Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 128



“Anh còn thất thần ở đó làm gì? Mau tới bắt nó đi”.

Diệp Khuynh Thành có chút lo lắng hô lên.

“Vậy thì cô cũng phải bước ra khỏi bồn tắm, cô ngồi ở đó, bảo tôi bắt thế nào?”

“Chân tôi bị dọa cho sợ tê cứng lại rồi, không có sức bước ra”.

Diệp Khuynh Thành bị dọa cho phát khóc, ngay sau đó, cô ta đột nhiên đứng lên: “Lưu, Lưu Minh, anh nhanh lên đi, nó, nó trườn lên đùi tôi rồi”.

Hiện giờ cũng không còn nghĩ được nhiều như vậy, Lưu Minh liền chạy tới gần bồn tắm, trực tiếp đưa tay xuống bồn tắm sờ soạng.

Bắt một con rắn trong nước khó hơn nhiều so với bắt một con cá trong nước.

Đầu tiên Lưu Minh thực hiện kế hoạch bao vây và trấn áp con rắn bằng hai tay dưới nước nhưng thất bại, hai tay anh liền sờ lên trên mặt bồn tắm bóng loáng.

“Ở bên trên, bên trên”.

Diệp Khuynh Thành hoảng hốt chỉ huy.

Hai tay Lưu Minh trực tiếp hướng về phía Diệp Khuynh Thành chỉ, nhưng thứ chạm phải lại là đôi chân nõn nà của cô ta.

Thấy chân mình chị bắt lấy, Diệp Khuynh Thành nhịn không được liền run lên.

“Lên trên một chút”.

Cao hơn chút là bắp chân nhưng vẫn không thấy bóng dáng con rắn nào.

“Nhanh lên đi”.

Cuối cùng Lưu Minh bắt được con rắn ở đầu gối gần đùi Diệp Khuynh Thành.

“Lưu Minh, lão bất tử gọi cho anh này”.

Lúc này Mạc Liên Y xông vào, cầm điện thoại trong tay, có chút kích động nói.

“Anh có biết xấu hổ không vậy, lại dám sàm sỡ con gái nhà người ta?”

Khi cô ta vừa bước vào đã thấy tay Lưu Minh đặt trên đùi Diệp Khuynh Thành, ngữ khí lạnh như băng lớn tiếng quát Lưu Minh.

“Tôi không sàm sỡ cô ta, tôi chỉ bắt rắn thôi”.

Nói xong, Lưu Minh trực tiếp cầm con rắn đưa lên.

Chỉ có điều trong giây phút ngỡ ngàng, Lưu Minh bắt lấy con rắn, thân mình nó cong lên muốn trực tiếp cắn vào cổ tay của Lưu Minh. Xem hình dạng đầu của nó, hẳn là rắn độc, bị cắn như vậy chắc chắn là đi đời nhà ma rồi.

“Cẩn thận”.

“A!”

Hai người con gái thấy một màn này đều rất sợ hãi.

May mắn thay, Lưu Minh kịp phản ứng nhanh, dùng tay còn lại tóm lấy cổ con rắn.

Xử lý xong con rắn, Lưu Minh muốn ra khỏi phòng tắm, nhưng giọng nói của Diệp Khuynh Thành từ phía sau truyền đến: “Lưu Minh, anh mau đỡ tôi ra, lát nữa con rắn quay lại thì sao?”

Người con gái này đúng thật phiền toái.

Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, búng tay một cái, kêu Sương Nhi và Linh Nhi ra đỡ Diệp Khuynh Thành.

Không phải anh không muốn đỡ mà sợ Mạc Liên Y nghĩ anh là kẻ háo sắc.

Kế tiếp chính là vấn đề phân phòng.

Nghĩ đến vấn đề này, Lưu Minh lại nhức đầu.

Vốn dĩ anh tính bảo Mạc Liên Y và Lý Duyệt Nhiễm ở chung 1 phòng, nhưng Mạc Liên Y không đồng ý.

“Liên Y, tôi chỉ sợ cô gặp nguy hiểm thôi”.

“Tôi còn sợ chính anh làm chuyện xấu đấy!”

Hừ giả vờ làm ngụy quân tử với chúng tôi nhưng lại trực tiếp ra tay với người khác.

Sau khi trông thấy một màn vừa rồi, trong lòng Mạc Liên Y ghen tị, đã coi Lưu Minh như một tên háo sắc.

“Không phải, tôi không có ý này, tôi bảo cô ở chung phòng với Duyệt Nhiễm, còn Diệp Khuynh Thành ngủ một mình 1 phòng, tôi sẽ để Sương Nhi và Linh Nhi bảo vệ cô ta”.

Lưu Minh vội giải thích.

“Sương Nhi, Linh Nhi là ai?”

Diệp Khuynh Thành nhịn không được liền hỏi.

“Chính là hai mỹ nữ vừa rồi đỡ cô ra khỏi phòng tắm, bọn họ là quỷ nô của tôi, có hai người họ ở đây đừng nói là mấy con rắn nhỏ, ngay cả xà vương có đến cũng không phải đối thủ của họ”.

Lưu Minh trấn an tinh thần Diệp Khuynh Thành, anh vô cùng tin tưởng hai nữ Quỷ vương của mình.

“Bọn họ là ma sao?”

Vừa nghe nói hai người họ là ma, sắc mặt Diệp Khuynh Thành trở nên xanh mét, nhịn không được rùng mình một cái.

“Không được, không được đâu, tôi sợ lắm!”

“Cô sợ cái gì, bọn họ sẽ không làm hại cô”.

Lưu Minh nhịn không được nhíu mày, thầm nghĩ cô tiểu thư này thực sự khó chiều.

“Tôi từ nhỏ đã sợ mấy thứ ma quỷ này rồi”.

Diệp Khuynh Thành không nói thành câu, hiện giờ cô ta cảm thấy chỗ của hai nữ quỷ đó có chút lạnh lẽo. Nếu bảo hai nữ quỷ đó ở cạnh mình thì có khác gì ở chung một chỗ với mấy con rắn kia?

“Như vậy đi, hai người ngủ trên giường, tôi nằm đất, dù sao bây giờ cũng là mùa hè không quá lạnh”.

Nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định này.

Sau khi hai cô gái trở về phòng, Lưu Minh mới gọi điện cho lão bất tử.

“Cái thằng này, đã muộn vậy rồi còn tìm thầy có chuyện gì?”

Lão bất tử ngáp một cái liền hỏi.

“Ài, sư phụ, con gặp chút chuyện phiền toái, đợt này Tinh Hoàng không biết xấu hổ đó giao cho con một việc, chủ nhân bị xà vương trả thù”.

“Xà vương, sao lại chọc phải thứ đó?”

Lão bất tử nhíu mày, hiển nhiên sự việc có chút khó giải quyết, ngay sao đó ông ta lại hỏi anh: “Này nhóc, con rắn kia là rắn một đầu hay hai đầu?”

“Đùa cái gì vậy? Một đầu là sao, hai đầu là cái quái gì?”

Đối với lời này của lão bất tử, Lưu Minh có chút lạ lẫm, chưa từng nghe qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.