Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 103



Một tên lưu manh dẫn đầu cười nói, thực ra hắn ta biết rõ đại ca mình không bị bệnh gì, bác sĩ có giỏi đi nữa cũng mãi mãi không gọi được một người giả vờ ngủ dậy.

“Vậy được!”

Lưu Minh gật đầu, gia vẻ bắt mạch cho người đàn ông trung niên.

“Không có gì đáng ngại, chỉ là rối loạn nhịp tim, lại thêm di chứng khối huyết não, Alzheimer người già, những cái đó cũng không phải chuyện lớn, tôi châm cứu giúp anh ta là được!”

“Bệnh gì?”

Mấy tên lưu manh không nhịn được trừng to mắt: “Tên nhóc anh có biết khám bệnh không hả? Có phải đến gây chuyện không!”

“Đương nhiên là biết, trước đây khi ở trong thôn, tôi thường xuyên khám bệnh cho heo cái, dê con và trâu bò, các anh cứ xem là được”.

“Tên nhóc anh là bác sĩ thú ý à, một bác sĩ thú ý còn dám khám bệnh cho đại ca tôi, xảy ra chuyện anh có thể gánh được trách nhiệm không, tôi thấy anh chán sống rồi, phải không?”

Mấy tên côn đồ bao vây lại, có vẻ định ra tay.

“Mấy người các anh khác gì súc sinh, tôi có thể chữa được cho lợn dê chó, thì cũng có thể chữa được cho các anh!”

Nói xong, Lưu Mạnh nhặt lên mấy cái tăm tre, trực tiếp cắm thẳng tăm tre vào giữa khe móng tay của người đàn ông trung niên.

Mười đầu ngón tay liền tim, huống hồ, lớp da phía dưới móng tay rất mềm, đừng nói bị đâm một cái, cho dù bị đụng vào cũng sẽ đau rát.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, người đàn ông trung niên ngồi bật dậy từ dưới đất.

“Mẹ kiếp, anh đã làm gì đại ca tôi?”

Một tên lưu mạnh oang oang mồm đi đến, trông như muốn ra tay.

“Tôi làm gì thì mọi người đều nhìn thấy, tôi chỉ đang chữa bệnh cho anh ta thôi, vừa nãy chẳng phải anh ta ngất đi rồi ư? Bây giờ anh xem, anh ta tỉnh bật dậy rồi!”

Lưu Minh châm điếu thuốc, nheo mắt nhìn tất cả tên lưu manh có mặt nói.

“Tôi thấy anh muốn đến gây chuyện gì đúng hơn!”

Tên lưu manh dẫn đầu không nói nhiều, tức giận hổn hển cầm chiếc ghế đẩu trên sạp đập về phía đầu của Lưu Minh.

Tiền sắp đến tay thì bị tên nhóc này xuất hiện làm hỏng bét, đổi lại là người khác thì có ai không nổi giận chứ?

Cắt đứt tiền tài của người khác giống như giết bố mẹ của người đó!

“Quân tử dùng miệng không dùng tay, các anh muốn làm gì?”

Lưu Minh lùi lại hai bước tránh chiếc ghế của tên lưu manh, đá hắn ta một cái ngã xuống đất.

Toàn bộ mấy tên lưu manh còn lại vây lên, trong tay cầm các loại vũ khí đập về phía Lưu Minh, nhưng Lưu Minh giống như con cá chạch, bọn chúng không đánh đến được, mỗi lần Lưu Minh tránh đều rút ra một chiếc tăm tre cắm lên đầu ngón tay của một tên lưu manh.

Toàn bộ đám lưu manh đều bị Lưu Minh nhanh chóng hạ gục.

“Được rồi, chúng giờ chúng ta nói chuyện tử tế!”

Lưu Minh lấy một chiếc ghế ngồi xuống nhìn đám lưu manh.

“Cuối cùng mày muốn thế nào?”

Tên lưu manh dẫn đầu vừa ôm bụng vừa hằm hằm nhìn chằm chằm Lưu Minh.

“Các anh đến quán nhà người ta gây chuyện, không những đánh hỏng đồ, còn dọa khách sợ bỏ chạy, các anh nói phải làm thế nào đi!”

Lưu Minh cười nói.

“Chúng tôi đền tiền, chúng tôi đền tiền!”

Gã trung niên sớm đã bị dọa sợ mặt trắng bệch, bây giờ móng tay của hắn ta vẫn còn đau.

“Mấy tên lưu manh các anh có mặt ở đây có người nào tính người đó, để tất cả tiền trên người lên bàn!”

Lưu Minh vỗ lên chiếc bàn bên cạnh nói: “Nếu ai dám không để lên, thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Một đám lưu manh ngoan ngoãn móc toàn bộ tiền của mình ra, Lưu Minh đếm số tiền trên bàn, vô cùng khinh bỉ nhìn đám lưu manh một cái: “Mới chỉ hơn hai ngàn, các anh đúng là một đám nghèo kiết!”

Khi nhìn thấy cảnh này, Mạc Liên Y không nhịn được cười thành tiếng, hình như trên người anh cũng chẳng có đến một đồng phải không, còn có mặt mũi nói người ta nghèo.

“Đại ca, chúng tôi thực sự hết tiền rồi!”

Người đàn ông trung niên dẫn đầu mếu máo nói.

“Mau cút đi, nhìn thấy chúng mày là phiền!”

Lưu Minh vô cùng chán nản xua tay với đám lưu manh.

Mấy tên lưu manh ôm bàn tay của mình bỏ chạy thục mạng.

“Chú Phát, số tiền này chắc đủ để bù đắp tổn thất tối nay!”

Lưu Minh cười đưa số tiền trong tay cho chú Phát.

“Tiểu Minh, cảm ơn cậu!”

Khoang mắt chú Phát nóng ướt, nắm chặt tay của Lưu Minh.

Ôn lại những chuyện ngày xưa với chú Phát, hai người đều bùi ngùi, Lưu Minh lấy điện thoại ra xem, phát hiện không còn sớm nữa, bèn đưa Mạc Liên Y về nhà.

Vừa vào con ngõ, thì phát hiện một chiếc xe cảnh sát đưng ở trước cửa nhà mình.

Nữ cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát, tư thái oai hùng đứng dựa xe.

Khi nhìn thấy nữ cảnh sát, Lưu Minh lập tức cảm thấy lạnh toát trong lòng, chỉ cần gặp phải cô gái này thì cứ như chưa từng gặp được chuyện tốt.

Nữ cảnh sát cũng không phải kẻ mù, nhanh chóng phát hiện đèn xe, trực tiếp sải bước lớn về phía chiếc xe.

“Lưu Minh, xuống xe đi theo tôi”.

Nữ cảnh sát lạnh lùng nghiêm mặt nói.

“Chị cảnh sát này, Lưu Minh đã phạm lỗi gì?”

Nhìn thấy cảnh này, Mạc Liên Y hơi ngẩn người, anh chàng Lưu Minh này lại phạm lỗi gì rồi, cảnh sát đích thân đến nhà anh bắt anh.

“Không phạm lỗi!”

Nữ cảnh sát lạnh lùng nói.

“Tôi không phạm lỗi lầm gì, tại sao phải đi theo cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.