Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 18: 18: Nữ Thư Ký Xinh Đẹp




Lưu Minh nhấp một ngụm rượu, không ngẩng đầu lên mà nói.

“Thế giờ cậu làm chức cao ở công ty nào rồi?”
“Tôi vừa về, cũng không vội tìm việc”.

“Hóa ra cậu chưa có công việc à? Hiện tại Đỗ Tử Đằng mở một công ty, hay là cậu đến công ty cậu ấy làm đi, dù sao cũng là bạn học, cậu ấy nhất định sẽ hỗ trợ cho cậu”.

Trương Tường đẩy kính mắt, nhìn Đỗ Tử Đằng cười nói.

“Không vấn đề gì, cậu đến công ty tôi làm đi, dù sao chúng ta cũng là bạn học, muốn đãi ngộ thế nào cứ nói!”
Đỗ Tử Đằng vô cùng rộng lượng nói.

Thực chất gã đã âm thầm mở cờ trong bụng.

Nếu anh đến làm ở công ty gã thì lúc đấy gã muốn chỉnh anh thế nào cũng được, dám tranh phụ nữ với gã, đúng là không biết trời cao đất dày.

“Cảm ơn nhưng tạm thời tôi không thiếu tiền, cũng không định đi làm, khi nào tôi cần thì nhất định sẽ liên lạc với các cậu!”
Lưu Minh nói.

Mặc dù bây giờ anh không có tiền nhưng với anh mà nói cũng chưa đến mức phải đi cầu cạnh những bạn học trước đây.


“Hừ, cà cuống chết đến đít còn cay.

Cho dù lúc trước cậu có học giỏi đến đâu thì bước vào xã hội cũng chả là cái thá gì.

Học giỏi thì có tác dụng gì, ra trường vẫn phải làm công cho những con ông cháu cha như Đỗ Tử Đằng thôi, hiện tại người ta là sếp, tài sản cố định của công ty lên tới mấy triệu tệ đấy!”
Lý Tư Kỳ mặc chiếc váy hai dây ngắn, trang điểm lòe loẹt, vô cùng khinh thường mà nói, đồng thời còn liếc mắt quyến rũ với Đỗ Tử Đằng ngồi bên cạnh.

“Đúng thế.

Lúc đi học có xuất sắc đến đâu thì bước chân vào xã hội cũng chưa chắc đã làm lên chuyện.

Trước đây chồng tôi học hành cũng chẳng ra sao nhưng có một ông anh rất giàu, bây giờ chồng tôi là giám đốc bộ phận trong một công ty kiến trúc, làm ăn cũng khấm khá lắm, lương mỗi tháng hơn 10 nghìn tệ, đấy là chưa kể tiền “bôi trơn” đấy”.

“Theo tôi thấy người thành đạt nhất trong chúng ta vẫn là Đỗ Tử Đằng, còn trẻ mà đã mở công ty, không như ai đó, không có chí tiến thủ gì cả!”
Hai người bạn thân của Lý Tư Kỳ cũng bắt đầu móc mỉa.

“Các cậu thôi đi, họp lớp mà từ khi nào trở thành cuộc thi hơn thua rồi.

Có lẽ bây giờ sự nghiệp của Lưu Minh không ra sao, nhưng biết đâu sau này lại lên như diều gặp gió thì sao? Lẽ nào các cậu chưa nghe câu “đừng khinh thiếu niên nghèo” à?”, Châu Vĩnh Phong không nhịn được mà vỗ bàn.

“Đúng thế, hai cậu thật quá đáng, Lưu Minh cũng nói không thiếu tiền rồi, hai cậu còn luyên thuyên không đâu!”
Trương Tường cũng phụ họa.

Gã đi đến bên cạnh Lưu Minh, vỗ vai anh: “Người anh em đừng để tâm đến đám phụ nữ nông cạn đấy, nào, chúng ta cùng uống!”
Hai người cụng ly rồi uống cạn.

“Hay lắm, người anh em Lưu Minh đây cũng là người phóng khoáng!”
Trương Tường cười rồi chuyển đề tài: “Người anh em, tôi có chuyện thương lượng với cậu.

Chuyện là thế này, bữa cơm này vốn là Đỗ Tử Đằng mời nhưng lúc đến thì mới nhận ra là hai chúng tôi đều không mang điện thoại.

Cậu cũng biết đấy, bây giờ ra cửa ai còn cầm tiền mặt nữa, đều dùng điện thoại quét mã QR hết.

Cậu xem cậu trả tiền trước được không, ngày mai chúng tôi đến công ty lấy tiền mặt rồi trả cậu!”
Lưu Minh cười không nói.

Anh còn thấy lạ sao con chó của Đỗ Tử Đằng lại nói đỡ cho mình, hóa ra là có âm mưu.


“Các cậu thật quá đáng.

Sếp Đỗ làm ăn lớn vậy mà không mời nổi một bữa cơm, không mời được thì nói sớm, chúng tôi tự bỏ tiền”.

Châu Vĩnh Phong tức giận nói.

Vốn anh ta còn có chút chờ mong với buổi họp lớp nhưng xem ra sau này không cần phải đến nữa.

“Thì có lý do đặc thù mà!”
Trương Tường nhìn Lưu Minh: “Người anh em, cậu nói cậu không thiếu tiền thì chắc không đến nỗi không mời nổi một bữa cơm chứ?”
“Đây cũng không phải là nhà hàng cao cấp gì, một bàn thức ăn đầy cũng chỉ mấy nghìn tệ, lẽ nào mấy đồng này cậu cũng không có?”
Đỗ Tử Đằng lắc chiếc ly trong tay, cười khẩy.

Phải nói rằng hiện tại có thể chèn ép Lưu Minh thế này khiến gã cảm thấy vô cùng sung sướng.

“Hừ, đống đồ cậu ta mặc còn không đến 200 tệ, cậu ta không thiếu tiền? Cậu ta mời nổi bữa cơm này chắc?”
Lý Tư Kỳ cười khẩy, vô cùng khinh bỉ mà nhìn Lưu Minh.

“Nghèo còn ra vẻ.

May mà ban đầu Tử Huyên không về bên cậu, cậu bây giờ có khi còn không mua nổi một thỏi son cho người ta!”
“Lấy chồng thì phải lấy người như Đỗ Tử Đằng đây này”.

Đúng lúc này, cửa phòng bao được mở ra, một mỹ nữ mặc đồ công sở, đeo kính đứng ở cửa phòng bao: “Anh Lưu, tiền ăn trong phòng bao đã được thanh toán theo yêu cầu của anh rồi, anh còn chuyện gì nữa không?”
Tất cả mọi người đều ngây ra, bọn họ hoàn toàn không dám tưởng tượng rằng một mỹ nữ sẽ xuất hiện tại cửa phòng bao.

Khí chất, vẻ đẹp của cô ta, không một người phụ nữ nào trong phòng bao này sánh bằng được.


“Người đẹp, cô là?”
Châu Vĩnh Phong không nhịn được hỏi.

“Tôi là thư ký riêng của anh Lưu”.

Mỹ nữ mỉm cười xã giao.

“Được lắm Lưu Minh, cậu phát tài rồi giờ còn học chiêu chủ tịch giả nghèo tham gia họp lớp này.

Cậu cố ý mặc bộ đồ rẻ tiền này phải không?”
Châu Vĩnh Phong phàn nàn.

“Thật xin lỗi, lỗi do tôi khiến trang phục của anh Lưu bị rách, vừa rồi tôi quá bất cẩn”.

Lúc này, thư ký xinh đẹp đứng ở cửa đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Nhìn nữ thư ký đỏ bừng mặt, người trong phòng như hiểu ra gì đó.

Hóa ra ma sát mà Lưu Minh nói vừa nãy là ý này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.