Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 12 - Chương 1: Tâm ngục



Trên thảm cỏ của vườn hoa bệnh viện Thánh An, một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn nhìn chằm chằm đài phun nước phía trước đến mất hồn. Người bạn lặng lẽ ngồi bên cạnh ông, xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng kim loại va chạm, theo tiết tấu tinh tinh tang tang. Nhưng không khiến người ta bực bội, ngược lại có cảm giác kim đồng hồ đang chạy.

Mã Linh Xu cảm thấy tiếng động nặng nề hơn, anh nhìn sang. Sương chiều che phủ bóng người mờ nhạt, chỉ thấy dây xích quấn quanh hông hắn lắc lư theo gió, hơi thở âm u lại quỷ quái, không giống người thuộc thế gian này.

Trương Lạc cũng nghe thấy, chợt lấy lại tinh thần, chiếc chăn đắp trên người ông theo chuyển động của ông rơi xuống đất. Mã Linh Xu nhặt lên, phủ lại cho ông. Ông nói tiếng cảm ơn, giơ tay nắm chặt chiếc chăn, lộ ra sợi dây đỏ thắt nơi cổ tay, chính là thừng bùa đạo gia dùng để xua nạn trừ tà.

“Vừa rồi ta nói đến đâu rồi?” Trương Lạc hỏi.

Giọng nói ông khàn khàn, mất đi trung khí* mà người khỏe mạnh nên có. Mấy ngày liên tiếp nằm trên giường khiến gương mặt ông hơi sưng phù, nhưng tinh thần vẫn tốt. Hoàn toàn không nhìn ra được hai hôm trước ông còn bị bệnh nguy kịch.

(*Trung khí: khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hóa thức ăn và dinh dưỡng cho cơ thể. Ý chỉ vẻ khỏe mạnh.)

“Nói đến đoạn ông dạy sư đệ mới nhập môn học phép thuật.” Mã Linh Xu trả lời: “Đó hẳn là câu chuyện rất đáng để nhớ lại.”

“Không, ta gần như không nhớ được, ngược lại những chuyện sau này nhớ khá rõ.”

“Vậy hôm nay nói đến đây thôi. Trời tối rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục trò chuyện.”

Mã Linh Xu giữ xe đẩy muốn rời đi, bị Trương Lạc ngăn lại: “Ta rất thích ráng chiều, muốn nhìn thêm một lúc nữa.”

Theo ánh mắt Trương Lạc nhìn sang, Mã Linh Xu thấy rặng mây tía cuối trời như sắp bốc cháy. Áng mây đè xuống rất thấp, khiến người ta gần như có thể cảm nhận được sức nóng của nó. Anh không khỏi nhớ về quãng thời gian rất nhiều năm trước kia. Khi đó họ đều tin rằng ráng chiều đại diện cho sức mạnh lớn nhất giữa trời đất, cũng từng ngang tàng nói rằng muốn làm đạo giả giỏi nhất, sáng tạo ra thần lực giống vậy. Nhưng hiện giờ quay đầu nhìn lại, chỉ là chuyện hoang đường.

Màu sắc rực rỡ của ráng chiều tỏa xuống toàn bộ sân vườn, trên chiếc ghế dài bằng gỗ trong góc phòng, một người đàn ông đang ngồi trong ánh mặt trời chiều đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn lên trời, tiếp đó lại nhìn về phía họ, rồi lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Cậu ấy là một đứa trẻ tốt.” Chú ý thấy sự hiện hữu của cậu, Trương Lạc nói: “Rất nhiều người cả đời cầu đạo học pháp, lại không có được trái tim rộng lượng như người chưa từng học.”

“Không bằng ông cứ nói thẳng là cậu ấy ngốc.” Nói đến Chung Khôi, Mã Linh Xu liền bất đắc dĩ thở dài: “Nếu không thì làm sao cậu ấy lại đọc thể loại sách như “Bách khoa toàn thư các cách gặp quỷ” thế kia?”

Dường như cảm nhận họ đang nói đến mình, Chung Khôi ngẩng đầu khỏi trang sách, nhưng không đi đến, mà cười xua tay với họ, sau đó lại chăm chú đọc. Nếu không phải hiện giờ tình huống không cho phép, Mã Linh Xu rất muốn đi đến vỗ trán cậu: cậu cũng cần đọc “Các cách gặp quỷ” hả? Cậu nhìn luôn cậu không phải được rồi sao?

Trương Lạc lại cười: “Nếu quen cậu ấy sớm hơn mấy năm, ta rất sẵn lòng dạy cậu ấy chút phép thuật. Nhưng ở trước mặt cậu, có vẻ múa rìu qua mắt thợ quá. Đứng đầu trong môn hạ thiên sư, sẽ không có ai có tu vi vượt qua cậu nữa.”

Từ lúc gặp lại Trương Lạc đến nay, hai người từng nhiều lần gặp gỡ, nhưng đây là lần đầu tiên Trương Lạc nhắc tới thân phận của anh một cách rõ ràng. Mã Linh Xu cũng không phủ nhận, mỉm cười nói: “Còn có tên đồ đệ của tôi nữa. Trước mặt nó, tôi làm sao dám nói đến hai chữ tu vi?”

“Nếu bàn về yêu tiền, Trương Huyền mới đúng là thiên hạ vô địch.” Trương Lạc hôm nay rất hào hứng, sau khi nói đùa, lại hỏi: “Vẫn không có tin tức của cậu ấy sao?”

“Không có, nhưng cậu ấy ở cùng Trương Chính, không sao đâu.”

Không muốn Trương Lạc phiền lòng vì việc ấy, Mã Linh Xu cũng không nói việc Trương Huyền mất tích thực ra là do Trương Chính gây nên, càng không nói hiện giờ tất cả mọi người đang cấp tốc tìm họ.

“Ta không lo cho Trương Huyền, bởi vì có rất nhiều người sẽ lo lắng cho cậu ấy. Người ta không yên tâm chính là Trương Chính. Trên đời này ngoài ta ra, chỉ sợ sẽ không có ai nhớ đến nó nữa.” Nhìn ráng chiều dần dần thay đổi hình dạng, Trương Chính chậm rãi nói: “Đứa trẻ đó được một tay ta dạy dỗ. Nhưng ta không phải là người sư phụ tốt. Nó đã không hào hiệp như Trương Huyền, cũng không bằng lòng bình thường như Chung Khôi. Nó quá cực đoan cố chấp, đây là chuyện tối kỵ trong tu hành. Ta biết điều đó, nhưng lại không thể dẫn nó đi vào đường ngay.”

“Cậu ấy có đường đi của riêng mình, đừng lo lắng quá.”

Mã Linh Xu vỗ vai Trương Lạc, tỏ vẻ an ủi. Tiếng xích sắt phía xa xa lần thứ hai vang lên. Hai người đều nhìn thấy, bóng dáng kia rõ ràng hơn so với lúc trước. Một con chim nhỏ từa tựa như ưng quanh quẩn gần đó, nhưng không đến gần họ.

“Bạn cũ tới rồi, nhưng vì sao lại không qua đây?”

Ánh mắt Mã Linh Xu đảo qua sợi dây đỏ trên cổ tay Trương Lạc, thản nhiên đáp: “Có lẽ hắn không biết phải qua đây thế nào.”

“Vậy ta qua đó là được. Xa cách lâu như vậy, cũng muốn tâm sự một chút với người cũ.”

Trương Lạc xoay sợi dây đỏ, dường như muốn tháo xuống. Mã Linh Xu muốn ngăn cản, tay đưa ra giữa chừng thì khựng lại, nghe thấy Trương Lạc nói: “Ta đã từng tò mò về những chuyện cậu trải qua, cũng từng muốn tới hỏi cho ra lẽ. Sau đó lại nghĩ thực ra đều không cần thiết. Đời này còn có thể gặp lại, hơn nữa hai chúng ta đều sống tốt, những việc khác không quan trọng nữa.”

“Ông mệt rồi, đi về đi.”

“Bởi mệt rồi, nên ta mới quyết định đi.” Trương Lạc ngẩng đầu nói với anh: “Cậu đừng dùng linh lực giữ ta lại nữa. Thêm vài ngày cũng chẳng thay đổi được gì.”

Có thay đổi, ít nhất có thể đợi đến khi Trương Chính trở về. Anh nghĩ trước khi đi Trương Lạc nhất định rất muốn gặp lại Trương Chính một lần. Nếu nói trên đời này còn thứ gì khiến Trương Lạc không yên tâm, thì chắc chắn là đứa trẻ ông đã trông từ nhỏ đến lớn kia.

Đối diện vang lên tiếng động, là ưng con không chịu nổi sự trống trải bay tới. Nhưng nửa chừng bị Chung Khôi túm chân kéo lại. Ưng non quay đầu mổ cậu, cậu dùng quyển sách đỡ đòn tiện thể đánh trả. Một ưng một quỷ đánh nhau trên ghế dài quên trời quên đất.

“Đồ ngốc lúc nào cũng vui vẻ.” Mã Linh Xu than thở.

“Chuyển cái này cho Trương Chính giúp ta.”

Một phong thư được đưa đến trước mặt Mã Linh Xu, bàn tay cầm thư đang run rẩy. Trương Lạc yếu lắm rồi, đến mức cầm lá thư mà cũng phải gắng sức. Mã Linh Xu nhận lấy, nhìn lá thư, lại chợt nghe Trương Lạc nói tiếp: “Nói cho nó biết, buông bỏ những chấp niệm không nên có, bất kể là làm người hay tu đạo.”

Sợi dây đỏ tháo xuống, bàn tay theo đó rơi xuống đất. Mã Linh Xu cầm chặt lá thư quay đầu đi, linh khí quen thuộc bên người dần tiêu tán. Tuổi thọ của Trương Lạc đã hết, dù anh tu đạo nhiều năm cũng không thể ngăn trở.

Hồn phách Trương Lạc thoát khỏi cơ thể, bay về phía Mặt Ngựa đang đứng. Tấm lưng kia hơi mơ hồ, xa xa nhìn lại, bất giác chồng lên hình ảnh thiếu niên năm đó cùng thưởng thức phong cảnh dưới ánh chiều tà. Đôi mắt Mã Linh Xu ươn ướt, anh biết những chuyện cũ cũng sẽ lắng xuống theo sự ra đi của Trương Lạc.

“Trương tiên sinh, tạm biệt!”

Thấy hồn phách Trương Lạc trôi về phía quỷ sai ở đằng xa, Chung Khôi không đánh nhau với ưng con nữa, lớn tiếng kêu lên với Trương Lạc. Dường như nghe thấy giọng cậu, hồn phách dừng lại một chút, nhưng không quay đầu. Mặt Ngựa đang nói chuyện với ông, hai người hoa chân múa tay một hồi. Mặt Ngựa quấn xích khóa hồn lên người hồn phách, dẫn ông ấy đi.

Thấy Mặt Ngựa muốn đi, ưng con kêu cục cục hai tiếng, vội vàng giang cánh đuổi theo. Nhưng chưa bay được bao xa, giữa chừng nó lại quay trở về, vòng vo liên tục trên đầu Chung Khôi.

Chung Khôi đưa tay hất nó ra, mặc dù cậu không hiểu tiếng chim ưng, nhưng trực giác nói cho cậu biết nó có ý bảo cậu ra chào hỏi Mặt Ngựa. Nhưng cha đang làm việc, cậu không thể tới quấy rầy, chỉ đành đứng ở xa lưu luyến nhìn hai bóng lưng quen thuộc từ từ biến mất trong tầm mắt.

“Đi đường bảo trọng.” Cậu lẩm bẩm trong miệng.

Âm dương cách biệt, chẳng biết bao giờ mới gặp lại, gặp lại đương nhiên là đáng mừng, nhưng đồng thời cũng mang theo cảm giác đau thương của cái chết. Chung Khôi và Trương Lạc không quen biết, nhưng khi thấy dáng vẻ buồn bã của Mã Linh Xu, trong lòng cậu cũng khó chịu. Qua hồi lâu, cậu mới lặng lẽ bước đến bên cạnh Mã Linh Xu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Trương tiên sinh qua đời rồi, chúng ta phải báo ngay cho bác sĩ chứ hả?”

Theo tiếng cậu, ánh mắt Mã Linh Xu nhìn về phía thân thể trên xe lăn. Trương Lạc ra đi rất an tường, đầu tựa vào lưng ghế như chìm vào giấc ngủ. Mã Linh Xu vỗ vỗ tay ông, khẽ nói: “Yên tâm, tôi sẽ chuyển lời của ông cho Trương Chính.”

Sợi dây bùa màu đỏ rơi xuống bãi cỏ, thời gian đã qua, bùa chú trên sợi dây bốc cháy, lóe lên ánh lửa nho nhỏ, sau đó tàn lụi giữa trời chiều. Chung Khôi cảm thấy thương cảm, tự mình than thở: “Hy vọng tương lai có một ngày tôi chết đi, Mã tiên sinh sẽ không đau lòng như thế.”

Tiếng cảm thán thành công kéo lại tâm tư của Mã Linh Xu, cũng để anh ngộ ra, quá khứ bất kể có đẹp đẽ đến đây, khiến người ta quan tâm thế nào, đều không thể quay lại được; đời người, mãi mãi chỉ sống ở trong lúc đó.

“Yên tâm.” Anh đưa tay vỗ bốp một cái đầu Chung Khôi: “Cuộc đời sau này còn rất dài, tôi sẽ từ từ dạy dỗ cậu, để cậu không đến mức có ngày chết vì ngu.”

“Chẳng lẽ không bị Phó Yên Văn giết chết sao? Hắn nói tôi là dị loại đấy.”

“Trong mắt của thiên thần duy ngã độc tôn đó, chẳng có ai mà không phải là dị loại. Nhưng so với cậu, hắn muốn giết Trương Huyền hơn.”

“A!”

Được nhắc nhở, Chung Khôi phản ứng lại, kéo cánh tay Mã Linh Xu ra sức lắc: “Trương Huyền gặp nguy hiểm, Mã tiên sinh đừng chậm trễ nữa, chúng ta mau xử lý hậu sự cho Trương tiên sinh rồi còn mau đi cứu người!”

“Cậu biết phải đi đâu cứu người à?”

Động tác lắc lư tay của Chung Khôi dừng lại, cậu chớp mắt mấy cái, phát hiện đó là câu hỏi rất khó trả lời.

“Có khi Chủ tịch biết, hay là anh có đầu mối rồi?”

“Không có, nhưng tôi nghĩ…” Trong gió đêm, Mã Linh Xu hơi cong khóe môi: “Bất kể Trương Huyền ở đâu, chắc chắn vẫn sống tốt hơn chúng ta. Nói không chừng bây giờ còn đang hưởng thụ cảm giác mọi người lo lắng cho mình ấy chứ.”

“Hắt xì!”

Trong một căn phòng vắng vẻ bỗng vang lên tiếng hắt xì, liên tiếp hai tiếng, sau đó người hắt xì dụi mũi, lầm bầm: “Không biết ai đang nhắc đến mình.”

“Nhiếp Hành Phong.”

Đối diện vang lên tiếng đáp nhạt nhẽo, người đàn ông vừa nói vừa thay bóng đèn mới cho ngọn đèn trên tường. Bóng đèn cũ bị một người nào đó không vui dùng dao ăn chọc vỡ rồi. Mặc dù chỉ là đèn trang trí, nhưng ít nhất cũng có thể khiến căn phòng sáng sủa hơn chút.

“Không phải là Chủ tịch.”

Trương Huyền thay đổi tư thế, nằm bò ra giường, giơ chân chỉ về một người trong phòng. Người kia vốn đang bóp vai cho cậu, nhưng mấy hôm nay thăm dò được thói quen của Trương Huyền, hắn không hề do dự chuyển sang bóp chân cho cậu.

Hưởng thụ việc xoa bóp, Trương Huyền nói tiếp: “Anh ấy nhắc đến suốt, tôi đã sớm miễn dịch rồi.”

Trương Chính thay xong bóng đèn, nhảy khỏi ghế, lạnh lùng nói: “Hoặc là anh ta căn bản không đi tìm cậu, người ta dù sao cũng là Chủ tịch, ngày ngày đều rất bận.”

“Trương Chính, ngươi không giỏi về kích bác chia rẽ rồi.” Người đàn ông đang xoa bóp cho Trương Huyền nói: “Chiêu này không thích hợp dùng cho họ.”

“Không phải anh ta đang kích bác chia rẽ đâu Ngân Bạch, anh ta thật sự nghĩ thế đấy.” Chân trái được xoa bóp rất dễ chịu, Trương Huyền lại giơ chân phải ra, nhìn người đứng đối diện, cậu giải thích cho Ngân Bạch: “Anh ta cho rằng ta và Chủ tịch không phải người đi chung đường, sớm muộn sẽ xa nhau. Nếu nghĩ như thế có thể khiến lòng anh ta thoải mái thì cứ kệ anh ta đi.”

Trương Chính bị nói đỏ bừng cả mặt. Trương Huyền càng tùy tiện, hắn càng bực bội, quát: “Trương Huyền, cậu đừng quên tình cảnh trước mắt của mình. Thân là tù nhân, thì nên có chút tự giác của tù nhân đi. Bằng không chọc nhận Phó tiên sinh, bất kể là cậu hay Nhiếp Hành Phong đều không xong chuyện này đâu.”

“Hình như tình trạng tù nhân hiện giờ của tôi cũng là nhờ anh ban tặng cho. Đầu tiên là dùng tin tức Ngân Bạch cấu kết với tên giả mạo để lấy sự tín nhiệm của tôi, ngược lại lại bán đứng tôi. Làm người hai mặt như thế là cái mà gọi là chính nghĩa đấy sao?”

“Để đạt được mục đích của chính nghĩa, một vài hi sinh là điều cần thiết. Nhưng nếu ngay cả thức thần của cậu còn có thể phản bội cậu, thì cậu sao có thể kỳ vọng vào một người ngay cả bạn bè cũng không phải?”

Trương Huyền im lặng, dường như không biết phải trả lời thế nào. Cậu quay đầu nhìn Ngân Bạch, đôi mắt lam trong veo như nước, không thấy chút tạp chất nào. Ngân Bạch bị cậu nhìn chằm chằm liền chột dạ, nhưng không thể giải thích, đành phải cúi đầu xuống. Trương Huyền không chú ý, rời ánh mắt sang chỗ khác.

Căn phòng giam giữ cậu được bài trí rất lộng lẫy, đồ gia dụng tiện nghi, trên tường treo tranh cuốn, cậu không nhìn ra thật giả, nhưng ít ra rất vui tai vui mắt. Chiếc giường cậu đang nằm cũng rất thoải mái. Nếu bỏ qua tình trạng đang bị nhốt, thì nơi này khiến người ta có cảm giác giống khách sạn năm sao hơn.

Lại nói, đây là lần thứ hai Trương Huyền bị bắt cóc, lần đầu là ở địa phủ. So với địa phủ lạnh lẽo, cậu vừa ý nơi này hơn. Một trong những nguyên nhất lớn nhất là thức ăn ở đây ngon. Mỗi ngày ba bữa hương vị khác nhau, cộng thêm có người hầu hạ, còn thoải mái hơn ở nhà. Về phần vết thương dính phải trong pháp trận lúc trước cũng đã sớm hồi phục. Cậu hiện giờ hoàn toàn coi đây là làng du lịch. Tiếc nuối duy nhất là ở đây giống địa phủ đều cần phải có đèn chiếu sáng, trong phòng không có đồng hồ, điện thoại di động của cậu cũng bị giữ lại, không thể phân biệt được ngày đêm. Bốn phía căn phòng có cửa sổ nhưng đã bị cố định, không thể mở ra xem tình hình bên ngoài.

Bởi vậy ở mấy ngày rồi mà Trương Huyền không sao biết được đây là đâu. Cậu thử dò ý Trương Chính, ai ngờ miệng Trương Chính rất kín, tán gẫu thì được, chứ đụng tới vấn đề nhạy cảm là hắn lại lập tức né tránh. Ngân Bạch dường như cũng không rõ lắm, cho nên thay vì nói là Ngân Bạch và Trương Chính liên thủ hại cậu, chẳng thà nói Ngân Bạch bất đắc dĩ mới phải làm vậy. Chân tướng chuyện này không quan trọng, nói chung cậu chính là bị giam lỏng, ngoại trừ căn phòng này thì không đi đâu được. Ngân Bạch, Trương Chính giống cậu. Còn về Phó Yên Văn, sau khi ra mặt ở Thường Vận giết Chung Khôi thì chưa từng xuất hiện. Trương Huyền nghi ngờ hắn đang đối phó với Nhiếp Hành Phong, cho nên người hiện giờ nguy hiểm nhất không phải là cậu mà là Chủ tịch.

Nếu cậu có thể phá được lưới thì tốt rồi.

Nhìn chằm chằm khung vuông phía trước, Trương Huyền nghĩ, đó hẳn là cửa sổ, vốn cậu tin rằng mình mở được, nhưng điều khiến người ta quẫn bách chính là bây giờ cậu thử hết lần này đến lần khác đều không ra, bởi vì một vài hành vi tự cho là đúng của mình.

Nhưng lòng tự trọng của thiên sư khiến Trương Huyền không thừa nhận sự thật này, cho nên trước khi biết rõ dụng tâm của Phó Yên Văn, cậu lựa chọn yên lặng theo dõi biến chuyển.

“Cậu muốn đi lắm sao?” Thấy Trương Huyền bất động, nhìn chằm chằm cửa sổ, Trương Chính nói: “Vậy cậu có thể thử một chút, nói không chừng bây giờ Nhiếp Hành Phong đang gặp nguy hiểm, rất mong cậu tới cứu viện đấy.”

Ngân Bạch nói không sai, Trương Chính không phải là người biết nói dối. Nghe hắn xúi bẩy một cách rõ ràng, Trương Huyền ngược lại không hề nóng nảy. Trong phòng không làm kết giới, không treo thần kiếm khiến cậu khó chịu trong Tru Tiên trận, muốn thoát khỏi vây khốn hẳn là không khó khăn gì. Nhưng việc này lại khiến cậu nghi ngờ có việc mờ ám trong này, cho nên Trương Huyền hiện giờ hi vọng mình có đôi mắt X quang hơn, có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Đáng tiếc mặc cho Trương Huyền nhìn chòng chọc cả buổi, vẫn chẳng thấy được gì, ngược lại trợn lâu làm đôi mắt đau nhức. Bỗng nhiên mũi cay cay, hoàn toàn không có báo hiệu gì, tự nhiên nước mắt chảy ra. Cậu vội vàng đưa tay lau đi, nhưng không có tác dụng. Nước mắt như suối trào, vừa lau lại lập tức tuôn ra, khiến cho cậu bối rối không chịu nổi, cũng không hưởng thụ nổi sự hầu hạ của Ngân Bạch nữa, rướn người tút khăn giấy.

Ngân Bạch rất tinh ý đưa hộp khăn giấy đến trước mặt cậu. Trương Huyền nói cảm ơn, rút mấy tờ bắt đầu lau nước mắt. Trương Chính vốn tưởng cậu diễn trò, sau đó càng nhìn càng thấy không giống. Hắn đến gần cẩn thận quan sát một hồi, thấy cậu khóc đỏ cả mắt, không khỏi hối hận vì những lời vừa rồi của mình.

“Cậu có ổn không?”

Bộ dạng khóc lóc của Trương Huyền khiến Trương Chính nhớ lại hồi cậu còn nhỏ, mặc dù hắn rất phản đối các biểu hiện của Trương Huyền bây giờ, nhưng lại không thể gạt bỏ được hình ảnh của cậu trong ký ức mình. Không biết vì sao Trương Huyền khóc, chỉ cảm thấy cậu khóc rất đáng thương, Trương Chính hỏi: “Có gì ghê gớm chứ, không phải chỉ bị nhốt thôi sao? Tôi có nói là sẽ giết cậu đâu…”

“Tôi không có khóc!” Trương Huyền một tay dùng khăn giấy che mặt, một tay vươn ra ngăn cản Trương Chính tới gần, lớn tiếng kêu lên.

“Vậy cậu đang làm gì thế?”

“Không phải tôi đang khóc!”

Trương Chính nhìn về phía Ngân Bạch, nghi ngờ hắn lén lút dùng pháp thuật gì lên Trương Huyền. Ngân Bạch nhún vai, vẻ mặt cũng mờ mịt như thế. Trương Chính còn muốn hỏi lại, lại nghe thấy tiếng cười vang lên. Giọng cười gần ngay trước mắt, không hề nghi ngờ gì chính là của người đang khóc to phát ra.

“Vậy là cậu đang cười sao?” Hắn dè dặt hỏi.

Trương Huyền gắng sức gật đầu, lại ngẩng đầu lên cho họ thấy một gương mặt cười thật tươi. Nhưng nụ cười không duy trì được bao lâu đã lại sụp đổ trong khóc lóc, nước mắt lần thứ hai trào ra khỏi đôi mắt màu lam của cậu.

“Ha ha ha!”

Tiếng cười hòa cùng nước mắt, quỷ dị không nói nên lời. Nếu không phải hiện giờ đang trong tình trạng đặc thù, Trương Chính chắc chắn sẽ vỗ bùa đuổi quỷ vào đầu Trương Huyền. Ngân Bạch ở bên cạnh chậm rãi hỏi: “Chắc chắn là chủ nhân ở đây buồn bực quá lâu, bị trầm cảm rồi. Có cần nói với Phó đại nhân một tiếng, dẫn ngài ấy đi bách bộ xung quanh không?”

“Phó tiên sinh không có ở đây.” Trương Chính bị bộ dạng vừa khóc vừa cười của Trương Huyền làm cho rất phiền não, tiện mồm trả lời, nhưng lập tức phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng quát Trương Huyền: “Đừng đóng kịch nữa, bất kể thế nào, cậu không được ra khỏi cánh cửa này.”

“Đã nói là tôi không khóc mà!”

Trương Huyền lại phủ nhận lần nữa, nhưng giọng nói khàn khàn khiến lời nói của cậu thiếu đi độ tin cậy. Trương Chính vốn định hỏi lại, nhưng cảm thấy phối hợp diễn trò với cậu quá buồn chán, liền dứt khoát ngậm miệng, xoay người đẩy cửa ra ngoài.

Bên ngoài vang lên tiếng khóa cửa, thấy giữa khung cửa lóe lên ánh sáng vàng kim của bùa chú, Ngân Bạch nhíu mày, xem ra khó mà thoát khỏi cái lồng chim này. Hắn chuyển sang nhìn Trương Huyền, Trương Huyền cuối cùng cũng khóc xong, cầm khăn giấy thút thít lau nước mắt. Ngân Bạch không khỏi khen ngợi: “Chủ nhân, diễn xuất của ngày thật ghê gớm.”

“Diễn xuất gì? Ta khóc thật đấy…” Trương Huyền nói xong, lại cảm thấy không đúng, lập tức phủ nhận: “Không phải là ta khóc. Bây giờ ta là cái bình thông nhau, thân bất do kỷ mà khóc theo người khác.”

“Bình thông nhau gì?”

Ngân Bạch nghe không hiểu, chỉ thấy Trương Huyền nheo đôi mắt lam, cười rộ lên, lẩm bẩm: “Phó Yên Văn tính toán nhầm rồi. Người hắn muốn đưa vào chỗ chết lại không chết, nên mình mới khóc.”

Ngân Bạch càng nghe càng không hiểu: “Ý ngài là Chủ tịch sao?”

“Bớt miệng quạ đen đi!” Trương Huyền tức giận trừng hắn: “Đương nhiên là ta nói… Mà tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi với tên thiên thần giả kia, còn cả Trương Chính nữa, bắt tay lừa ta. Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu. Thân là thức thần, ngươi có biết kết cục của việc phản bội chủ nhân là gì không?”

Ngân Bạch không nói, đầu hơi nghiêng đi. Sau khi hơi nhẫn nhịn, trên trán lộ ra vẻ kiêu ngạo, hắn nói: “Tất cả nghe theo chủ nhân.”

“Ngươi tỏ thái độ gì vậy? Đừng tưởng bây giờ ta là tù nhân, thì không thể giải quyết ngươi. Chỉ cần một câu chú ngữ, thì ngươi sống không bằng chết, biết chưa?”

Sát khí truyền đến, mang theo sự ngạo mạn sắc bén thuộc về thần Bắc Hải. Ngân Bạch rùng mình, hắn không sợ Trương Huyền, nhưng lại có cảm giác sợ hãi vô hình đối với người tên Huyền Minh này. Thấy Trương Huyền làm chỉ quyết, tuy chưa chắc đã đúng như cậu nói có thể giết chết hắn, nhưng tuyệt đối sẽ khiến Ngân Bạch đau đớn không chịu nổi. Nỗi đau đó hắn đã từng nếm qua ở chỗ Phó Yên Văn, Ngân Bạch không kiềm được ngưng tụ linh khí trong người, chuẩn bị chống đỡ đòn đau của đối phương.

Nhưng đợi mãi, đau đớn trong dự liệu không hề truyền đến. Trương Huyền lật người, nằm với tư thế quý phi say trên giường khảm ngà voi, lười biếng sai khiến: “Xoa bóp tay cho ta, ở trong này mấy hôm, tay thô ráp hết cả.”

Ngân Bạch lảo đảo thiếu chút nữa ngã sang một bên. Thấy vẻ mặt sửng sốt của hắn, Trương Huyền mỉm cười, đưa tay ra.

Cậu không phải thằng ngu, đem linh lực dùng vào hành động trả thù không có ý nghĩa. Huống chi đối với những chuyện Ngân Bạch làm, cậu hoàn toàn chẳng để trong lòng. Có lẽ trên đời này ngoại trừ Nhiếp Hành Phong, chẳng có hành động của ai có thể khiến cậu để ý. Vì thế sau khi hôn mê tỉnh lại, thấy mình bị giam ở đây, Ngân Bạch và Trương Chính còn là đồng đảng, cậu ngoài hơi khó chịu lúc đầu, đã bình tĩnh lại rất nhanh. Buồn phiền sau khi sự việc xảy ra không phải tác phong làm việc của cậu, cậu chỉ cần có thể hưởng thụ ngay sau đó là được.

Ngân Bạch không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngoan ngoãn xoa bóp cho cậu. Trương Huyền hưởng thụ sự hầu hạ của thức thần, lười nhác nói: “Trương Chính quả thực không biết nói dối cho lắm, tên thiên thần giả không có ở đây.”

Im lặng một lát, Ngân Bạch nói: “Dù Phó Yên Văn không có ở đây, chắc chắn hắn cũng đã sắp đặt khá nhiều cơ quan ở chỗ này. Nếu ta là ngài, sẽ không mạo hiểm ra ngoài đâu.”

Cậu đâu có muốn ra ngoài chứ, chỗ này ăn ngon ngủ kỹ, cộng thêm có người hầu hạ. Ngoài việc hơi tiếc là không có Nhiếp Hành Phong ra thì trên cơ bản cậu rất hài lòng với tình hình trước mắt.

“Có chuyện gì cần đích thân Phó Yên Văn đi xử lý?” Nâng cằm tựa lên gối đầu, Trương Huyền tự hỏi.

Ngân Bạch nhướng mày, thắc mắc vì sao vấn đề đơn giản như thế mà Trương Huyền lại không nhìn ra. Trương Huyền còn định nói nữa, tiếng mở cửa vang lên, Trương Chính đẩy xe đồ ăn loại nhỏ từ ngoài đi vào.

“Có thịt bò luộc tôi thích nhất!”

Ngửi thấy mùi thức ăn yêu thích, Trương Huyền đẩy Ngân Bạch ra, nhanh chóng đứng dậy ngồi vào bàn. Bức tường đối diện vốn treo chiếc tivi LCD hôm nay lại trống không. Có lẽ Phó Yên Văn đề phòng Trương Huyền chạy trốn, cố ý cô lập nơi đây với thế giới bên ngoài. Nhưng hắn đã quên mất một việc, nhìn từ mức độ thịnh soạn của ba bữa hàng ngày, nơi này chắc chắn nằm ở khu vực sầm uất. Ngoài họ ra, chí ít còn có rất nhiều người lo liệu bữa ăn.

Nếu Chủ tịch ở đây chắc đã sớm đoán được đây là nơi nào.

Ý nghĩ này tùy tiện dạo một vòng trong đầu Trương Huyền, sau đó bị cơn thèm ăn che phủ. Biết đây là đâu cũng vô ích, dù sao cậu cũng không liên lạc được với Nhiếp Hành Phong, bởi vậy vẫn nên hưởng thụ cuộc đời tươi đẹp trước đi thì hơn.

“Chủ tịch, em sẽ tiêu diệt luôn cả phần của anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.