Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 36: 36: Dịch Vụ Hậu Mãi




Tối hôm qua, Mạc Liên Y nghe lời Thiên Nam thúc giục đã lấy dũng khí gọi cho Lưu Minh, nhưng tên này hình như rất bận, chẳng nói được mấy câu đã cúp máy.

Anh ta đã hứa sáng nay sẽ gọi lại cho mình, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh nào.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc?”
“Hả, sao thế?”
Cho đến khi trợ lý Lý Văn Dao gọi cô ta hai tiếng, cô ta mới bừng tỉnh.

“Cậu xem tài liệu này còn vấn đề gì không? Không vấn đề gì thì tớ sẽ đưa sang phòng tài vụ”.

Lý Văn Dao chỉ vào tài liệu suýt bị cô ta xé mất, nói.

“Ơ, không có vấn đề gì nữa, mau đưa sang đó đi”.

Mạc Liên Y cũng không màng xem qua đã đưa tài liệu cho Lý Văn Dao, nhưng Lý Văn Dao không nhận, bất lực đưa hai tay đỡ trán: “Cậu...! Cậu còn chưa ký tên mà”.

Lúc này, Mạc Liên Y mới bừng tỉnh, mau chóng ký tên lên tài liệu.

“Liên Y, có phải cậu bị bệnh nên thấy không khỏe không, có cần đến bệnh viện khám không?”
Lý Văn Dao vô cùng quan tâm hỏi.

Đừng thấy quan hệ giữa cô ta và Mạc Liên Y là cấp trên cấp dưới, thật ra mối quan hệ giữa hai người rất tốt, thân như chị em.

“Tớ không sao, không cần đi bệnh viện!”

Mạc Liên Y đáp.

“Quả thật không cần đi bệnh viện, bệnh của cậu đến bệnh viện cũng không chữa được”.

Lý Văn Dao cười nói, ngay sau đó chạy thục mạng ra khỏi phòng tổng giám đốc.

“Không ngờ nữ thần lạnh lùng, một trong ba hoa khôi nổi tiếng của Đường Hải lại tương tư rồi”.

“Cậu đợi đấy, đừng để tớ bắt được cậu, nếu không, chắc chắn tớ sẽ xé miệng cậu ra!”
Mạc Liên Y không kìm được mắng.

Sao mình lại tương tư được? Xưa nay cô ta chưa bao giờ tin vào tình yêu!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô ta vẫn gọi điện thoại cho Lưu Minh.

“Này, tên khốn nhà anh đang ở đâu?”
“Đang ở công viên, sao thế?”
Lúc điện thoại kết nối, Lưu Minh đã đi dạo công viên Hồ Nam được một lúc.

Không thể không nói, mười năm qua Hồ Nam đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là các cô gái ăn mặc vô cùng mát mẻ, chân dài mặc váy ngắn, tất da các kiểu, cho anh ngắm đến lóa mắt.

Anh còn ngạc nhiên phát hiện, cả công viên Hồ Nam là một trận pháp phong ấn lớn, dùng để phong ấn âm khí ở một góc Hồ Nam.

Âm khí nơi đó cực kỳ thịnh vượng, dù là anh nhìn thấy cũng có chút sợ hãi.

Nếu anh đoán không lầm, nơi này chắc hẳn là hố chôn xác sau trận động đất lớn để lại.

“Tên khốn nhà anh, không phải nói sáng nay sẽ gọi điện cho tôi sao?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Mạc Liên Y.

Lưu Minh không khỏi giật mình, hình như có chuyện đó thật nhưng mình quên mất rồi.

“Chuyện đó, ừm, tôi phát hiện được một số thứ ở Hồ Nam, bận quá nên quên mất”.

Lưu Minh nghĩ ngợi một lúc mới tìm được lý do hợp lý.

“Liên Y, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
“Bùa hộ thân gì đó anh cho tôi, sao gần đây tôi đeo nó cứ luôn bần thần là sao?”
Không nên nói lý với con gái, bởi vì đạo lý đều là do họ sáng tạo ra.

Mạc Liên Y đổ lỗi mình không thể tập trung tinh thần lên bùa hộ thân mà anh tặng.

“Bùa của tôi là để bảo vệ cô không bị hồn quỷ quấy nhiễu, sao lại ảnh hưởng đến tinh thần của cô được?”
Chuyện này Lưu Minh chưa từng nghe qua.


“Tôi không biết, chắc chắn là bùa hộ thân của anh có vấn đề, bây giờ anh mau đến công ty của tôi cung cấp dịch vụ hậu mãi!”
Mạc Liên Y ra lệnh xong thì cúp máy.

Lưu Minh dở khóc dở cười.

Tôi chọc tới ai rồi? Lá bùa đó vốn không lấy tiền kia mà, hơn nữa, có ông hai nào nói bùa hộ thân phải cung cấp dịch vụ hậu mãi không chứ? Nếu để tổ sư gia biết được, chi bằng nhảy từ trong mộ ra lôi tôi vào trong đó luôn đi?
Lúc anh đến tập đoàn Thiên Nam thì đã là một tiếng đồng hồ sau.

Không phải vì khoảng cách quá xa, cũng không phải kỹ thuật lái xe của Lưu Minh quá kém, mà là mỗi khi đến trưa Đường Hải sẽ không phải là nơi để cho người đi.

Cứ lái xe một phút lại phải dừng năm phút, đúng là một loại giày vò.

“Nhìn có vẻ thật là lợi hại!”
Dù Lưu Minh đã chứng kiến không ít cảnh tượng hoành tráng, nhưng khi nhìn thấy tòa nhà tập đoàn Thiên Nam vẫn không khỏi cảm khái.

Anh hoàn toàn không ngờ nhà cô nàng Mạc Liên Y này lại giàu có như vậy.

Lưu Minh đỗ xe ở một bên, đi vào tòa nhà.

“Này, người anh em, anh đến đây làm gì?”
Lúc này, một bảo vệ dáng vẻ mập mạp, mặt tròn tròn, dẫn theo hai bảo vệ khác tiến tới.

“Tìm người!”
“Xin hỏi anh tìm ai, tôi giúp anh liên hệ!”
Bảo vệ mập nói.

“Tôi tìm cô gái tên Mạc Liên Y, bảo cô ta xuống đây tiếp tôi!”
Nói xong, Lưu Minh nghênh ngang đi tới ghế sofa ngồi xuống.


“Má, ông anh này là ai đây? Kiêu căng vậy? Còn bảo tổng giám đốc đích thân xuống đón tiếp anh ta, có phải đầu óc có vấn đề không?”
Một bảo vệ đi theo sau bảo vệ mập tiến tới đánh giá Lưu Minh.

“Dù thế nào vẫn nên lên hỏi trước đi!”
Bảo vệ mập không vội vàng kết luận, ngược lại tươi cười đi tới quầy lễ tân, nói rõ tình huống với cô ta.

Tiếp đãi thân thiện, dù là ai đến tập đoàn Thiên Nam đều phải khách sáo, đó là một trong những quy định của công ty mà Mạc Liên Y đã đặt ra ngay ngày đầu tiên nhậm chức, đó là văn hóa doanh nghiệp của công ty.

Qua một lúc sau, bảo vệ mập cười híp mắt đi tới: “Anh trai, vừa rồi tôi đã báo lễ tân liên hệ với tổng giám đốc rồi, nhưng tổng giám đốc bảo cô ấy không quen biết anh”.

“Cái gì?”
“Cô ấy lại nói là không quen biết tôi?”
Lưu Minh ngây người, lấy điện thoại ra gọi cho Mạc Liên Y.

Nhưng sau khi điện thoại kết nối lại không phải giọng nói lạnh băng của Mạc Liên Y vang lên, mà là một giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến: “Xin chào, tổng giám đốc của chúng tôi đang mở cuộc họp, mong anh một lúc nữa hãy gọi lại sau”.

Nói xong, bên kia bèn cúp máy.

“Con mẹ nó, đây là định trả thù tôi đây mà!”
Lưu Minh tức giận muốn quăng điện thoại xuống đất, nhưng nghĩ lại vẫn cất đi, dù sao cũng rất đắt tiền.

“Anh trai, bên kia nói thế nào?”
Ba người bảo vệ đứng bên cạnh Lưu Minh, thận trọng hỏi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.