"Tên khốn nhà anh chạy chậm chút, không biết ban nãy tôi còn đang mắc ói à!"
"Anh chủ nhà ơi, anh xấu quá rồi! Vậy mà lại lén cho chúng tôi ăn thịt rắn, giờ mà tôi vẫn còn mắc ói nè!"
Lái con xe hở mui, chở theo ba cô nàng xinh đẹp chắc hẳn là một chuyện hạnh phúc, nhưng giờ Lưu Minh lại lộ ra vẻ mặt đau khổ muốn chết.
Nhà anh cách công ty Mạc Liên Y cũng không xa, chỉ có 30 phút chạy xe.
Nhưng trong 30 phút ngắn ngủi này đã bị Mạc Liên Y chửi rửa hết cả chặng đường.
"Tên khốn nhà anh, đừng có dẫn cô Diệp đi lung tung. Nếu trưa mà không có chỗ nào đi thì đến công ty tôi ăn cơm!"
Mạc Liên Y xuống xe vẫn chẳng có sắc mặt tốt với Lưu Minh, để lại câu này rồi giẫm giày cao gót rời đi.
"Bà mẹ nó tôi đây là trêu ai chọc ai cơ chứ? Ở phía Nam ăn rắn là chuyện rất bình thường, ok!"
Lưu Minh không nhịn được đập tay lái.
"Xin lỗi nhé Lưu Minh, tôi thật sự không có cố ý, chỉ là mấy ngày nay bị rắn dọa sợ, anh nhắc tới thịt rắn làm tôi cảm thấy buồn nôn nên mới ói thôi".
Diệp Khuynh Thành vô cùng hiểu ý nói.
"Không sao, không sao, do tôi tự cho là đúng quá, không nghĩ đến cảm giác của con gái mấy cô!"
Lưu Minh cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, bất đắc dĩ lắc đầu rồi khởi động xe.
Vốn tính đến bệnh viện thăm Tiểu Thạch Đầu, nhưng nửa đường lại nhận được điện thoại của Hứa Kính Chi nói bên mình sắp không áp chế nổi nữa bảo anh mau đến, nhân cơ hội cảnh cáo bố con nhà họ Triệu.
Lưu Minh cũng không lề mề, lái thẳng đến trại tạm giam.
"Lưu Minh, chừng nào thì anh giải quyết con Xà Vương kia cho tôi?"
Ở trên đường, Diệp Khuynh Thành không nhịn được hỏi.
"Cô yên tâm, giờ tôi đã tìm được cách đối phó nó. Đợi thêm mấy ngày nữa, khi con rắn kia tiến vào giấc mơ của cô thì tôi sẽ ra tay giải quyết nó".
Lưu Minh bình tĩnh nói.
Diệp Khuynh Thành gật đầu ừ một tiếng: "Thế tôi coi như cho mình nghỉ ngơi mấy ngày vậy!"
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến trại tạm giam. Lúc này, Hứa Kính Chi đã đứng chờ ở cửa, vừa thấy Lưu Minh xuống xe đã cười ha ha bước tới chào hỏi.
"Cô, cô là cô Diệp?"
Khi anh ta quay đầu nhìn về phía Diệp Khuynh Thành thì bỗng mở to hai mắt, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
"Cô Diệp ơi, chuyện là thế này, con gái tôi là fan của cô, cô có thể tặng cho tôi một bức ảnh có chữ kỹ của mình không?"
Hứa Kính Chi xoa xoa tay, ngại ngùng cười nói.
"Cái gì? Anh có con gái rồi á, mà con gái anh còn biết theo đuổi thần tượng luôn rồi?"
Lưu Minh hơi bất ngờ.
"Tôi, tôi kết hôn sớm không được à!"
Nhắc đến con gái, mặt mo của Hứa Kính Chi lại đỏ lên, có hơi xấu hổ, không nhịn được trừng Lưu Minh một cái.
Sau khi thỏa mãn lấy được ảnh có chữ ký của Diệp Khuynh Thành, Hứa Kính Chi lập tức vui vẻ tung tăng dẫn Lưu Minh vào một căn phòng. Chẳng mấy chốc, hai bố con nhà họ Triệu mặc đồ phạm nhân đã bị người ta dẫn vào.
Hôm nay, trông hai bố con họ có chút chật vật, trên mặt xanh xanh tím tím, quần áo cũng bị xé rách.
Hiển nhiên là họ đã bị Hứa Kính Chi chăm sóc một cách đặc biệt!
"Xin lỗi nhé ông chủ Triệu, mấy ngày nay có chút chuyện nên không tới thăm ông được!"
Lưu Minh ngó Triệu Thiên Long cười nói.
"Ha ha, anh bạn nhỏ đúng là ghê gớm thật. Phải công nhận là hôm đó tôi đã nhìn lầm người nên lần này lão Triệu tôi nhịn!"
Triệu Thiên Long ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Ông chủ Triệu, mọi người đều là người thông minh nên chúng ta cứ nói thẳng đi!"
Lưu Minh móc ra một hộp thuốc lá đốt hai cây, đưa cho Triệu Thiên Long một cây, còn mình thì ngậm cây còn lại.
"Thực ra, tôi mà muốn xử lý bố con nhà ông thì quả thật là dễ như trở bàn tay vậy. Chỉ là, tôi không muốn làm lớn chuyện thôi!"
Lưu Minh ngậm thuốc lá, nhàn nhạt nói.
Triệu Thiên Long phun ra một ngụm khói thuốc, nhìn khuôn mặt bình thường kia của Lưu Minh nói: "Anh bạn nhỏ, cậu tính làm sao?"
"Nhất định phải bồi thường cho người anh em của tôi, còn chuyện đánh gãy tay chân của Triệu Bân thì tôi có thể suy xét!"
Thực ra, Lưu Minh nói vậy cũng có tính toán của mình. Dù anh không sợ bố con nhà họ Triệu, nhưng suy cho cùng họ cũng có chút bản lĩnh ở Đường Hải. Ông ta muốn xử lý cả nhà Tiểu Thạch Đầu thì quả thật dễ như ăn cháo.
"Nếu anh bạn nhỏ đã nể mặt như vậy, tôi không đồng ý thì đúng là không biết điều. Đợi sau khi được thả, tôi sẽ cử luật sư đến bàn bạc với phía bệnh viện soạn ra một bản hợp đồng bồi thường!"
Triệu Thiên Long nói.
"Được rồi, ông chủ Triệu cũng là một người thẳng thắn, tin rằng rất nhanh thôi ông sẽ được thả!"
Lưu Minh cười nói.
Sau khi anh nói xong, cảnh ngục lập tức dẫn Triệu Thiên Long đi.
Bởi vì Lưu Minh còn có chuyện nên cũng không đi, mà trực tiếp đi tìm Hứa Kính Chi.
"Nhanh vậy đã giải quyết xong rồi à?"
Lúc này, Hứa Kính Chi đnag ngồi trong một văn phòng rộng rãi uống trà.