Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 107



Ôm Lý Duyệt Nhiễm về phòng, anh cho cô ta uống chút trà giải rượu, cô nhóc này mới tỉnh táo hơn, cuối cùng mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lưu Minh gọi Sương Nhi, bảo cô ta trông chừng cô khách trọ uống say này của mình.

Sau đó anh liền quay về phòng mình, lúc này hai cô gái đã nằm xuống, chừa lại cho mình một vị trí ở giữa, còn dùng quần áo vẽ ra một đường tuyến ba tám, Lưu Minh bất đắc dĩ cười khổ, sau đó nằm xuống ở vị trí chính giữa.

Cả một đêm, Lưu Minh vô cùng đau khổ, một trái một phải đều là đại mỹ nhân, nhưng mình đâu có thể động, anh không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn lưu manh kia đâu.

Vào lúc nửa đêm, cảm nhận thấy cơn buồn ngủ dồn dập tới, lúc này anh mới tiến vào mộng đẹp.

Sáng ngày hôm sau, lúc Lưu Minh tỉnh lại, phát hiện có một thứ gì nặng trĩu đang đè lên ngực mình, nhìn kỹ một chút hình như là đầu của Lý Văn Dao, hơn nữa vị trí ngực của mình đã ướt, có vẻ như là nước miếng của cô nhóc này!

Lúc này Mạc Liên Y cũng xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, phát hiện ra bạn thân của mình giống như một con lười nửa thân đè lên người Lưu Minh.

“Tôi đi nấu cơm trước, lát nữa cô đánh thức cô ta!”

Lưu Minh lúng túng cười một tiếng, đặt đầu của Lý Văn Dao xuống gối, sau đó đứng dậy vào phòng bếp nấu cơm.

Lưu Minh dùng cà chua áp chảo rất đơn giản, nấu một nồi mì sợi.

Vào lúc anh bưng mỳ sợi lên bàn, mấy cô gái đã dậy.

Lý Duyệt Nhiễm ngáp một cái rất đáng yêu, cô ta đi đến chào hỏi Lưu Minh.

Lúc nhìn thấy tay Lý Duyệt Nhiễm, lập tức Lưu Minh túm lấy cánh tay của cô ta, cẩn thận nhìn một chút, bởi vì anh thấy một chút âm khí còn sót lại trên đó.

“Rốt cuộc hôm qua cô đi đâu?”

Lưu Minh mặt đầy nghiêm túc nhìn Lý Duyệt Nhiễm hỏi.

“Thì, thì là đi uống chút rượu với bạn học đó, sau đó nửa đường hình như gặp phải một đám người xấu, là một chị xinh đẹp cứu tôi!”

Lý Duyệt Nhiễm chưa từng nhìn thấy Lưu Minh mang vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nhất thời cô ta bị dọa sợ đến mức nói chuyện có chút lắp bắp.

“Sau này đi ra ngoài chơi, đừng uống nhiều rượu như vậy nữa!”

Nói xong Lưu Minh đưa tay xóa đi âm khí trên cánh tay Lý Duyệt Nhiễm, cuối cùng cười một tiếng bảo cô ta đi ăn cơm.

“Dao Dao, cô nàng họ Mạc, ra ăn cơm đi, lát nữa còn phải đưa cô đi làm đấy!”

Lưu Minh hét về phía phòng.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã mặc xong đồ đi ra.

“Khụ khụ, chủ nhà, tối qua ba người ngủ cùng nhau?”

Trong nháy mắt nhìn thấy hai người, Lý Duyệt Nhiễm thiếu chút nữa bị sặc mỳ, chẳng lẽ đây chính là trong truyền thuyết…

“Nhóc con nhà cô nghĩ đi đâu thế?”

Lưu Minh lấy dáng vẻ uy nghiêm của chủ nhà ra dạy dỗ.

“Em gái nhỏ, em đừng nghĩ sai lệch, về phương diện đó chủ nhà của em không ổn đâu!”

Lý Văn Dao cười duyên nói.

“Nhóc con lừa đảo kia, đừng ở đó mà nói linh tinh, cô mới không ổn, ông đây coi thường cô đấy!”

Lưu Minh trừng mắt nói với Lý Văn Dao.

“Aiz yo, nói dễ nghe như vậy, có bản lĩnh thì thuê phòng cùng tôi đi!”

Lý Văn Dao cũng không khách sáo, trực tiếp múc một bát mỳ sợi.

“Dao Dao, cậu đừng nói nữa!”

Mạc Liên Y bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cô bạn thân của mỳnh.

Lúc này Lý Văn Dao mới ngoan ngoãn ngậm miệng, ăn từng miếng lớn mì sợi, rất nhanh tô mỳ đã bị cô ta tiêu diệt sạch sẽ, ngay sau đó cô lại múc một bát nữa, vừa ăn vừa nói: “Chẳng trách Liên Y chịu ở đây, có người đàn ông biết làm việc nhà giỏi như vậy, nếu là tớ, chắc chắn tớ cũng sẽ không quay về đâu!”

“Ăn cơm cũng không bịt được cái miệng của cậu!”

...

Sau khi ăn cơm, Lưu Minh lái xe đưa Lý Duyệt Nhiễm về trường học trước.

“Mỹ nữa, ba người cũng xem như là mỹ nữ đó, hơn nữa mỗi người một vẻ: Một người lạnh như băng núi, một người mặt trẻ ngực to, một người hoa khôi trường học!”

“Cái gì mà người thắng cuộc trong đời người, đây mới là người thắng cuộc này!”

“Con mẹ nó, thằng nhóc này tiền không nhiều bằng tôi, hắn dựa vào cái gì?”

Đám nam sinh trường học kia nhìn thấy Lưu Minh lái Maserati dẫn theo ba cô gái xinh đẹp, trong nháy mắt liền phát cuồng lên.

Sau đó Lưu Minh lại đưa Mạc Liên Y và Lý Văn Dao đến tập đoàn Thiên Nam, lúc này anh mới rút điện thoại ra gọi cho Thái Hải Lực, hỏi ông ta đồ chuẩn bị xong chưa.

“Tiểu thần y, đồ đã chuẩn bị xong, vẫn luôn chờ điện thoại của cậu!”

Đầu dây bên kia, Thái Hải Lực vô cùng cung kính nói.

Lưu Minh gật đầu ừ một tiếng, bảo ông ta tìm một cái nồi lớn, kéo đồ và nồi đến ngoại ô thành Đông.

Còn Lưu Minh cũng lái xe đến đó.

Lúc đến thành Đông, Thái Hải Lực cũng đã chờ sẵn.

“Không tệ, không tệ!”

Lưu Minh nhìn rắn và gà trống lớn trong lồ ng, anh gật đầu.

“Tiểu thần y, chúng ta phải làm thế nào?”

Thái Hải Lực và hai thanh niên đứng ở một bên, không nhịn được hỏi.

“Các ông đi tìm một ít củi đốt, nấu nồi nước lớn, con rắn này để tôi xử lý!”

Nói xong, Lưu Minh mở cái lồ ng rắn ra.

“Tiểu thần y, cẩn thận đó là con rắn độc!”

Thái Hải Lực mở miệng nhắc nhở, nhưng đã muộn rồi, con rắn độc kia chui ra khỏi lồ ng cắn về phía cổ Lưu Minh, ba người ngay lập tức không nhịn được che mắt.

“Con súc sinh này thật hung dữ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.