Tiếng gào vừa sợ hãi vừa lo lắng vang lên bên tai Nhiếp Hành Phong, sợi dây đàn kéo căng trong lòng bị khuấy động, phát ra từng đợt âm rung. Anh mở bừng mắt, liền thấy ánh mặt trời ấm áp đang phủ lên cơ thể, khiến người ta gần như không muốn động đậy. Phía trước là một bãi cỏ rộng mênh mang, tiếng cười đùa của trẻ con thỉnh thoảng lại vọng tới, kèm theo tiếng suối chảy róc rách.
Cột nước phản xạ ánh nắng tạo ra hào quang lấp lánh chói mắt, khiến Nhiếp Hành Phong phải nheo mắt lại. Anh hoạt động một chút, phát hiện mình đang dựa lên băng ghế dài bằng gỗ lim ở công viên. Ngân Mặc đang tựa lên người anh ngủ, còn Chung Khôi thì ngồi dưới cỏ, tay gác lên thành ghế cũng đang say giấc nồng. Thỉnh thoảng vang lên tiếng gáy khe khẽ, hóa ra là do Hamburger đang nằm trên người cậu ta phát ra.
Nhiếp Hành Phong vội vàng quay đầu nhìn xung quanh, bầu không khí bình yên nói cho anh biết đây không phải là thời không hư ảo, cũng không phải trong rạp chiếu phim kia. Mọi người đều ở đây, chỉ không có Trương Huyền. Anh chợt hoảng hốt, theo bản năng móc túi áo. Quần áo đã đổi về bộ Âu phục anh mặc trước khi xảy ra chuyện, hoặc là nên nói quần áo của anh chưa từng thay đổi, anh chỉ tạm thời tiến vào không gian của ý thức. Tuy phải mất hai ngày trong thời không kia mới làm rõ được chân tướng, nhưng trên thực tế có lẽ thời gian mới chỉ trôi qua mấy tiếng đồng hồ mà thôi.
Túi áo trống không, Nhiếp Hành Phong lại dùng ý niệm để gọi Tê Nhận, nhưng hồi lâu vẫn không thấy phản ứng gì. Nhìn hai tay trống rỗng, Nhiếp Hành Phong không biết nên cảm thấy may mắn hay lo lắng. Trương Huyền ở đâu? Có thuận lợi quay về không? Hay vẫn ở lại thế giới không tồn tại kia?
Vừa nghĩ đến khả năng ấy, Nhiếp Hành Phong không thể ngồi yên được nữa. Lúc đứng bật dậy, anh mới cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, hai chân tê dại, thiếu chút nữa ngã xuống. Ngân Mặc vì mất đi chỗ dựa mà ngã thẳng xuống ghế, bấy giờ cũng tỉnh lại.
“Chúng ta quay về chưa?” Nhìn thấy tình hình trước mắt, Ngân Mặc xoa vai hỏi Nhiếp Hành Phong vấn đề mình lo lắng nhất: “Trương Huyền đâu?”
“Thân thể Trương Huyền không ở đây. Nếu hắn ra ngoài, hẳn là quay về không gian mà thân thể đang ở đó.”
Chung Khôi và Hamburger cùng bị đánh thức, nghe Ngân Mặc hỏi, Hamburger trả lời. Chung Khôi vẫn không yên tâm, hỏi: “Ngươi xác định Trương Huyền thực sự ra ngoài rồi?”
Chưa dứt lời, cậu ta đã thấy Hamburger và Ngân Mặc cùng lắc đầu với mình. Lại thấy vẻ mặt lo lắng của Nhiếp Hành Phong, Chung Khôi do dự một chút, nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Tôi biết các anh không muốn hỏi vấn đề này. Nhưng không thể trốn tránh không nghĩ đến chỉ vì sợ. Nếu Trương Huyền vẫn đang ở thời không kia, thì chúng ta phải nghĩ cách cứu anh ấy ra.”
Hamburger trợn mắt, nhảy thẳng sang người Ngân Mặc. Đây là một tên ngu ngốc, chỉ có Mã Linh Xu mới bằng lòng chứa chấp một tên ngu ngốc thế này! So với thời không hư ảo kia, họ lo lắng về tổn thương do Tê Nhận gây ra hơn. Dù Trương Huyền có như thế nào, thì đó cũng là quyết định do Nhiếp Hành Phong và cậu cùng đưa ra. Bởi vậy hẳn là không có vấn đề gì đâu…
Quan sát vẻ mặt Nhiếp Hành Phong, Hamburger cảm thấy kết quả sẽ có phần kỳ diệu.
“Trương Huyền không sao.”
Nhiếp Hành Phong khẳng định chắc nịch. Thay vì nói là thuyết phục người khác, chẳng bằng nói rằng anh đang an ủi chính mình: Trương Huyền không sao, trên đời này không ai làm hại được cậu ấy.
“Các cậu tỉnh lại cả rồi?”
Mọi người theo tiếng quay đầu lại, liền thấy Mã Linh Xu mặc quần áo thể thao màu trắng đang đi tới, trong tay còn cầm hai túi nilong của cửa hàng tiện lợi. Anh nói: “Tôi còn tưởng rằng phải mất một lúc nữa các cậu mới tỉnh lại, nên đi dạo xung quanh một lát.”
“Làm thế mà được sao? Hồn phách chúng ta ra khỏi thân thể rất nguy hiểm. Thân là người giám hộ của Chung Khôi, sau khi phát hiện ra chúng ta, ngươi phải ở rịt đây mới đúng, ít nhất cũng nên đưa chúng ta về nhà chứ?” Hamburger vừa quan sát bốn phía, vừa nhạo báng: “Phơi chúng ta ở dưới mặt trời để hấp thu dương khí hay sao?”
“Là vì linh hồn các ngươi đều ra khỏi cơ thể, nên mới không thích hợp để di chuyển. Cách tốt nhất là để yên ở chỗ cũ, để khi hồn phách quay về không đến nỗi không tìm được cơ thể của chính mình.”
Nghe Mã Linh Xu giải thích, mọi người cùng nhìn Chung Khôi. Chung Khôi thành thật thừa nhận: “Cảm ơn Mã tiên sinh.”
Lẽ nào mặc kệ họ sống chết không phải là vì người nào đó quá lười hay sao?
Hamburger nghĩ khả năng này cao hơn, nhưng thấy hai túi trong tay anh, nó đảo mắt, quyết định giữ im lặng.
Mã Linh Xu ngồi xuống ghế, lại vỗ mặt ghế, ý bảo mọi người cùng ngồi lên: “Đói cả rồi chứ? Có muốn ăn gì không?”
Nhiếp Hành Phong ngồi xuống bên cạnh Mã Linh Xu, ăn thức ăn nhanh anh mua tới, hỏi: “Lẽ nào nơi này từng là rạp chiếu phim Long Tinh?”
“Hơn hai mươi năm trước nó đã ở đây. Sau đó xảy ra một trận hỏa hoạn, rạp chiếu phim bị đốt thành tro. Lúc đó chết quá nửa người trong rạp, nên sau đó đã cải tạo nơi này thành công viên.”
Nghe Mã Linh Xu kể lại, mọi người nhìn xung quanh, rất khó để liên tưởng bãi cỏ rộng rãi để nghỉ ngơi này với rạp chiếu phim họ từng vào kia với nhau. Chợt Mã Linh Xu kể tiếp: “Hôm đó Chung Khôi đi rồi liền mất liên lạc. Tôi đã dùng hạc giấy tìm người, cuối cùng tìm đến Triệu gia.”
Triệu gia chính là nhà của bà lão đã nhận ra diện mạo của Chung Khôi kia. Về phần anh trao đổi với người nhà họ Triệu thế nào, làm sao tìm ra được hành tung của đám Nhiếp Hành Phong thì anh không nói kỹ, chỉ nói mình đi theo tới mộ của bà Triệu, gặp được quỷ hồn của em gái đã chỉ dẫn cho Nhiếp Hành Phong tới rạp chiếu phim, anh đưa nữ quỹ vãng sinh. Để cảm ơn anh, nữ quỷ đã kể lại những gì xảy ra năm đó cho anh biết. Nhưng đến khi anh men theo tuyến đường giống họ tìm tới, thì chỉ thấy mấy người hồn phách ra khỏi cơ thể, đang nằm dưới bãi cỏ.
Lúc đó Mã Linh Xu còn tưởng rằng họ đã bị nữ quỷ dẫn đến thời không hai mươi năm trước, nhưng bất kể anh dùng bùa chiêu hồn thế nào cũng không thấy động tĩnh gì. Vì bất đắc dĩ, anh đành phải dùng bùa chú cố định nguyên thần của mọi người, để khi hồn phách trở về có thể thuận lợi tìm được đường, còn mình thì canh giữ bên cạnh đến tận hừng đông.
“Thì ra nơi này mới chỉ trải qua mấy tiếng đồng hồ, mà chúng ta đã ở trong thời không hư ảo kia mấy ngày rồi.” Nghe Mã Linh Xu kể lại xong, Chung Khôi không ngừng tặc lưỡi lấy làm kỳ diệu.
Mã Linh Xu nhướng mày: “Thời không hư ảo?”
“Chính là ở trong bộ phim.”
Nhiếp Hành Phong kể lại những gì họ đã trải qua, gồm cả việc Trương Huyền xuất hiện. Tuy ý niệm trở về của mọi người rất mạnh mẽ, nhưng phải nói rằng nếu không có Mã Linh Xu dẫn đường, mọi việc có lẽ không thể thuận lợi như thế. Nhớ tới ván cược của mình và Trương Huyền, anh không khỏi lạnh gáy.
“Thì ra là thế. Đây là nguyên nhân Phó Yên Văn tốn hết tâm tư cũng phải diệt trừ cậu sao?”
“Tôi nghĩ chính là vậy. Người hắn muốn đối phó từ đầu đến cuối cũng chỉ có tôi mà thôi.”
“Vậy là Trương Huyền bị cậu liên lụy. Nhưng cách làm việc hấp tấp thì đúng là cá tính của cậu ta.” Mã Linh Xu mỉm cười: “Chẳng trách tôi không đuổi kịp hồn của các cậu, thì ra là ở trong bộ phim. Linh lực của Phó Yên Văn đã đạt tới cảnh giới này cũng đã rất lợi hại rồi. Nhưng đòn đánh trả của các cậu cũng rất đẹp.”
“Nhưng Trương Huyền biến mất rồi.” Ở giữa nghe đến sốt ruột, Chung Khôi không nhịn được nói xen vào: “Mã tiên sinh, anh có thể tính ra được hành tung của anh ấy không?”
“Cậu cứ hỏi trực tiếp Hành Phong là được.” Mã Linh Xu đảo mắt qua Nhiếp Hành Phong: “Với thần giao cách cảm giữa cậu ấy và Trương Huyền, chắc là tìm tên kia không khó đâu.”
Bị ánh mắt đầy ý cười của Mã Linh Xu nhìn chằm chằm, Nhiếp Hành Phong hơi giật mình, ngay sau đó trái tim đập nhanh như trống nổi. Sự ung dung của Mã Linh Xu ảnh hưởng đến anh, trong lòng cũng trầm tĩnh lại, anh bắt đầu nghĩ cách để bản thân có thể tìm ra Trương Huyền.
Ầm ầm!
Đột nhiên đỉnh đầu vọng lại tiếng động lớn, mọi người ngẩng đầu nhìn, chẳng biết mây đen đã che phủ bầu trời từ lúc nào, sấm chớp xé ngang tầng mây. Mặt đất dường như cảm nhận được sức mạnh đến từ bên trên, cũng rung lắc theo. Hamburger không đứng vững, từ trên vai Chung Khôi ngã thẳng xuống đất.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Từ xa vang lên tiếng hô hoán của mọi người. Hamburger xoa trán, quay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy bầu không khí yên bình bất chợt thay đổi, những người đang nghỉ ngơi ở gần đó đột nhiên hoảng loạn chạy tứ phía. Có lẽ họ cho rằng xảy ra động đất, nên đều chạy về phía mặt đất bằng phẳng.
Mã Linh Xu không trả lời, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Biển mây phía đó nổi lên cuồn cuộn, thỉnh thoảng lóe lên ánh chớp, nhưng lại nhanh chóng bị mây mù bao phủ. Nhiếp Hành Phong theo ánh mắt anh nhìn sang, ngực đột nhiên thắt lại đau đớn, trái tim như mất khống chế, đập với tốc độ điên cuồng, sĩ khí bị khuấy động, hai tay anh không kiềm chế nổi mà run lẩy bẩy. Cảm giác này quá quen thuộc, trong ký ức mỏng manh của anh dường như vẫn còn nhớ, mỗi khi tiếp nhận thánh dụ từ trên trời, trong lòng sẽ tràn đầy cảm giác sợ hãi và phấn chấn này.
“Ngũ Đế sống lại sao?” Nhìn bầu trời mây mù gió rít, anh lầm bầm hỏi.
Suy đoán này cũng không khó hiểu, viện trưởng Thường Vận từng nói trận pháp Tru tiên hàng ma là do Ngũ Đế bày ra năm đó. Bây giờ trận pháp đã bị phá vỡ, một khi mắt xích này bị tháo ra, chẳng khác nào nói thế gian sẽ lại rơi vào cảnh đau khổ, lầm than do chiến loạn. Các vị thần trấn giữ tán loạn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Đế Hoàng phong thần nhập minh. Ngũ Đế trở lại, rốt cuộc sẽ dẫn đến thiện hay ác, Nhiếp Hành Phong không thể nào biết được. Nhưng đối với họ mà nói chắc chắn không phải là chuyện tốt. Bởi vậy Phó Yên Văn mới bị ép đến mức bất đắc dĩ, dù nghịch thiên cũng phải dùng thần lực phong ấn họ vào thời không hư vô.
“Ngũ Đế?” Ngân Mặc nghe không hiểu: “Có phải đang hướng về phía chủ nhân không?”
Trong nhận thức của hắn, Ngân Bạch và Trương Huyền ở cùng một chỗ, nếu Trương Huyền gặp nạn, Ngân Bạch thân là thức thần, ắt sẽ phải xông pha. Hắn lo anh trai xảy ra chuyện, nhịn không được lên tiếng hỏi trước.
Nhiếp Hành Phong lắc đầu. Những người này còn chưa biết quan hệ giữa Trương Huyền và Ngũ Đế. Ngũ Đế xuất hiện, người có lợi nhất lại chính là Trương Huyền, đấy là nếu như cậu không làm ra bất cứ chuyện manh động nào…
Đây là điều mà Nhiếp Hành Phong lo lắng nhất, anh nghĩ với cơ mưu của Phó Yên Văn, chắc chắn sẽ trăm phương nhìn kế dẫn dụ cho Hải Thần Huyền Minh bộc phát tính tình bạo ngược. Chỉ cần một hành động xấu thì toàn bộ Bắc Hải, thậm chí cả phương bắc sẽ gặp tai họa do sự tùy hứng và ngông cuồng của thần gây ra.
Không biết xuất phát từ ảnh hưởng của việc thần trở về hay là anh quá căng thẳng, huyệt thái dương của Nhiếp Hành Phong bắt đầu giật lên đau đớn. Bị tâm tư thôi thúc, Nhiếp Hành Phong đứng dậy muốn chạy, nhưng mặt đất chao đảo khiến anh lập tức nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn. Anh quay lại nói với Mã Linh Xu: “Mã tiên sinh, tôi muốn mượn anh một thứ.”
“Thứ gì?”
“Phương tiện nào đó dễ dàng tìm người.” Dừng một chút, Nhiếp Hành Phong lại nói tiếp: “Tiện thể đưa cả người điều khiển.”
“Trực thăng à? Vừa khéo tôi có một người bạn có cỗ trực thăng đãng đỗ ở vùng ngoại thành. Tôi sẽ liên lạc giúp cậu ngay.”
Vừa nghe thấy Nhiếp Hành Phong muốn đi tìm người, Ngân Mặc là người đầu tiên không ngồi yên được nữa, cướp lời: “Ta cũng đi.”
“Đưa tôi đi thì hơn.” Chung Khôi đẩy hắn ra: “Anh có thể tự bay.”
“Đưa ta đi, ta chiếm ít chỗ nhất.” Hamburger đẩy hai người kia ra, chủ động xung phong.
Mấy người cãi nhau ỏm tỏi. Mã Linh Xu liên lạc với bạn của mình xong, vì thời gian gấp gáp, anh đưa chìa khóa xe của mình cho Nhiếp Hành Phong, bảo Nhiếp Hành Phong tự mình lái xe ra vùng ngoại thành gặp bạn mình. Nhiếp Hành Phong hỏi anh vì sao không đi cùng, Mã Linh Xu cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Tôi rất bận, không có thời gian liều lĩnh với các cậu.”
“Bận rộn thế mà còn cho Chủ tịch mượn xe?” Chung Khôi thắc mắc: “Mã tiên sinh, có phải anh sợ chạy nhầm đường không?”
Mã Linh Xu đen mặt, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: “Chung Khôi, cậu không cần đi đâu. Tôi có việc cho cậu làm đi.”
“Hả… có thể quay về rồi làm được không?”
Nhìn trợ lý tỏ ra thất vọng vì không được mạo hiểm cùng mọi người, nụ cười của Mã Linh Xu càng rực rỡ hơn, khoan thai nói: “Không được, bởi vì việc này chỉ có cậu mới làm được thôi.”
Câu nói này nhất thời khiến tâm trạng Chung Khôi tốt lên nhiều, cậu sán lại gần như cún con, tò mò hỏi: “Là gì vậy?”
Mã Linh Xu chỉ cười không đáp, đang nhanh chóng thầm tính toán nên bắt Chung Khôi làm gì để lừa cậu ấy đi, thì thấy Nhiếp Hành Phong chợt dừng bước lại, quay đầu gọi: “Mã tiên sinh, làm phiền anh đi tìm giúp tôi bộ phim cũ ‘Tôi có hẹn với ác quỷ’.”
Đúng là một đề nghị tốt!
Mã Linh Xu búng tay, ánh mắt lướt qua Chung Khôi: “Đó sẽ là công việc của cậu, tìm phim.”
“Hả, bộ phim cũ như vậy, biết tìm ở đâu?”
“Đấy là việc của cậu.” Mặc kệ trợ lý đang vò đầu bứt tai bối rối, Mã Linh Xu xoay người rời đi: “Mau đi tìm đi. Đợi đám Trương Huyền quay về là có thể xem được rồi.”
“Trương Huyền muốn xem sao?”
Không phải Trương Huyền muốn xem nên Nhiếp Hành Phong mới đi tìm bộ phim cũ ấy đấy chứ? Cũng biết là cậu người yêu kia của anh rất hay hiếu kỳ, nhưng sau khi trải qua một trận hiểm nguy như thế, chẳng lẽ vẫn muốn đòi lấy bằng được cuộn phim đó để thưởng thức hay sao?
Mã Linh Xu quay đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý: “Thực ra tôi cũng rất tò mò, cuối cùng bộ phim đó có kết cục như thế nào.”