết, tim Ngụy Chính Nghĩa thoáng cái đau đớn, rõ ràng đối phương không phải Kiều, nhưng lúc này gã lại lo sợ không yên, không dám phán đoán rõ ràng mọi thứ mình nhìn thấy.
“Đừng để hắn mê hoặc!”
Bên cạnh truyền tiếng tiếng gọi của Nhiếp Hành Phong, thần trí Ngụy Chính Nghĩa được gọi trở về, liền thấy oán linh lướt đến trước mặt Duy Thanh, giơ súng về phía trái tim ông.
“Bỏ súng xuống!” Gã lập tức chĩa súng về phía oán linh.
Lời nói bị phớt lờ, oán linh chẳng những không bỏ súng, còn tiện thể đạp Duy Thanh một cước, khiêu khích nhìn về phía Ngụy Chính Nghĩa, Ngụy Chính Nghĩa giận dữ hai tay nắm chặt súng, lại quát: “Bỏ súng xuống, bằng không ta sẽ nổ súng!”
“Cứ việc bắn, dù sao người chết cũng không phải ta.”
Đây là sự thực, oán linh có thể tùy ý tìm cơ thể khác bám thân, Kiều lại không thể, Ngụy Chính Nghĩa tức giận kêu gào, họng súng lại chỉ thẳng mi tâm nam nhân, quát: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!?”
“Trừng phạt ác nhân thôi, lẽ nào ngươi không nhìn ra sao?”
Con ngươi oán linh ánh lên, ngọn lửa bốc cháy trên góc áo Duy Thanh, có điều Duy Thanh đã hôn mê, hoàn toàn không có phản ứng, oán linh mỉm cười với Ngụy Chính Nghĩa nói: “Giết người cũng không nhất định phải dùng súng, sư huynh, ta thích lửa hơn, bởi vì đây là dấu hiệu của thiên phạt.”
“Đây không phải là thiên phạt, chỉ là ngươi không cam lòng trả thù mà thôi.”
Theo giọng nói sắc bén, đám lửa kia biến mất dưới chưởng phong, oán linh kinh ngạc nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, không ngờ người đàn ông chẳng có chút xíu tu hành nào này lại có thể dập tắt thiên hỏa mình đốt lên.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Nhiếp Hành Phong nói: “Với pháp lực của ngươi, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết ông ấy, thậm chí có thể một phát súng lấy mạng, nhưng ngươi không làm thế, ngươi chỉ hành hạ ông ấy từng chút một, để ông ấy nếm trải cực khổ ngươi đã từng chịu, giống như ngươi đã làm với những người khác…”
“Ta làm sai sao? Hôm nay ngươi cũng đã nghe thấy, năm đó bọn chúng đối xử với ta thế nào! Ta chỉ muốn nói, những gì lão khốn này nói không bằng một phần mười chân tướng, ta chết như thế nào, hồn phi phách tán ra sao ngươi có thể tưởng tượng được không!?”
Ngữ điệu ôn hòa đặc biệt thuộc về Mã Ngôn Triệt, nói ra trong tình huống thế này, lại khiến cho người ta không rét mà run, lệ khí bị nỗi phẫn uất kích thích, ngọn lửa vốn bị dập tắt lại một lần nữa bùng lên, trong nháy mắt lửa cháy hừng hực bao vây bốn người trong thư phòng không quá rộng rãi, tựa như tâm tình Mã Ngôn Triệt thời khắc này — dù phải liều mạng đồng quy vu tận, cũng không tha cho họ!
Nhiếp Hành Phong bất chấp lửa cháy lan về phía mình, trầm giọng nói: “Ta biết ngươi hàm oan mà chết, nhưng việc này không thể trở thành lý do để ngươi lạm sát người vô tội!”
“Ta lạm sát kẻ vô tội cũng là do bọn chúng tạo ra, là bọn chúng gieo gió gặt bão, nếu có oán trách, vậy thì tới Phong Đô địa phủ tính nợ với ta đi!”
Oán linh hung tợn nói xong, nòng súng lần thứ hai chỉ về phía Duy Thanh, Ngụy Chính Nghĩa thấy thế kêu lên: “Dừng tay!”
Phập! Tiếng súng gắn ống hãm thanh vang lên, tựa như khiêu khích lời ra lệnh của Ngụy Chính Nghĩa, thấy trên ngực phải y phục Duy Thanh tràn ra mảng máu lớn, Ngụy Chính Nghĩa vừa sợ vừa giận, nhưng súng ngắm ngay Kiều, làm thế nào cũng không thể bóp cò, cho dù là nổ súng cảnh cáo đơn giản gã cũng không làm được.
“Bắn đi.” Oán linh đến gần gã, chân mày nhướng lên, chỉ vào vị trí tim mình, mỉm cười đưa ra lời mời: “Bắn chỗ này, tay súng thiện xạ, kỹ thuật bắn của ngươi nhất định sẽ không để ta thất vọng.”
Hệt như trách gã do dự chần chừ, nam nhân trực tiếp áp sát đến trước mặt gã, rõ ràng chính là gương mặt thèm đòn thuộc về Kiều, thời khắc này lại xa lạ đến vậy, Ngụy Chính Nghĩa bực tức giáng trả một nện, báng súng hướng về đầu đối phương đáp xuống.
“Khốn kiếp!”
Ánh lửa quét qua trước mắt, che đi hình dáng oán linh, Ngụy Chính Nghĩa đánh tay không, dứt khoát nhào cả người tới, oán linh không chấp nhặt với gã, mượn khói mù né sang một bên, đang muốn rời đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến gió lạnh, cổ lập tức bị một thanh vũ khí trong suốt chặn lại, lưỡi dao lấp lánh hàn quang, phát ra sát khí thuộc về pháp khí thượng cổ.
“Ngươi có thể thử xem thứ này có thể giết chết được ngươi hay không!” Nhiếp Hành Phong tay cầm Tê Nhận, lạnh lùng nói phía sau hắn.
Oán linh biến sắc, hắn chẳng sợ đạn hay pháp khí, nhưng Tê Nhận thì khác, đó là thánh vật chuyên để đối phó các loại quỷ mị yêu ma, hắn cũng không đề ý đến mạng sống, dù sao hồn phách còn có thể tập hợp bao lâu chẳng ai biết, nhưng thù còn chưa báo, hắn không cam lòng chết vào lúc này, bèn thu hồi sát khí, mỉm cười nói: “Nếu không sợ thương tổn đến bạn của ngươi, ngươi rất có thể thử một lần.”
Oán khí Mã Ngôn Triệt quá nặng, Nhiếp Hành Phong làm như vậy kỳ thực cũng không nắm chắc quá nhiều, nhưng đối phương nhất thời chần chừ khiến trong lòng anh đã chắc chắn, tận dụng thời cơ, anh lập tức lấy đạo bùa vỗ vào lưng Kiều.
Bùa triện vẽ bằng chu sa lóe ra kim quang trong lửa, Kiều theo đó phát ra tiếng rên rỉ, thân thể lắc lư ngã về phía sau.
Ngụy Chính Nghĩa vội vàng tiến tới ôm lấy hắn, Nhiếp Hành Phong nhân cơ hội lại vỗ một tờ đạo bùa vào trước ngực hắn, thấy hắn hôn mê bất tỉnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chủ tịch bùa anh vẽ linh nghiệm thế à, ngay cả oán linh bám thân cũng có thể giải quyết.” Ngụy Chính Nghĩa hai mắt tràn đầy sùng bái, đỡ lấy Kiều, thấy hắn bất tỉnh nhân sự, lo lắng hỏi: “Oán linh đi rồi chứ? Bùa dán trên người Kiều, có ảnh hưởng gì đến hắn không?”
Mấy đạo bùa này thật ra là Chung Khôi chép, sau đó Nhiếp Hành Phong lại chiếu theo vẽ lại một ít, lúc ra ngoài tiện tay cất mấy tờ vào túi, không ngờ sẽ phát huy tác dụng, nhưng trên thực tế mấy đạo bùa này nên dùng thế nào anh cũng không rõ lắm, càng không biết oán linh có rời đi không hay bị đạo bùa phong bế lại, nói: “Tiêu Lan Thảo tới ngay bây giờ, giao cho anh ta xử lý.”
“Anh họ còn biết đạo thuật?” Ngụy Chính Nghĩa rất giật mình, lúc này Nhiếp Hành Phong không kịp giải thích nhiều, lại chuyển sang xem xét thương thế của Duy Thanh, trên người Duy Thanh trúng mấy phát súng, tuy rằng không bắn trúng chỗ yếu hại, nhưng vì mất nhiều máu, thương thế rất nghiêm trọng, thần trí rơi vào hôn mê, không hề phản ứng chút nào với tiếng gọi của anh.
Nhiếp Hành Phong không dám di chuyển ông, gọi cấp cứu trước, lại liên lạc với Tiêu Lan Thảo, Tiêu Lan Thảo đã vào nội thành, sau khi nghe xong tình hình, nửa chừng đổi hướng chạy về phía nhà Duy Thanh, Nhiếp Hành Phong hẹn hắn lát nữa gặp ở biệt thự, gọi điện thoại xong, anh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nữ sinh đã tỉnh, vịn tường lảo đảo đi tới, thấy bọn họ, lập tức khóc gào: “Có người giết thầy, mau bắt hung thủ…”
Oán linh bị phong ấn, lửa cháy khói mù theo đó từ từ tản đi, Ngụy Chính Nghĩa hơi nghiêng hông, không lộ dấu vết chặn đường nhìn của nữ sinh, để đỡ cho cô nhìn thấy hình dáng Kiều, sau này khai báo ra hắn.
Nhiếp Hành Phong nhặt súng Kiều đánh rơi trên mặt đất cất đi, đi tới trước mặt nữ sinh, nữ sinh như chim sợ cành cong, run rẩy lùi về phía sau, khóc lóc hỏi: “Có phải thầy… chết rồi không?”
“Tôi đã gọi xe cứu thương, bác sĩ sẽ lập tức tới.” Nhiếp Hành Phong đổi đề tài, hỏi lại: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Không phải cô về nhà rồi sao?”
“Hôm nay thầy có chút không bình thường, tôi rất lo lắng, liền quay lại xem thử, không ngờ nhìn thấy hung thủ giết người, thầy trúng vài phát súng, sau đó tôi liền ngất xỉu…”
Lúc đó khói quá dày, cô không nhìn rõ hung thủ là ai, trong lúc quá căng thẳng, nói năng cũng rất lộn xộn, may mà lần này oán linh không giận chó đánh mèo với cô, Nhiếp Hành Phong an ủi cô vài câu, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng còi xe cứu thương, anh nói: “Chúng tôi phải đưa người đi trước, những chuyện khác cảnh sát sẽ đến tiếp ứng, một mình cô không vấn đề gì chứ?”
Nữ sinh còn chưa hết run, nhưng trạng thái tinh thần khá hơn vừa rồi, gật đầu nói: “Không sao, tôi ở lại cùng thầy.”
Nhiếp Hành Phong cùng Ngụy Chính Nghĩa đỡ Kiều lên xe, cũng may nhà Duy Thanh ở bên cạnh khu dân cư, cách các hộ gia đình khác một đoạn, không ai chú ý đến việc nhà ông xảy ra chuyện, Nhiếp Hành Phong sau khi lên xe, tìm thấy chìa khóa xe trên người Kiều, lái xe trở lại biệt thự.
Giằng co một đường, Kiều lại thủy chung không tỉnh, về đến nhà, Ngụy Chính Nghĩa nhớ tới còng tay tình thú để trong phòng ngủ, liền cõng hắn vào, trong phòng vừa vặn có một cái ghế đồng dùng để trang trí, Ngụy Chính Nghĩa đặt hắn lên ghế, lại tìm còng tay, còng cả tay chân hắn vào, thấy hắn hoàn toàn không có phản ứng, nhịn không được đưa tay vỗ vỗ má hắn, đổi lấy là mấy tiếng rên rỉ khe khẽ.
Thấy sắc mặt Kiều còn nhợt nhạt hơn lúc ở nhà Duy Thanh, da thịt cũng rất lạnh, sát lại gần có thể cảm thấy được rõ ràng âm khí tản mát ra từ người hắn, Ngụy Chính Nghĩa đã rõ vì sao Kiều vẫn nói lạnh, Mã Ngôn Triệt không giống quỷ mị bình thường, hồn phách hắn bị đánh tan, chỉ chừa lại oán khí mang hồn phách tập hợp lại, khí tràng còn âm hơn lệ quỷ gấp mấy lần, hắn vẫn luôn chiếm giữ thân thể Kiều không buông, tạo thành tổn thương rất lớn cho Kiều.
Đến lúc cần dùng sách vở mới hận tri thức mình quá ít, hiện tại Ngụy Chính Nghĩa cuối cùng cũng để bản thân cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của câu nói này, suy nghĩ hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra cách giải quyết, đành phải hỏi Nhiếp Hành Phong: “Làm sao bây giờ?”
Nhiếp Hành Phong sờ sờ hơi thở Kiều, tuy rằng suy yếu, nhưng coi như ổn định, lúc này chỉ có thể đợi Tiêu Lan Thảo tới rồi lại bàn bạc đối sách, nhưng anh không có thời gian đợi thêm nữa, nhìn đồng hồ, nói: “Tôi về trước, xem Trương Lạc có cách siêu độ oán linh không, cậu ở chỗ này chờ Tiêu Lan Thảo, nếu anh ta không giải quyết được, thì mau chóng đưa Kiều đến tìm Trương Lạc.”
Với đạo hạnh của Trương Lạc, cho dù không cách nào đuổi được oán linh bám trên người Kiều, chí ít có thể ngăn chặn được lệ khí của hắn. Chưa đến lúc bất đắc dĩ, anh không muốn đối địch cùng Mã Ngôn Triệt, trong này ngoài việc muốn nhờ hắn mở cổng cõi âm, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là — sau khi ngắt quãng nghe được chuyện cũ của Mã Ngôn Triệt, anh hy vọng hóa giải oán khí của hắn, siêu độ cho hắn.
Nhiếp Hành Phong giao phó Kiều cho Ngụy Chính Nghĩa, lại liên lạc với Tiêu Lan Thảo, biết được hắn đã đến hiện trường, Duy Thanh và nữ sinh kia được đưa đến bệnh viện rồi, nữ sinh không vấn đề gì, nhưng Duy Thanh bởi tuổi tác quá lớn, hơn nữa chảy máu quá nhiều, tình hình không lạc quan lắm, hắn đang cùng đồng nghiệp khám xét hiện trường, cố sức không để họ chú ý tới việc Kiều từng xuất hiện, đợi sau khi khám xét xong sẽ tới ngay biệt thự.
Nhiếp Hành Phong lúc gần đi đưa hết đạo bùa mang theo bên mình cho Ngụy Chính Nghĩa, đề phòng oán linh lại lợi dụng thân thể Kiều làm loạn, Ngụy Chính Nghĩa tiễn Nhiếp Hành Phong rời đi xong, nhớ đến bộ dạng khủng khiếp lúc Kiều phát cuồng, có phần lo lắng, chạy vào phòng bếp lục cả buổi, tìm được một ít dây nhựa, gã cách mỗi đoạn lại buộc một tờ đạo bùa vào dây, cầm tới phòng ngủ.