Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 108



Lưu Minh lắc người tránh khỏi công kích của rắn độc, một tay túm được cái đuôi của nó, giống như cây roi run rẩy dưới đất, con rắn rã rời như xương vụn, nằm trên đất không nhúc nhích.

Thủ đoạn này là anh hỏi được từ một ông lão đánh đuổi côn trùng, rất có hữu dụng với loài động vật bò sát xương sống như rắn.

“Tiểu thần y, thủ đoạn này của cậu thật cao siêu, không ngờ con rắn độc như vậy lại bị cậu dễ dàng xử lý!”

Thái Hải Lực trợn tròn hai mắt, không dám tin cảnh tượng trước mắt.

Lưu Minh không trả lời, mà đích thân anh lột da rắn, xử lý xong thịt rắn thì cắt thành từng miếng nhỏ ném vào trong nồi.

Cành khô lá vụn của mùa hè rất khô hanh, thế lửa rất mạnh, chỉ trong chốc lát nồi lớn liền mở ra, lập tức có mùi thịt phả ra mặt.

“Thơm không?”

“Thơm quá, cảm thấy bụng cũng sôi ùng ục rồi!”

“Vậy cũng phải nhịn!”

Thái Hải Lực đã sớm vây quanh, không ngừng ngửi mùi thơm của thịt rắn.

Qua khoảng chừng mười phút.

Lưu Minh dóc ra một miếng thịt nhỏ, đưa cho Thái Hải Lực: “Ăn từ từ, khi cảm thấy ngứa trong dạ dày thì ông ăn một chút!”

“Hai người mang con gà đi giết rồi lấy máu!”

Lưu Minh dặn dò hai người trẻ tuổi này.

“Tiểu thần y, tôi cảm thấy bây giờ toàn bộ trong dạ dày đều ngứa ngáy, giống như có thứ gì đó đang bò vậy!”

Thái Hải Lực vẻ mặt đau khổ nói.

“Tiếp tục ăn toàn bộ miếng thịt rắn đi!”

Lưu Minh gật đầu.

Động tác của hai người trẻ tuổi cũng nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt liền bưng đến một bát máu gà trống.

Thái Hải Lực vừa ăn xong, dường như đã thoải mái hơn chút, nhưng vẫn chẳng được bao lâu, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.

Lưu Minh đưa máu gà trống đang cầm trong tay cho ông ta.

Thái Hải Lực không hề do dự, cầm bát máu lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

“Bây giờ chắc ổn rồi!”

Lưu Minh gật đầu, hai người trẻ tuổi đang muốn hỏi thì phát hiện Thái Hải Lực bám một cây đại thụ bên cạnh, bắt đầu nôn ọe.

“Ông chủ, ông không sao chứ?”

“Ông chủ, ông sao vậy?”

Hai người trẻ tuổi muốn qua đỡ ông ta, nhưng lại bị Lưu Minh ngăn cản lại: “Mấy người không cần để ý đến ông ta, chờ ông ta nôn sạch đồ trong bụng ra thì sẽ ổn thôi”.

Sở dĩ gọi Trường Cổ trùng chính là từ một vài người nuôi sâu độc trên vảy rắn, nói trắng ra là một loại ký sinh trùng trên người nó, thứ đồ này trời sinh thuộc âm hàn, hơn nữa thích ăn thịt rắn.

Vừa rồi Lưu Minh dùng thịt rắn dẫn dắt từ trong ruột của Thái Hải Lực đến dạ dày, sau đó lại bóp mũi ông ta tưới máu gà trống, ép những con cổ trùng kia ra ngoài.

Cứ như vậy ăn lại nôn, nôn lại ăn, liên tục mấy lần, mãi đến khi Thái Hải Lực không còn nôn ra thứ gì nữa, Lưu Minh mới bảo ông ta dừng lại.

Lúc này sắc mặt Thái Hải Lực đã không còn tái nhợt như trước, mặc dù rất yếu ớt, nhưng ông ta cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

“Tiểu thần y, cảm ơn cậu, về tiền khám bệnh cậu cứ ra một cái giá, chỉ cần Thái Hải Lực tôi có thể làm được, tuyệt đối không nhíu mày!”

Thái Hải Lực cũng không phải kẻ ngốc, ông ta nhìn rất rõ thứ mình nhổ ra, toàn bộ đều là con sâu màu trắng nhỏ dài, vẫn còn đang không ngừng ngọ nguậy.

“Ách”.

Lưu Minh gãi đầu, suy nghĩ một hồi, cuối cùng mới lên tiếng: “Ông cho tôi hai chục ngàn đi!”

“Hai chục ngàn?”

“Như vậy sao được!”

Thái Hải Lực vốn đã chuẩn bị một khoản tiền lớn, đừng nói mấy triệu, dù là mấy chục triệu ông ta cũng không nhăn mày, nhưng ông ta không ngờ Lưu Minh lại nói muốn hai chục ngàn.

“Sao không được, cũng chẳng phải bệnh nặng gì, ngược lại ông già Trần kia còn dùng âm phù tôi để lại cho mẹ, chắc chắn cũng phải đòi ông ta một trăm tám mươi ngàn!”

Lưu Minh hết sức nghiêm túc nói.

Thái Hải Lực cười một tiếng, cũng không từ chối, ông ta lấy từ trong xe ra hai chục ngàn tiền mặt giao cho Lưu Minh.

Ông ta biết tiểu thần y làm việc theo nguyên tắc của riêng anh, mình muốn báo đáp cũng chỉ có thể ở phương diện khác.

“Tiểu thần y, cậu xem cậu đã bận rộn ở đây cả trưa, hay là tôi dẫn cậu đi ăn chút gì nhé!”

Thái Hải Lực mặt đầy nịnh hót nói.

“Cũng được, ông nôn một lúc chắc cũng đói bụng rồi!”

Lưu Minh gật đầu, dù sao buổi trưa cũng không biết đi đâu ăn, chi bằng cùng Thái Hải Lực ăn một bữa cơm.

Trong phòng VIP sang trọng tại tầng hai câu lạc bộ Cửu Thiên.

Mấy người đàn ông ăn mặc vô cùng rực rỡ ngồi trên ghế sofa vừa uống rượu vừa nói chuyện, nếu Lưu Minh ở đây, chắc chắn sẽ biết không ít người.

“Hầu Tông Dư, nghe nói anh bị một tên nhà quê đánh?”

Triệu Bân mặc bộ đồ vest cao cấp đặt may riêng, ăn mặc khoan khoái sạch sẽ tay ôm một cô gái, cười ha hả hỏi.

“Hừ, Triệu Bân anh bớt nói mấy lời châm chọc đi, đó là anh chưa gặp hắn thôi, nếu anh gặp hắn, e rằng anh cũng không tốt hơn tôi đâu!”

Hầu Tông Dư hừ lạnh một tiếng nói.

“Ha ha, mình phế vật thì đừng mượn cớ”.

Triệu Bân cười lạnh, nói thật đúng là hắn ta coi thường người như Hầu Tông Dư, hắn ta cho rằng tên nhãi này không có chút bản lĩnh chó má này, một thằng nhà giàu chỉ biết ăn uống, không biết làm việc, làm sao có thể so sánh với Triệu Bân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.