"Lưu Minh, sao anh lại cởi giày, gớm chết đi được!"
Mạc Liên Y không ngừng mắng Lưu Minh suốt buổi chiều.
Có điều, da mặt của Lưu Minh đủ dày, anh không hề để tâm đ ến lời nói của Mạc Liên Y.
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, khi Lưu Minh lái xe trở về nhà cùng hai người đẹp mặc đồng phục dưới ánh mắt ghen tị của mọi người thì ngay trước cửa, bọn họ bỗng nhìn thấy một người phụ nữ, đó chính là bà chủ của câu lạc bộ Đương Vị.
Bà chủ mặc một bộ sườn xám màu trắng hoa mẫu đơn, trông rất nổi bật, nữ tính và trưởng thành, ngay cả những người đàn ông lớn tuổi đi ngang qua cũng không nhịn được mà ngoái đầu nhìn lại.
"Ân nhân, cuối cùng cậu cũng về rồi!"
Ngay khi Lưu Minh xuống xe, bà chủ đã bước tới chào hỏi.
"Ấy, sao chị lại đến đây!"
Lưu Minh không ngờ bà chủ sẽ tới, anh không khỏi nhíu mày.
Hai người phụ nữ hiện tại đã đủ mệt rồi, bây giờ lại thêm một người nữa, chắc sẽ banh nhà mất thôi.
Bà chủ liếc mắt nhìn Mạc Liên Y và Diệp Khuynh Thành, sau đó ghé đôi môi đỏ mọng đến bên tai Lưu Minh, thấp giọng lẩm bẩm vài câu.
"Như vậy không được đâu!"
Lưu Minh rõ ràng có chút khó xử.
"Xin cậu đấy!"
Nhìn thấy vẻ mặt cầu xin của bà chủ, Lưu Minh lại mềm lòng, anh thở dài một hơi, cuối cùng cũng đồng ý.
Anh mở cửa bước vào sân, dặn dò hai người Mạc Liên Y đừng quấy rầy mình, anh có việc quan trọng phải làm, sau đó Lưu Minh trực tiếp đưa bà chủ trở về phòng.
"Ra vẻ bí ẩn, rốt cuộc anh ta đang làm gì vậy?"
Mạc Liên Y bĩu môi nhìn hai người, trong lòng có chút oán hận cùng khó hiểu.
"Có lẽ Lưu Minh thật sự có chuyện rất quan trọng muốn làm!"
Diệp Khuynh Thành rất hiểu chuyện nói.
Nhưng một lúc sau, hai người bọn họ bỗng nghe thấy tiếng của Lưu Minh và bà chủ, nghe âm thanh này thì hình như hai người đang rất đau đớn.
Hai người phụ nữ không khỏi nhíu mày nhìn nhau.
Chẳng lẽ tên khốn này lại làm chuyện đó với người phụ nữ kia trước mặt mình sao?
"Lưu Minh, đồ khốn, anh đang làm gì vậy?"
Vừa nghe thấy trong phòng có âm thanh kỳ quái, Mạc Liên Y đột nhiên tức giận chạy nhanh về phía đó.
Nhưng vừa đến cửa thì đã bị Sương Nhi và Linh Nhi chặn lại.
"Hai người làm gì vậy? Mau tránh ra cho tôi!"
Mạc Liên Y là người có tính khí nóng nảy, một khi tức giận, cô ta hoàn toàn không quan tâm ai đang ngăn cản mình.
"Hiện tại chủ nhân đang ở thời khắc quan trọng, không ai được phép quấy rầy”.
Linh Nhi nói với vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm.
"Tôi không quan tâm anh ta có đang ở thời khắc quan trọng hay không, mau tránh ra cho tôi!"
Mạc Liên Y tức giận nói.
Hiện tại trong lòng cô ta đã xác định rõ bản chất của Lưu Minh, tên này chính là một tên quỷ háo sắc không hơn không kém, hoàn toàn không chịu được sự quyến rũ của phụ nữ.
Người phụ nữ lả lơi vừa đến có ngoại hình giống hệt Lý Phượng Hoàng.
"Cô Mạc, đừng nóng giận, bây giờ tướng công quả thực đang ở thời khắc quan trọng nhất, có lẽ là anh ấy sắp ra ngoài rồi, đến lúc đó anh ấy sẽ giải thích với cô!"
Đáng lẽ Sương Nhi không lên tiếng thì còn đỡ, nhưng Sương Nhi vừa nói, Mạc Liên Y lại càng tức giận hơn.
Một ma nữ gọi Lưu Minh là tướng công?
Tên khốn kiếp này đúng thật là bụng đói vơ quàng, ngay cả nữ quỷ cũng không tha.
"Chị Mạc, chị đừng tức giận nữa, có lẽ Lưu Minh thật sự có chuyện quan trọng”.
Thấy tình hình không ổn, Diệp Khuynh Thành bước nhanh về phía trước, ôm lấy cánh tay Mạc Liên Y.
Mặc dù cô ta không tin Lưu Minh là người như vậy, nhưng mà trong phòng lại vang lên âm thanh khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ kia, cô ta không tin không được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Mạc Liên Y cảm giác giống như ngồi trên kim châm.
Cuối cùng, cửa phòng cũng được mở ra, sắc mặt bà chủ hơi nhợt nhạt, còn Lưu Minh thì mồ hôi nhễ nhại.
Khi hai người phụ nữ nhìn thấy tư thế này, bọn họ càng chắc chắn hơn.
"Ân nhân, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây!"
Bà chủ cũng là một người nhanh nhẹn hiểu chuyện, khi thấy tình hình không ổn, lập tức rời đi ngay.
Lưu Minh muốn tiễn cô ta ra cửa, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Mạc Liên Y, cuối cùng chỉ có thể cười ngượng ngùng rồi bất lực đứng tại chỗ.
"Người phụ nữ lả lơi đó đến tìm anh làm gì?"
Vẻ mặt Mạc Liên Y lạnh lùng hỏi.
"Cô ta tặng tôi em gái của cô ta!"
Lưu Minh không muốn chọc bà cô này tức giận nên nhanh chóng giải thích.
"Em gái của cô ta?"
"Được lắm, Lưu Minh, quả nhiên anh đã làm loại chuyện ghê tởm đó!"
Mạc Liên Y đã hiểu lầm ý nghĩa của từ em gái.
"Không phải ý đó, cô nghe tôi giải thích, em gái của cô ta là một con quỷ!"
Mạc Liên Y tức giận đến mức nổi điên, nào nghe được lời giải thích của Lưu Minh, cô ta tức giận đóng sầm cửa chạy ra ngoài.
Đợi đến lúc Lưu Minh đuổi theo ra cổng, Mạc Liên Y đã lái xe đi rất xa.
Lưu Minh bất lực thở dài, gọi cho Như Phong, bảo cô ta đi theo Mạc Liên Y.