Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 4 - Chương 1



Hắn mở mắt ra, tay chạm vào tấm thảm đỏ dưới thân, cảm giác mềm mại ấm áp làm cho trí nhớ chậm rãi khôi phục.

Bên ngoài mơ hồ có tiếng sấm vang lên, hai bên huyệt Thái Dương vì rượu kích thích mà đau nhức, hắn xoa xoa trán cố ngồi dậy,cô gái trong bức tranh trên tường đối diện mỉm cười với hắn, cơ thể thật của cô ta giờ phút này lại nằm ngửa trên mặt đất, thân thể cuộn thành một đường cong cổ quái, đồng tử mờ mịt hờ hững trừng mắt hướng lên trên trần nhà.

Hắn đẩy đẩy cô ta một chút, thật đáng tiếc là đối phương không hề phản ứng, đồng tử mở to trống rỗng chứng minh cô ta đã chết.

Chết tiệt, vừa rồi hắn bất quá là muốn hù dọa cô gái này một chút, ai bảo cô ta dụ dỗ mình, rồi lại ở ngay thời khắc mấu chốt cố ý một mực từ chối, hắn chưa từng muốn giết người, nhưng ai biết cô ta lại yếu ớt như vậy, mới bóp có một chút mà đã tắt thở.

Người đàn ông nhìn nhìn bàn tay của mình, khớp xương nổi lên lộ ra vẻ cứng chắc của người rèn luyện võ công, hắn run rẩy đặt tay vào vết thâm trên cổ cô gái đó, vừa khớp.

Huyệt Thái Dương càng thêm kịch liệt đau nhức, danh dự, gia nghiệp, thân nhân, một loạt các mối quan hệ ở trong đầu nháy mắt hiện lên, thờ ơ nhìn người đã chết, trong mắt hắn lạnh như băng.

Người đã chết không có tư cách quấy nhiễu sự yên tĩnh của người sống, khiến cho cô ta biến mất cùng tử vong là được, dù sao trên đời này mỗi ngày đều có người chết không phải sao?

Người đàn ông đứng lên, trước mắt có chút choáng váng, có điều cũng không gây trở ngại suy nghĩ của hắn, tinh thần bình tĩnh, khiêng cô gái đó ra khỏi biệt thự, ném vào trong cốp sau của xe. Thân thể cô gái còn chưa hoàn toàn cứng lại, đường viền hoa trên bộ lễ phục dạ hội màu đỏ dưới ánh sáng của tia chớp sáng lên đầy vẻ yêu dị.

Người đàn ông đóng cửa xe, rồi lại quay lại biệt thự, lau đi dấu vân tay có thể lưu lại trong phòng khách, bên phía đại sảnh thì không cần, nơi này vừa mới tổ chức một bữa dạ tiệc long trọng, chính mình cũng được mời, lưu lại dấu chân là rất bình thường.

Để cho an toàn …, trước khi đi hắn lại quay đầu lại nhìn, biệt thự không lắp đặt thiết bị theo dõi, bên ngoài lại mưa tầm tả, việc này giúp hắn không ít, xe rất nhanh liền rời đi, sau lưng, mưa to rơi xuống, trong nháy mắt đã xóa sạch dấu vết bánh xe.

Vòng tới vùng núi Vân Phong, hắn đến ngọn núi mà khi đi đánh golf thường tới, nơi đó tiếng gió cây xào xạc, cây cổ thụ che trời, ven đường không có nơi nghỉ ngơi, là địa điểm tốt nhất để giấu thi thể.

Đêm khuya, mưa to, dọc theo đường đi không có gặp chiếc xe nào khác, người đàn ông thực thuận lợi đạt được mục đích, dừng xe ở một chỗ bí mật, mở cốp sau của xe.

Sét đánh chiếu sáng khuôn mặt tro tàn của cô gái, hai mắt vẫn còn mở thật to, hờ hững nhìn người đàn ông.

“Tạm biệt!”

Người đàn ông vươn tay vuốt lại mắt cho cô gái đó, ôm lấy cô ta ném ra ngoài vòng bảo hộ xuống dưới sườn núi.

Nơi này cỏ cây che chắn, rất khó bị phát hiện, mặc dù bị phát hiện, cũng có thể là chuyện rất lâu sau này, khi đó thi thể sớm đã hư thối , cho dù điều tra cũng rất khó liên quan đến hắn.

Xe rất nhanh quay trở về nhà, người đàn ông dừng xe, khi đi đến cầu thang an toàn một bên khu nhà, có người gọi hắn lại.

“Muộn như vậy mới về à, đêm nay mưa cũng thật là lớn, quần áo của ngài ướt hết rồi.”

Là lão Uông bảo vệ đi tuần tra, nhìn ông ta đi lại tập tễnh, hẳn là uống không ít rượu.

Ông trời tựa hồ ngay thời khắc cuối cùng lại không giúp hắn, làm hắn gặp phải người quen, vì thế, kế hoạch lợi dụng cầu thang an toàn để về nhà thất bại . Nếu cảnh sát theo lệ đến hỏi, rất có thể sẽ liên lụy đến hắn, cho nên, bất cứ một tỳ vết nào nhất định đều phải xóa đi, dù chỉ là một tí xíu!

“Ông tới thật đúng lúc, chìa khóa của tôi bị rớt, đưa đèn pin cho tôi mượn một chút.”

“Tôi giúp ngài tìm, nơi này tôi quen thuộc hơn.”

Lão Uông nhiệt tình cầm đèn pin xoay người lại tìm, nam nhân đi đến phía sau ông, giơ tay, đập mạnh xuống cổ ông ta không chút lưu tình.

Tiếng răng rắc vang lên, là âm thanh bị gãy của xương cổ, nhưng lập tức đã bị tiếng sấm từ xa xa vang lên che mất.

*******

“Đau đau đau. . . . . . Chặt quá . . . . . . Anh nhẹ nhàng chút. . . . . .”

Tiếng kêu nho nhỏ từ trong phòng thay quần áo đứt quãng truyền đến, nhân viên nữ phụ trách giúp khách chọn y phục hiểu rõ thức thời, tự giác tránh ra một chỗ khá xa, trong đầu lại tưởng tượng những hình ảnh trẻ em không nên xem đang diễn ra ở bên trong vào lúc này.

Hoắc Ly ngồi trên ghế sô pha đối diện, nhàm chán lật lật tạp chí thời trang cho hết thời gian, thấy Tiểu Bạch ngồi xổm trên bàn, cố gắng liếm liếm đồ uống trong cái ly, liền hỏi: “Có cần ống hút không? Dùng đầu lưỡi liếm rất khó uống được.”

Nó mở ba lô tìm ống hút, lại bị Tiểu Bạch đạp một cái, thấp giọng rống: “Hồ ly ngu ngốc, đây là cửa hàng thời trang cao cấp, không phải nhà ngươi, ngươi có nghĩ tới nếu người khác nhìn thấy một con mèo dùng ống hút uống đồ uống, sẽ làm phản ứng gì hay không hả?”

“Ách.”

Ngẫm lại cũng đúng, vì thế Hoắc Ly tiếp tục cúi đầu xem tạp chí, Tiểu Bạch thong thả nuốt nuốt hỏi: “Ngươi nói, Trương Huyền và chủ tịch vào phòng thay quần áo lâu như vậy mà chưa ra, bọn họ rốt cuộc ở bên trong làm gì?”

“Ở phòng thay quần áo thì đương nhiên là mặc thử đồ, chính là ta không rõ vì sao chỉ mặc thử đồ mà hai người lại cùng nhau vào.”

Tiểu hồ ly hỏi ra điều thắc mắc của Trương Huyền lúc này, đáng tiếc Niếp Hành Phong căn bản không để cho cậu có cơ hội chất vấn, bắt buộc cậu mặc thử quần áo không nói, còn đứng ở bên cạnh lạnh lùng thẩm duyệt, càng quỷ dị chính là phòng thay quần áo không gian rộng vô cùng hai người đứng ở bên trong hoàn toàn không có cảm giác chật chội.

“Đau! Chủ tịch, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao hả! ?”

Cà- vạt lại bị buộc chặt, Trương Huyền cổ bị thắt lại kêu rên một tiếng, lực thắt mạnh làm cho cậu có cảm giác Niếp Hành Phong không phải đang giúp cậu thắt cà- vạt, mà là có ý đồ mưu sát.

Đây đã là bộ quần áo kiêm cà- vạt thứ năm rồi, cậu không ngại ở trước mặt ông chủ của mình biểu diễn thoát y, nhưng thực để ý bị đối đãi thô bạo như vậy.

“Câm miệng!”

Niếp Hành Phong xanh mặt mắng, anh chỉ là bắt tiểu thần côn mặc thử quần áo, cũng không phải bắt cậu ta đi chết, từ đầu tới đuôi cậu ta rốt cuộc là kêu gào cái quỷ gì?

“Cậu không phải thích nhất là đồ hàng hiệu sao? Những bộ quần áo đã mặc thử vừa rồi tôi đều tặng cho cậu, điều kiện là không được kêu nữa!”

Cậu đúng là rất thích hàng hiệu, nhưng không phải là thích khi trời nóng thế này mà còn mặc kín như vậy, bây giờ mới là đầu thu, bình thường cậu còn đang mặc áo ngắn tay mà.

Oán khí phát ra từ đôi mắt xanh, lại biến thành sắc màu xinh đẹp phong tình vạn chủng, xanh thẳm làm cho người ta lóa mắt.

Đứng rất gần, Niếp Hành Phong lập tức phát hiện màu mắt của Trương Huyền thay đổi, tim anh nhảy dựng lên, lần đầu tiên phát hiện màu của đôi mắt kia là tùy tâm tình mà biến hóa, như là đá mắt mèo xinh đẹp, không ngừng biến ảo thành các loại ánh sáng mị hoặc.

“A!”

Trong lúc miên man suy nghĩ đã quên nhẹ tay, kéo cà- vạt thật chặt, Trương Huyền bị thắt đau lại kêu lên thảm thiết, “Chủ tịch, nếu tôi chết, làm ơn giúp tôi xin tiền dành cho nhân viên hi sinh vì nhiệm vụ. . . . . .”

“Yên tâm, cậu không chết được đâu!”

Niếp Hành Phong tức giận kéo cà – vạt của Trương Huyền lỏng ra một chút, lại giúp cậu sửa lại áo, vừa lòng gật gật đầu.

Hugo Boss là tây trang dành cho những người thành đạt thân thể cường tráng, là nhãn hiệu ông nội thích nhất, tuy cá nhân anh cho rằng Trương Huyền thích hợp mặc Armani hơn, kiểu đồ thanh lịch cao quý dành cho thành phần tri thức đó càng có thể tôn thêm khí chất của Trương Huyền.

“Không chết, có điều cách cái chết cũng không xa lắm, chúng ta chẳng qua là khách đến nhà anh chơi thôi, anh sao lại làm như thể là hẹn gặp mặt vậy?”

Nếu chỉ là gặp mặt, anh cần gì phải khẩn trương như vậy chứ?

Coi thường nhìn Trương Huyền đang tựa vào trên vách tường phòng thay quần áo làm bộ rên rỉ, Niếp Hành Phong cầm lấy mấy bộ quần áo cậu ta đã mặc thử đi ra ngoài tính tiền.

Tiểu thần côn còn dám oán giận với mình, nếu không phải cậu ta ở sân bay vừa ôm vừa vẽ bùa, thì anh làm gì rơi vào tình cảnh như hôm nay? Cậu ta nghĩ rằng anh nhàn rỗi không có việc gì làm nên chạy đến cửa hàng thời trang tốn một đống giờ giúp cậu ta tỉ mỉ chọn lựa tây trang sao, còn không phải vì sợ cậu ta không làm vừa lòng ông nội, bị nốc-ao hay sao.

Từ sau khi ông nội nghe nói về quan hệ của anh và Trương Huyền liền bảo anh dẫn người về nhà, chính là giữa bọn họ căn bản không có mối quan hệ đó, mang về nhà làm gì? Cho nên anh lấy công việc bân rộn làm lý do trì hoãn hết lần này lần khác, vẫn trì hoãn hơn nửa tháng, rốt cục làm ông nội nổi giận bảo em trai chạy tới hạ tối hậu thư, yêu cầu cuối tuần này dẫn người về nhà nếu không thì lần sau không cần trở về nữa, cho nên. . . . . .

Thực bất đắc dĩ, Niếp Hành Phong ở trong lòng thở dài.

Nữ nhân viên phục vụ đem quần áo bỏ vào túi, lại cầm lấy mấy đồ trang phục thường ngày mà Trương Huyền tự chọn hỏi: “Niếp tiên sinh, xin hỏi mấy bộ này có mặc thử không ạ?”

Không thử , vừa rồi lúc thử đồ Trương Huyền vẫn luôn hô to gọi nhỏ, có thể ở trong lòng nhân viên cửa hàng, chính mình có lẽ đã trở thành hình ảnh cuồng tình dục đến thượng đẳng , Niếp Hành Phong có chút cam chịu, nói: “Không cần, bỏ hết vào túi cho tôi, của cả đứa nhỏ kia nữa.”

Anh cũng chọn mấy bộ cho Hoắc Ly, vốn đang nghĩ muốn giúp Tiểu Bạch tuyển trang phục dành cho thú cưng, bất quá vì Tiểu Bạch mãnh liệt kháng nghị nên từ bỏ, Tiểu Bạch tuy rằng rất thích mang phụ kiện, nhưng lại chán ghét quần áo.

Không mặc thì không mặc, ông nội hẳn là sẽ không quá để ý đến một con mèo đâu, Niếp Hành Phong tự giễu nghĩ.

“Từ từ! Từ từ!”

Trương Huyền vội vàng chạy tới, đoạt lấy thẻ tín dụng của Niếp Hành Phong, cười hì hì nói với nhân viên cửa hàng: “Chúng tôi mua nhiều như vậy, giảm giá 8% đi.”

Không hổ là nhân viên của cửa hàng thời trang cao cấp, tuyệt đối đã được huấn luyện, lại rất chuyên nghiệp, nụ cười kinh doanh ngay cả một giây cũng chưa biểu lộ ra một chút cứng ngắc nào, “Thực xin lỗi, tiên sinh, ở chỗ chúng tôi không giảm giá. . . . . .”

“Sao lại có thể không giảm giá được?”

Hoắc Ly cũng ghé lại, ngửa đầu nhìn nhân viên cửa hàng, “Các vị làm như vậy không tốt lắm đâu, khách hàng rất dễ dàng bỏ đi hết, chúng tôi trước kia mua quần áo đều được giảm giá, gặp đúng người bán dễ tính, còn có thể mua hai tặng một.”

Please, đây là cửa hàng thời trang hàng hiệu, không phải hàng vỉa hè chợ đêm!

Niếp Hành Phong nâng tay xoa trán tự động xem nhẹ cuộc đối thoại này, đồng thời thề rằng sau này tuyệt không cùng hai anh em nhà này đi đến cừa hành quần áo lần nào nữa.

Ngồi trên xe, Trương Huyền lập tức chỉnh điều hòa đến số lớn nhất, thở hắt ra nói: “Cuối cùng cũng xong rồi, tôi lần đầu tiên mua quần áo mệt như vậy, thật không rõ tại sao giữa trời nóng thế này mà phải mặc tây trang đeo caravat, còn thắt chặt như vậy, thật là khó chịu. . . . . .”

Tuy rằng đã sang lập thu, nhưng giữa trưa thời tiết vẫn là rất nóng bức, Trương Huyền kéo kéo cà- vạt, có điều thấy Niếp Hành Phong sắc mặt không tốt, không dám kéo lỏng nó ra.

“Mặc tây trang có thể thể hiện sự nghiêm túc, đây là phong cách ông nội của tôi thích.”

“Nhưng tôi có phải là ông nội anh đâu.”

Niếp Hành Phong tay nắm tay lái siết chặt lại, nếu không phải đang lái xe, anh nhất định không chút do dự đánh cho Trương Huyền một cái, cậu ta nghĩ rằng anh nguyện ý chịu khổ như vậy sao hả? Còn không phải là vì tăng thêm ấn tượng tốt cho cậu ta sao. Tuy rằng cậu ta không phải là tình nhân của anh, nhưng đối với anh mà nói, cậu ta rất quan trọng, quan trọng đến mức. . . . . . Không muốn mất đi.

Buổi chiều khi đi vào Niếp trạch, Niếp Duệ Đình đã tới trước rồi, nhìn thấy Niếp Hành Phong, ngầm ra hiệu cố lên với anh.

Niếp Dực đứng ở trước cửa sổ đùa nghịch hoa lan, nghe thấy tiếng động, xoay người lại, Niếp Hành Phong vội bước nhanh tới, nhẹ nhàng ôm lấy ông nội.

“Bận bịu lâu như vậy, cháu cuối cùng cũng nhớ tới đến thăm ông già này .”

Niếp Dực trong lời nói không phải không có chế nhạo, lại nhìn Trương Huyền và Hoắc Ly đi ở phía sau, hỏi: “Đây là bằng hữu của cháu?”

“Cháu tên là Trương Huyền.”

Trương Huyền cười hì hì tiến lên nắm tay Niếp Dực, lại đè đầu Hoắc Ly xuống hành lễ, “Đây là em trai cháu Hoắc Ly.”

“Chào ông nội!”

Hồ ly trời sinh liền có chứa sự yêu mỵ đầy mê hoặc, cho dù là tiểu hỏa hồ ly ngu ngốc như Hoắc Ly, quả nhiên, mang nó đi cùng quả là không sai, nghe xong lời chào hỏi giòn giã này, khuôn mặt lạnh lùng của Niếp Dực trở nên tươi tắn.

“Đây là chậu cây may mắn cháu và Tiểu Ly cùng nhau chọn.”

Trương Huyền chỉa chỉa chậu cây bonsai màu xanh lam Hoắc Ly đang ôm trên tay, tiếp tục lấy lòng: “Đem chậu cây may mắn đặt ở trên vượng vị (vị trí thịnh vượng nhất trong nhà), không những được thưởng thức bồn cây cảnh, còn có thể khiến cuộc sống gia đình thêm phát tài, hy vọng ông nội sẽ thích.”

Nhìn thấy Trương Huyền quen thuộc mà đem bồn hoa đặt lên bàn ở một góc bên cạnh cửa, lại vui vẻ chạy về cùng Niếp Dực nói chuyện phiếm, Niếp Hành Phong vỗ vỗ trán, trước khi đến anh đã dặn dò tiểu thần côn không được ở trước mặt ông nội khoe khoang thần học, xem ra người này đều quên hết rồi.

Niếp Duệ Đình lặng lẽ kéo Niếp Hành Phong đến ngoài cửa, cười nói: “Đừng lo lắng, ông nội nếu thực sự tức giận, sẽ không bảo anh dẫn người về đâu, em thấy ông chỉ là muốn kiểm định giúp anh thôi.”

Kiểm định có cần dùng ánh mắt như thẩm tra kẻ trộm vậy không?

Niếp Hành Phong là do một tay Niếp Dực dẫn dắt vào thương giới nên anh lại càng hiểu biết cá tính của ông nội hơn em trai, chỉ nhìn qua ánh mắt sắc bén ông nội đánh giá Trương Huyền là biết cậu ta hiện tại đã trở thành một đĩa thịt bò, cho nên, tự cầu nhiều phúc đi.

Khi dùng cơm, Trương Huyền bị an bài ngồi bên cạnh Niếp Hành Phong, Hoắc Ly thì ngồi bên cạnh Niếp Dực, nhìn ra được Niếp Dực rất thích nó, chỉ thấy nói chuyện với nó, ngược lại đem diễn viên chính – Trương Huyền bỏ qua một bên.

“Ông nội, có thể chuẩn bị một bộ đồ ăn cho Tiểu Bạch được không? Nó rất thông minh, sẽ không làm vỡ chén đĩa đâu.”

Niếp Dực nhìn Tiểu Bạch im lặng ngồi xổm trên bàn, ông không thích con mèo này cho lắm, hoặc nên nói là ông không thích thứ mình không thể nắm bắt được, trong ánh mắt con mèo này tựa hồ tản ra sự khôn khéo cơ trí của con người, so với hai anh em lơ ngơ kia con mèo nhỏ này càng làm kẻ khác khó có thể nắm lấy.

Có điều công phu giả vờ đáng thương của tiểu hồ ly là đứng đầu thiên hạ, một đôi ánh mắt ngập nước chớp chớp, cho dù khôn khéo như Niếp Dực cũng mềm lòng , quả là đứa nhỏ lanh lợi dễ thương, làm cho ông nhớ tới lúc hai đứa cháu của mình còn nhỏ.

Vì thế đồ ăn của Tiểu Bạch như mong muốn được đưa lên, khi nhìn đến nó dùng chân mèo nắm uống hút uống nước hoa quả, Niếp Duệ Đình đem rượu ở trong miệng phun ra hết, “Trời ạ, con mèo này biết dùng ống hút!”

Trương Huyền cúi đầu cắt thịt bò, bình tĩnh than thở: “Cậu rất nhanh sẽ quen thôi.”

Muốn cho người Niếp gia chậm rãi tiếp nhận Tiểu Bạch, trước là bắt đầu từ việc dùng ống hút, sau đó là dùng dao nĩa và đũa, tuần tự mà tiến, cuối cùng bọn họ sẽ cho rằng mèo nói chuyện là việc rất bình thường.

Niếp Dực dùng ánh mắt ngăn lại tiếng kêu của cháu trai, lại đánh giá Tiểu Bạch, tựa hồ từ cặp mắt mèo màu lam trong suốt kia thấy được sự chế giễu.

Ăn cơm chiều xong, Niếp Dực đứng lên, nói với Trương Huyền: “Ta có lời muốn nói với cháu, đi theo ta.”

Trương Huyền vốn thấy Niếp Dực vẫn cùng Hoắc Ly nói chuyện phiếm, còn ở trong lòng thầm than thoải mái, không nghĩ tới đột nhiên bị gọi tên, vội đứng dậy đuổi theo.

Niếp Hành Phong đuổi theo giữ chặt cậu, nhỏ giọng nói: “Mặc kệ ông nội của tôi nói cái gì, cậu đều phải đáp lời, không được phản bác!”

“Hiểu rồi.”

Trương Huyền nháy mắt mấy cái với Niếp Hành Phong, mắt xanh chợt lóe lên vẻ tươi cười.

Cậu cũng không phải kẻ ngốc, chống đối với ông nội của chiêu tài miêu, vậy chẳng phải là trực tiếp đập vỡ bát cơm của mình sao?

Trương Huyền đi theo Niếp Dực vào một căn phòng yên tĩnh trên lầu, mới vừa ngồi xuống liền có một tờ báo được đưa tới.

Một bức ảnh lớn ngay trang đầu đúng là rất thu hút ánh mắt người khác, là bức ảnh hai người đẹp trai thân mật ôm nhau, Trương Huyền tấm tắc một hồi, mới phát hiện nhân vật chính trong bức ảnh hình như là mình và chiêu tài miêu, bối cảnh là – sân bay quốc tế.

Oa oa, sao lại có thể như vậy, không được sự cho phép mà dám đăng ảnh chụp, rõ ràng là xâm phạm quyền chân dung mà, hơn nữa, tại sao tất cả ảnh chụp đều là đặc tả về chiêu tài miêu, mà cậu nhiều nhất chỉ lộ một bên mặt, đây là phóng viên của tờ báo nào, làm paparazi mà lại không chuyên nghiệp như vậy. . . . . .

“Ta nói chuyện không thích quanh co lòng vòng, ta cũng nói thẳng với cháu, sau khi biết mối quan hệ giữa cháu và Hành Phong, ý tưởng đầu tiên của ta là — cho cháu bao nhiêu tiền mới có thể khiến cháu rời khỏi nó.”

Cho bao nhiêu tiền cậu cũng không rời khỏi chiêu tài miêu, đây là vấn đề nguyên tắc!

. . . . . . Từ từ, mối quan hệ gì?

Ánh mắt Trương Huyền chuyển từ ảnh chụp sang tiêu đề – tin tức giật gân, chủ tịch Niếp thị hóa ra là GAY; hôn đưa tiễn ở sân bay, tình nhân là một mỹ nam tử!

“Ông hiểu lầm rồi, chúng cháu. . . . . .”

Này hoàn toàn chính là bịa đặt, cả tiêu đề trừ bỏ ba chữ cuối cùng là sự thật thì toàn bộ những điều khác cậu đều không thừa nhận, hơn nữa. . . . . .

Niếp Dực giơ tay ngăn lại lời biện bạch của Trương Huyền, nói: “Ta đã điều tra về cháu, phát hiện cháu rất thích tiền, nhưng mỗi lần giúp đỡ Hành Phong, cũng chưa lần nào thực sự đòi nó trả tiền, thậm chí nó ký chi phiếu trống đưa cho cháu, cháu cũng không có đi đổi thành tiền mặt, ta nghĩ, tiền tài không lay chuyển được cháu.”

Lay chuyển được, tuyệt đối lay chuyển được!

Cậu không phải không muốn đòi tiền, mà là chiêu tài miêu keo kiệt mỗi lần đều không trả cho, thật vất vả lần trước có thiện tâm, mở chi phiếu trống, thì lại bị chính mình không cẩn thận làm mất.

Trương Huyền há mồm nghĩ muốn phản bác, trong đầu hiện lên lời dặn dò của Niếp Hành Phong, vì thế đành phải lựa chọn im lặng.

Niếp Dực ngồi xuống đối diện với Trương Huyền, ánh mắt lộ ra hào quang sắc bén không thuộc loại người già, lạnh lùng đánh giá cậu.

Áo sơmi, cà- vạt, tây trang, đều là nhãn hiệu và màu sắc mình thích, nhất định là Hành Phong vì muốn lấy lòng chính mình, cố ý chọn lựa giúp cậu ta, cho tới bây giờ còn chưa từng có ai có thể làm cho Hành Phong lo lắng như thế.

Trương Huyền bị nhìn đến mức cảm giác như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, chỉ cảm thấy chính mình hiện tại giống như con mồi bị bắt giữ, ông lão thợ săn trước mắt nhanh nhẹn dũng mãnh giơ súng, bất cứ lúc nào đều có thể sẽ bắn vào đầu mình.

Quả nhiên là Hồng Môn Yến, cậu học Lưu Bang thoát thân có được hay không đây. . . . . .

“Uống gì không.”

Thực vừa lòng nhìn thấy người trẻ tuổi ở trước khí thế của mình mà lộ ra vẻ căng thẳng, Niếp Dực đứng lên đi đến quầy bar rót rượu.

“Cháu không kén chọn, cái gì cũng được.”

Một ly Whiskey được đưa tới, mùi rượu nồng đậm bốc lên, Trương Huyền trước mắt choáng váng.

Cậu không quen uống rượu nặng, ông lão chắc không phải là đang cố ý chỉnh cậu chứ?

Niếp Dực nhấp rượu, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, sau đó nói: “Cháu đã cứu Hành Phong rất nhiều lần, tờ chi phiếu trống kia cho dù có điền một số tiền rất lớn, ta cũng sẽ không chút do dự trả, nhưng cháu đã không điền, ta rất tán thưởng điểm này của cháu.”

Không thể phản bác, Trương Huyền đành phải há mồm uống rượu.

Vô tâm sắp liễu liễu thành âm*, nếu ông ấy biết được nội tình, không biết có thể tức giận đến chảy máu não ngay tại chỗ hay không?

~~~~~~~~~~

Câu này là trích từ mấy câu

“Hữu ý tài hoa, hoa bất phát

Vô tâm sắp liễu, liễu thành âm

Họa hổ, họa bì, nan họa cốt

Tri nhân, tri diện, bất tri tâm.”

Nghĩa là:

Có ý trồng hoa, hoa chẳng mọc

Vô tình gieo liễu, liễu lên xanh…

Ý bạn huyền là bạn ấy vô tình mà cuối cùng lại phát triển theo chiều hướng tốt

~~~~~~~~~~

“Đứa cháu này của ta rất trầm tính , cháu ở cùng với nó có cảm thấy rất buồn chán không?”

“Không có, cảm giác không thể tốt hơn.”

Uống mấy ngụm rượu mạnh xong, Trương Huyền thả lỏng rất nhiều, nhớ tới Niếp Hành Phong thường xuyên bị chính mình làm tức giận đến mức bạo phát, nhịn không được nở nụ cười.

“Vậy sao, thế thì tốt, cháu có thể không biết, tính tình nó trước kia rất giống với Duệ Đình.”

Nói về cháu trai của mình, trên mặt Niếp Dực lộ ra vẻ yêu thương giống như những ông già bình thườngkhác.

“Nó rất bướng bỉnh cũng rất thông minh, nhưng từ sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ đó, nó liền hoàn toàn thay đổi, nó vẫn luôn cho rằng cha mẹ mất là lỗi của nó, cho nên ông trời trừng phạt nó bị vứt bỏ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ngày đó là nó đề nghị ra ngoài chơi, nhưng khi trở về lại chỉ có một mình nó.”

Này là lý do kiểu gì?

Trương Huyền một ngụm uống hết chút rượu còn lại, ở trong lòng oán hận mắng chiêu tài miêu ngu ngốc.

Cậu cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân Niếp Hành Phong thích bão xe khi còn là thiếu niên, đó căn bản không phải là kiểu ‘thiếu gia có tiền nhàm chán kiếm trò giải trí’, mà rõ ràng là hành vi tự sát, anh ta hy vọng chính mình cũng có thể vì tai nạn xe cộ mà chết, được giải thoát.

“Gần đây Hành Phong trông tươi tắn hơn rất nhiều, ta còn nghĩ nó đã nghĩ thông suốt rồi, không ngờ nguyên nhân lại ngoài dự kiến của ta.”

Niếp Dực lấy cốc rượu trống không trong tay Trương Huyền, giúp cậu rót đầy rượu, nói: “Không có người trưởng bối nào không hy vọng đứa nhỏ của mình sống vui vẻ, chỉ cần nó vui vẻ, ta có thể điều chỉnh tâm tính của mình, thử chấp nhận cháu.”

Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Trương Huyền, Niếp Dực mỉm cười nói: “Nếu không chấp nhận ta đã không bảo Hành Phong mang cháu đến.”

“Từ từ, từ từ, ông nội, “chấp nhận” mà ông nói chắc không phải là chấp nhận ‘chuyện cháu đang nghĩ’ chứ?” Trương Huyền lắp bắp hỏi.

“Là như thế thì sao?”

“Không phải, cháu nghĩ ông có thể hiểu lầm , kỳ thật. . . . . .”

Nói đến bên miệng thì nhớ tới lời Niếp Hành Phong cảnh cáo, Trương Huyền lại uống rượu đem những lời giải thích nuốt vào trong bụng.

Không hổ là người đứng đầu tập đoàn tài chính Niếp thị, một ông lão tuổi đã rất cao mà lại có tư tưởng tiến bộ như vậy chấp nhận chuyện cháu trai yêu một người đàn ông. . . . . . Không, xác thực mà nói, cậu và chiêu tài miêu cho tới bây giờ vốn không có chuyện gì cả. . . . . .

“Hành Phong cũng không kiên cường giống như những gì cháu đã thấy đâu, ta già rồi, không có khả năng vẫn ở bên cạnh bảo hộ cho nó, nhưng là nó vẫn cần người khác giúp đỡ, ta nghĩ, người này chính là cháu. Cho nên, ta đem cháu trai của mình giao cho cháu, cháu hãy cam đoan với ta, sau này sẽ tuyệt đối bảo hộ nó!”

Đây là đồng ý về sau cậu có thể luôn luôn ở bên cạnh chiêu tài miêu, thân phận gì với cậu mà nói đều không quan trọng, Trương Huyền lập tức vui vẻ liên tục gật đầu: “Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ thực hiện sứ mệnh của mình, tuyệt đối bảo hộ tốt cho chiêu tài. . . . . . Chủ tịch!”

Hơn nữa sau này cũng nhất định không rời đi, đó chính là nguồn ‘tiền vàng’ của cậu mà. . . . . .

“Đừng vui vẻ quá sớm, ta nói còn chưa nói xong.”

Niếp Dực lại rót đầy cốc rượu của Trương Huyền, nhìn thấy người trẻ tuổi thần tình hưng phấn, ánh mắt ông lộ ra nét cười giảo hoạt, “Trong kinh doanh có một câu nói, thiên hạ không có cuộc mua bán nào là không có lợi cho người bán, ta đem cháu trai cho cháu, cháu chẳng lẽ không muốn làm gì bày tỏ thành ý sao?”

“Bày tỏ thành ý? Ông nội người đang nói đùa phải không? Dù cho cháu đem toàn bộ gia sản đều đổi thành tiền, chỉ sợ cũng không đáng để ông liếc qua.”

Uống xong hai chén rượu mạnh, đầu Trương Huyền hỗn loạn, hoàn toàn đoán không ra tâm tư của Niếp Dực.

“Không, tiền cho tới bây giờ ta không thiếu, ta rất thích Tiểu Ly, muốn nhận nó làm cháu, cháu có đành lòng thả người không?”

“Ông thích con tiểu hồ ly đó?” Trương Huyền nói không thèm suy nghĩ: “Nó rất ngốc ngếch, ngoại trừ ăn uống thì không có sở thích nào khác, kém hơn hai người cháu của ông rất nhiều, giá trị của nó tuyệt đối là rất rẻ.”

“Nó rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, đối một ông già mà nói, thế là đủ.”

“Thành giao!”

Thấy cái lợi trước mắt, Trương Huyền không chút do dự đem em trai bán, còn bán một tặng một.

“Thuận tiện cũng đem Tiểu Bạch lưu lại, bọn nó vốn luôn luôn dính lấy nhau, có Tiểu Bạch bên cạnh, Tiểu Ly sẽ ít quậy phá hơn.”

“Đương nhiên là được.”

Hoắc Ly và Tiểu Bạch cứ như vậy bị để lại, phòng bếp lớn của Niếp gia làm cho Hoắc Ly thích thú vô cùng, vừa nghe có thể ở trong này nhiều ngày, nó lập tức gật đầu đồng ý, vui vẻ vô cùng.

Niếp Duệ Đình tiễn Niếp Hành Phong và Trương Huyền, dọc theo đường đi cười không ngừng.

“Có Tiểu Ly cùng Tiểu Bạch ở, trong nhà sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều, Trương Huyền con mèo cậu nuôi chơi rất thú vị, nó cư nhiên thích xem phim kiếm hiệp, chiếm điều khiển từ xa không chịu thả, làm hại tôi không thể nào xem tin tức. Đúng rồi, nó bình thường đều ăn thức ăn dành cho mèo của nhãn hiệu nào, để lát nữa tôi nói thím Dương chuẩn bị.”

“Thức ăn cho mèo không cần cố ý chuẩn bị, Tiểu Bạch và Tiểu Ly ăn giống nhau, có điều lúc nó xem TV thích ăn đồ ăn vặt, mua nhiều khoai tây chiên cho nó một chút là được, tốt nhất là vị hải sản.”

“Hả?!” Trả lời rất kỳ lạ, Niếp Duệ Đình có chút tiêu hóa không được, nhức đầu, “Ăn linh tinh đối với dạ dày của con mèo nhỏ mà nói không tốt thì phải?”

“Không việc gì, nó có chừng mực.”

Trương Huyền ngồi lên xe, lại hạ cửa kính xuống, cố ý dặn dò Niếp Duệ Đình: “Chớ chọc con mèo đó, mèo đen thông linh, cậu nói cái gì nó nghe đều hiểu, còn có, nếu nó làm cái gì vượt quá những hành vi bình thường, cậu nên phớt lờ bỏ qua, vậy nhé, ngủ ngon.”

Xe chạy nhanh như chớp, liền đem nhị công tử Niếp gia không hiểu gì bỏ lại đằng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.