Lúc ấy đầu óc tôi liền trống rỗng, trong tai cứ vang mãi tiếng ong ong, máu toàn thân đều như dồn cả xuống tập trung ở cái nơi gọi là háng kia, thế nên trái tim tôi trở nên dơ bẩn, ngay lập tức như kết thành băng ——–
Tôi, thế mà lại cương trước mặt Dịch Khiếu……
Tôi thế mà lại cương vì em ấy!
Khi nội tâm tôi đang chịu một sự chấn động kịch liệt thì cơn đau đớn thống khổ của Dịch Khiếu cũng dần tan đi. Thân thể em nhuyễn xuống, hơi nghiêng thân sang một bên, cuộn người lại, hô hấp cũng dần nhẹ nhàng hơn. Tôi đứng nhìn xuống em, sau khi bị một loại phản ứng ở nơi ấy của cơ thể khiến bản thân khiếp sợ, tôi dùng ánh mắt chết lặng trống rỗng nhìn em, pha chút tàn nhẫn, cứ nhìn chằm chằm mãi như thế.
Có lẽ đã cảm giác thấy ánh mắt kỳ quái của tôi, Dịch Khiếu chậm rãi quay đầu qua, nhìn tôi.
Ánh mắt không nhiễm chút bụi nào của em khiến linh hồn xấu xí kia của tôi không biết phải trốn đi đâu —-
“Thầy, thầy vào phòng tắm một chút.” Tôi có chút máy móc không thể khống chế mà nói ra những lời này, lại cũng máy móc không thể khống chế mà chạy vào phòng tắm. Nhìn hình ảnh của chính mình trong gương, tôi lần đầu tiên cảm thấy cái tinh thần phấn chấn tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ này lại xấu xí như thế, đáng ghét như thế……
Tôi thế mà lại sinh ra cái loại tâm tư kia với chính học sinh của mình! Hơn nữa đối tượng lại còn là Dịch Khiếu không thể chịu đựng thêm chút thương tổn nào nữa!!
Tôi vô cùng muốn, vô cùng muốn cứ được trốn mãi trong một gian phòng đầy sương nóng như thế này, vĩnh viễn cũng không cần phải đi ra ngoài……
Vĩnh viễn không cần phải đối mặt với tình cảm của mình……
Vĩnh viễn không cần……
Sau khi hít đầy một bụng khói trắng, tôi mới ra khỏi phòng tắm. Dáng đi vẫn như trước khẽ run rẩy, đại não của tôi, mỗi một khắc lúc này, đều phải thật tỉnh táo.
Dịch Khiếu chậm rãi cài nút áo, một bộ dáng có chút đăm chiêu.
Nghe thấy tiếng bước chân, em ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt nhìn tôi: “Chuyện hồi nãy, cảm ơn thầy.”
Cảm ơn tôi?
Một tiếng cười lạnh bật ra đầy quỷ dị: tôi suýt chút nữa đã cường bạo em đấy, tiểu tử.
“À…… không có gì…… Em chuẩn bị đi à? Có cần tắm lại một chút không?” Tôi mạnh tay sửa sang lại quần áo, hơi thở và giọng nói dường như loạn nhịp.
“Không cần đâu, vốn…… cũng xong rồi mà……” Dịch Khiếu đứng lên, chỉnh chỉnh lại chân giả của mình, sau đó im lặng nhìn tôi.
Động tác ấy của em kích thích tôi, khiến tôi lại phải đối mặt với cái linh hồn dơ bẩn của mình thêm lần nữa, đến nỗi máu chảy đầm đìa. Tôi không khỏi quay đầu, dùng một loại tư thế không được tự nhiên nói: “Vậy em ở lại chơi một chút hay về luôn? Thầy giờ cũng muốn tắm rửa.”
“Ồ, vậy ạ —–” Dịch Khiếu dừng một chút, cũng cúi đầu, “Như vậy ——- em không quấy rầy thầy nữa, em về đây.” Nói xong, em cảm ơn tôi, rồi cung kính rời đi.
Khi cánh cửa kia khép lại, tôi mới có thể ném thân thể yếu đuối của chính mình lên giường. Sau đó, để bản thân mặt đối mặt với trần nhà, ngủ suốt một đêm.
Thời gian như đột nhiên bị nén lại, thật nhiều thật nhiều chuyện có thể gây ra ảnh hưởng thật lớn tới cuộc sống cả đời của tôi đều ập tới. Thứ năm hôm ấy tôi ngồi trong phòng trực ban thảo luận cả những điều nên nói lẫn không nên nói, tối thứ sáu chính vì thế mới bị báo ứng, khiến tôi mất ngủ cả buổi tối, thứ bảy tôi ngoài việc đánh mất bản thân một cách vô ý thức trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, thì là cố ý mua rượu về để theo đuổi cái loại mất ý thức này, chủ nhật Dịch Khiếu….. nếu như…… tôi biết khi tôi say rượu mua vui, thì giữa Ti Viễn, Dịch Khiếu và tôi lại phát sinh nhiều chuyện tình như thế, không biết tôi có thể bốc đồng mà lựa chọn cách trốn tránh như thế nữa hay không? Trốn tránh……
“Thầy Trần, anh đang ở đâu? Em đến nhà anh nhưng anh không có ở đó.” Thanh âm của Ti Viễn từ di động phát ra thật xa xôi.
“Tôi ư? Tôi đang ở đâu?” Tôi ở đầu dây bên này vẫn tiếp tục uống thêm một chén rượu nữa, nói: “Tôi đang say rượu, đi hát rồi.”
“Say rượu, đi hát?” Ti Viễn không khỏi bật cười, “Anh mà cũng biết hát? Em không tin.”
“Không tin? Nghe tôi hát đây ——–” Tôi ho khan hai tiếng, vươn cổ hát, “Tôi có một chú lừa nhỏ, mỗi ngày đều không cưỡi nó, sáng sớm lôi cưỡi Ti Viễn vội vàng đi làm ”
Ti Viễn lại ở đầu điện thoại bên kia cười cười. “Thầy, thầy, anh chiếm tiện nghi của em ”
“A, cưỡi em đi làm thật không ổn, cưỡi em đi uống rượu được không?” Tôi lại nốc tiếp một chén rượu vào dạ dày.
“Đừng nói cưỡi mãi thế được không, khó nghe quá đi……” Thanh âm của Ti Viễn cách một chiếc loa cũng vẫn lộ ra vẻ ngượng ngùng.
“Có gì khó nghe đâu, cũng chẳng biết cậu sao lại lề mề thế ——– có rảnh không? Đến đây lôi tôi về đi!”
“Thầy, anh muốn uống tiếp?”
“Bây giờ thì chưa, nhưng lát nữa thì không biết chừng ——- cậu mau tới đây đi, tiệm cơm Tĩnh Viên, đừng để người ta đem tôi đi bán!”
Buông điện thoại, thấy Ti Viễn rất nhanh đã chạy tới.
Cũng vô ý, đem một cỗ khí lạnh lùa đến bên cạnh tôi.
“Hắt xì!” Tôi không khỏi hắt xì một cái, đầu óc cũng thanh tỉnh đi rất nhiều. Ti Viễn cởi áo lông, từ trong chiếc áo lông màu đen lộ ra một khuôn mặt trẻ trung vừa tuấn tú vừa đáng yêu, khiến tôi không khỏi ngẩn ngơ.
“Đám nha đầu phiến tử trên trường kia rất tinh mắt nhé, nếu ai biết rồi theo đuổi cậu nhất định sẽ bị những người khác ghen tị đến chết.”
Ti Viễn liếc mắt nhìn tôi một cái, trong mắt tràn đầy ý cười. “Thế thì có sao, cũng đâu giống người chẳng thèm để em vào mắt.”
“Ai —— cậu sao có thể làm hài lòng tất cả mọi người, đây là lời truyền thụ kinh nghiệm đấy.”
“Nhưng mà, nếu trong mắt người ấy không có em, thì em có trong mắt hàng ngàn người khác cũng chẳng có tích sự gì.”
Ti Viễn rũ mắt, còn thật sự rót rượu cho tôi.
Những lời này nghe ra như có chút thương cảm hòa cùng vẻ bất đắc dĩ. Tôi không nói gì, nhìn cậu ta rót rượu, ngẩng cổ dốc ngược chén rượu uống hết.
“A thầy xấu tính! Gọi người ta đến uống rượu, kết quả em còn chưa uống được một chén, anh đã uống mất rồi!”
“Ai gọi cậu đến uống rượu cơ? Tôi có nói thế sao? Tôi chỉ kêu cậu đến đưa tôi về, hôm nay tôi đã quyết định không say không về, cậu cũng say thì ai đưa chúng ta về hả, hả?”
“Em á, em có uống rượu cũng vẫn về được, em nhất định sẽ phụ trách đuổi anh về nhà!”
“Cậu á? Có phải tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng say như chết của cậu đâu, giờ còn muốn hiện ra cái bộ dáng đấy á? Kiếp sau đi!”
Ti Viễn bất mãn bĩu môi —— nhưng rồi cậu ta rất nhanh tìm được một thú vui mới, liền tạm thời bỏ qua chuyện tôi không mời cậu ta tới uống rượu.
“Thầy, anh thích mẫu người nào nhất?”
“Tôi? Tôi rất thoải mái, về sau muốn sang Ả Rập lấy vợ, mà đã lấy thì sẽ lấy cả một dàn luôn, béo gầy đủ hết!”
“A —— hóa ra lại có kiểu giáo viên thế này —— đầu óc không trong sáng chút nào…… Vậy anh thích kiểu con gái nào nhất?”
“Tôi ——– không thích kiểu người…… ồn ào…… phiền toái…… chỉ một trong những điều đấy đã là quá nhiều rồi…… tôi thích kiểu người điềm đạm ít nói, xinh đẹp, mái tóc dài mềm mượt, khí chất lại tốt.”
“Là kiểu người như Hiểu Lan ấy à?”
“Cô ấy có xinh đẹp đâu chứ ——— Ti Viễn, tiêu chuẩn của cậu cũng thấp quá đi!”
“Vậy trong lớp thầy anh ai xinh đẹp a??”
“Nữ sinh trong lớp cũng không xinh đẹp, nhưng lại rất đáng yêu. Nam sinh thật ra cũng có mấy người không tồi nha.”
“Thật ư?? Là ai a? Thầy, anh nói ra thử đi??”
“Cậu lòng và lòng vòng mãi chẳng qua là muốn tôi khen cậu chứ gì?” Tôi quỷ quyệt cười, sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của Ti Viễn một chút, “Tiểu suất ca, diện mạo của cậu thế này còn muốn tôi nói rõ ra nữa hả? Mắt người ta có bị mù đâu?
(suất ca: đẹp zaiii:”> Mình cứ để nguyên là tiểu suất ca đọc cho thuận, chứ dịch ra thành tiểu ca đệp zai thì…. ==)
“Em đâu có biết anh trong lòng nghĩ cái gì chứ……” Ti Viễn bắt lấy cái tay không thành thật của tôi, đặt lên bàn, rồi lại không buông ra vội, cười cười tiếp tục nói: “Vậy —– những cái khác thì sao?”
“Tôi —– a —–” Tôi chỉ vào mũi mình nói, “Sao chẳng có người dễ nhìn nào thích tôi vậy? Tôi đây mà không đẹp à? Một trăm thằng nhỏ ngốc nghếch các cậu cũng không phong vân tuyệt đại như Trần Mặc Vân tôi đâu a ha ha ha!”
Ti Viễn lại xấu hổ đến mặt đỏ lựng lên, oán hận nói: “Em đúng là theo không kịp cái gọi là phong hoa tuyệt đại của thầy giáo, không biết bạn Nhiễm Dịch Khiếu có vinh hạnh đấu được với thầy hay không?”
Dịch Khiếu?
Tôi đã cố gắng mãi mới quên được cái tên ấy, vì sao giờ lại nhắc tới?
Ti Viễn im lặng nhìn tôi, ánh mắt đầy thận trọng.
Cậu ta cố ý ư? Cậu ta biết điều gì rồi sao?
Không. Không phải.
Bởi chính tôi còn không hiểu hết.
“Tôi nào có vinh hạnh đấu với em ấy, cậu không biết em ấy là tình nhân trong mộng của biết bao nữ giáo viên trong trường không? Có em ấy thì tôi làm sao có cơ hội chứ ” Tôi híp mắt thản nhiên cười, lại đổ vào miệng một chén rượu đắng nghét.
“Nhưng mà……. anh…… hình như đối xử với cậu ta đặc biệt tốt …….”
“Thế ư? Ha hả, chắc là thế rồi, em ấy là người trong mộng của bao giáo viên nữ trong trường, có đến mấy trăm ánh mắt chiếu thẳng vào em ấy đó, tôi lại xấu, may là chưa bị mấy Mẫu Dạ Xoa kia đem đi chiên lên ăn đấy!”
“Ha hả, anh nói chuyện cũng quá khoa trương rồi ” Tiếng cười của Ti Viễn như ngày càng mơ hồ, tôi nghĩ chắc mình say thật rồi, nội dung cuộc nói chuyện hay gì gì đó hình như sắp hoàn toàn không thể khống chế được nữa. Ti Viễn dường như vẫn đang cẩn thận muốn thăm dò điều gì đó, nhưng cũng có thể là không phải, tôi hiện giờ, vô cùng mẫn cảm với hai chữ ——-
Dịch Khiếu.
Lúc trở về, tôi đã vô cùng thích hợp để biểu diễn một bộ dáng say như chết, tôi rất ít khi phải dựa vào người khác như thế này, hầu như tôi toàn là người đi dìu người khác ——– nhưng không thể nghi ngờ, hiện tại tôi thật sự rất cần có người khác dìu đi.
Lúc đi qua phòng trực ban lầu một, Ti Viễn nói: “Thầy Trần, anh cẩn thận một chút, đến cầu thang lên tầng của khoa rồi, anh phải cẩn thận.”
Ti Viễn thật sự là một đứa nhỏ tốt bụng, biết nhắc nhở tôi khi bước lên cầu thang phải cẩn thận. Ánh mắt tôi lơ đãng lướt qua địa phương quen thuộc ——- cửa sổ tối đèn kia. Có lẽ đêm đã khuya lắm rồi.
Không biết vì sao, tôi lại có một chút hoảng hốt khi hy vọng cánh cửa sổ kia sẽ mở ra, sau đó người ở bên trong sẽ ngồi trước cửa sổ học bài, vì thanh âm tranh cãi ầm ĩ bên ngoài mà ánh mắt sâu kín ấy liền quét qua đây.
“Đúng là…… đã khuya rồi……” Tôi nghiêng ngả lảo đảo leo lên tầng ba của mình, Ti Viễn giúp tôi giữ cửa mở. Vào phòng, tôi liền lao thẳng đến giường lớn, trời có sập cũng chẳng quan tâm. Tôi như nghe thấy tiếng Ti Viễn đóng cửa, lại như nghe thấy tiếng cậu ta khóa trái.
“Ti Viễn, chắc giờ muộn thế này ký túc xá cũng đóng cửa rồi, cậu ngủ ở đây luôn đi ” Tôi còn kịp thốt ra một câu nhân đạo như thế.
“Ừm……” Ti Viễn chậm rãi tiêu sái bước vào, lặng lẽ đừng trước cửa phòng ngủ, không nói gì.
“Cậu….. cứ tự nhiên đi…… tôi không tiếp cậu được đâu…… mệt quá rồi……” Tôi túm lấy một cái gối đến ngủ, cảm giác như có người nhẹ nhàng nằm xuống phía sau tôi, một lúc sau thì không còn động tĩnh gì nữa.
“Thật ngại quá, hôm nào phải mời cậu ta một bữa.” Tôi một bên mơ mơ hồ hồ nghĩ, một bên dùng sức vùi đầu vào trong gối.
“Thầy Trần, em…… có thể…… ôm anh một chút không?”
Thanh âm xa xôi của Ti Viễn truyền đến.
“…..” Tôi không nhớ rõ mình đã phản ứng thế nào, chỉ thấy có một đôi tay lại gần, nhẹ nhàng vòng qua tôi.
Đột nhiên trong tôi có một loại cảm giác hoàn toàn thả lỏng. Bởi vì đôi tay này, cùng ***g ngực ấm áp phía sau, khiến tôi thấy bản thân như được bao dung sủng ái vô cùng. Mình thật sự rất cần sự ấm áp này, tôi tự nói với bản thân như vậy. Khi tôi thấy hoang mang, thấy mờ mịt và sợ hãi nhất, tôi rất cần một đôi tay đến nói với tôi, rằng, có một người vẫn luôn quan tâm đến tôi.
Tôi dường như muốn khóc bởi chính sự bao dung ấy. Mà trái tim, ở trong một biển dịu dàng khẽ đung đưa, đung đưa, trong cái thời khắc thiếu đi sự thanh tỉnh, như từng mũi kim đau đớn khắc sâu vào lý trí.
Thế nên, một khắc ấy, tôi vô cùng nhớ Dịch Khiếu, nhớ vẻ lạnh lùng của em ấy, sự ưu thương của em ấy….. cả sự cao ngạo của em, nét khờ dại của em…. em trong ảo giác của tôi ôn nhu mà ngượng ngùng nở nụ cười, xinh đẹp đến hư ảo.
Thế nên, khi đang trong ảo giác mà cảm nhận cái hôn chậm rãi hạ xuống môi mình, nước mắt tôi không kìm nén được mà rơi xuống.