Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 53: 53: “trên Thế Giới Này Thật Sự Có Quỷ Sao”




Lưu Minh bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Lý Duyệt Nhiễm.

“Chúc mừng anh nhé, chủ nhà, đây là cảm xúc phải vui mừng của người làm cha đó!”
Lý Duyệt Nhiễm nhìn tờ kết quả xét nghiệm, sau đó nhìn về phía Lưu Minh cười nói.

Không biết tại sao trong lòng cô ta lại thoáng có chút mất mát.

“Đứa bé này không phải của tôi, nói chính xác hơn một chút, đứa bé này vốn không phải là người!”
Lưu Minh bất đắc dĩ sờ mũi.

“Lưu Minh, thai quỷ mà anh nói rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Nhâm Tử Huyên đi lên, mặt đầy nghi ngờ hỏi.

“Mới đầu anh cũng hơi nghi ngờ, rõ ràng em là gái trinh, làm sao có thể mang thai chứ.

Vừa rồi lúc anh giúp em kiểm tra cơ thể, phát hiện trong bụng em có một luồng âm khí, mặc dù âm khí rất yếu ớt, nhưng anh dám khắng định thứ đó là một con quỷ!”
Lưu Minh châm một điếu thuốc, anh ngồi trên ghế đá, cau mày nhìn bụng Nhâm Tử Huyên.

“Chẳng lẽ em bị một con quỷ làm cái đó, hơn nữa còn mang thai con của hắn?”
Nhâm Tử Huyên mặt đầy khiếp sợ, thai quỷ gì chứ, giống như phân đoạn trong phim điện ảnh vậy.


“Em nói vậy vừa đúng cũng không đúng, quả thật em mang thai quỷ, nhưng không có bị con quỷ kia xâm hại, mà con quỷ kia chui vào bụng em, muốn mượn cơ thể em để sống lại!”, Lưu Minh gật đầu rồi lại lắc đầu nói.

Trời đất vạn vật phân chia âm dương, quỷ là âm, còn người là dương, theo lý mà nói người vốn không thể mang thai con của quỷ.

Đương nhiên ngoại trừ có hai trường hợp.

Loại thứ nhất chính là thực lực quỷ hồn hùng mạnh, căn bản không khác gì người thường, một vài Quỷ Vương mạnh thì có thể làm được.

Loại thứ hai chính là tình trạng hiện giờ của Nhâm Tử Huyên, thể chất của cô ta tương đối đặc thù, mặc dù không bằng cơ thể thuần âm bát tự và nguyệt nữ thiên mệnh thuần âm cửu tự, nhưng bát tự sinh thần của cô ta có sáu tự đều thuộc tính âm, là loại thể chất quỷ hồn thích nhất, bọn chúng có thể mượn cơ thể của phụ nữ lục âm để sống lại.

“Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?”
“Chủ nhà, anh đang nói chuyện hoang đường gì vậy!”
Hai người phụ nữ vốn không tin lời của Lưu Minh.

“Đương nhiên là có quỷ!”
Lưu Minh cũng không có ý định giấu giếm.

Sống chung một mái nhà với Lý Duyệt Nhiễm, anh không thể giấu nổi mấy thứ này.

Đợi lát nữa phải giúp Nhâm Tử Huyên diệt trừ con quỷ trong bụng, đương nhiên cũng không giấu nổi.

Lưu Minh đánh tiếng: “Như Tuyết Như Nguyệt, đi ra cho hai người đẹp nhìn một chút!”
Lập tức hai nữ quỷ sinh đôi xuất hiện trước mặt hai cô gái, bọn họ khẽ mỉm cười nhìn về phía họ.

Đặc biệt là Như Nguyệt còn vô cùng nghịch ngợm biến thành hình dạng răng nanh mặt xanh lè, dọa cho hai cô gái kêu thảm thiết liên tục giậm chân.

Lưu Minh quay đầu, hai quỷ hồn biến mất: “Lần này các cô tin tôi rồi chứ!”
“Không ngờ thế giới này thật sự có quỷ!”
“Lưu Minh, anh biến mất mười năm nay, rốt cuộc đã làm gì?”
Con ngươi như nước mùa thu của Nhâm Tử Huyên nhìn Lưu Minh từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn thấu người đàn ông thần bí này.

Lưu Minh cười khổ một tiếng, cũng không có nói gì.

Sau khi ăn xong cơm tối đơn giản, Lưu Minh bắt đầu giúp Nhâm Tử Huyên tiêu diệt quỷ hồn trên người.

“Em phải làm sao?”

Nhâm Tử Huyên hít một hơi thật dài, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Lưu Minh xách túi đeo chéo rách nát ra, anh nói: “Nằm trên giường đất, cởi quần áo, sau đó đưa lưng về phía anh!”

Vân Thủy Gian.

Hai bố con đang yên lặng ăn tối trong biệt thự.

“Đúng rồi, con gái, hôm nay Lưu Minh gọi điện tới, hỏi con rốt cuộc bị làm sao, hai đứa phát triển đến mức nào rồi!”
Mạc Thiên Nam không nhịn được hỏi.

“Cái gì mà phát triển đến mức nào, bố cho rằng con đang yêu cái tên khốn đó sao?”
Trong đầu Mạc Liên Y nổi đầy vạch đen, cô trừng mắt long lanh nước nhìn bố mình.

Từ sau khi tên khốn đó tới nhà mình, bố liền nhớ mãi không quên anh, còn bảo mình liên lạc với anh nhiều hơn.

Nếu không phải chủ ý tồi tệ của bố thì đâu gây ra nhiều chuyện như vậy.

Mạc Thiên Nam ngượng ngùng cười, cũng không nói gì thêm.

Ông ta hiểu con gái mình, nếu mình nói nữa, e là con gái sẽ nổi giận.

“Đúng là nhắc đến chuyện không nên nói!”
Nhớ tới chuyện hôm nay mình gặp phải ở trước cửa nhà Lưu Minh, Mạc Liên Y liền tức giận, ăn thêm mấy miếng, cảm thấy không có khẩu vị gì, cô ta liền lên lầu.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô ta vẫn gọi cho bạn thân của mình.


“Nương nương à, tình hình chiến tranh sao rồi? Cái tên nhà quê kia thấy cậu ăn mặc gợi cảm như vậy, có phải liền chảy nước miếng không?”
Lý Văn Dao ở đầu dây bên kia cười nói.

“Hừm, đừng nhắc tên khốn Lưu Minh kia với tớ nữa, nhắc đến hắn làm tớ thấy phiền quá”.

Mạc Liên Y hừ lạnh một tiếng.

“Xem ra cô cả Mạc kinh doanh đều thuận lợi của chúng ta lại chịu khuất phục trước tên nhà quê kia!”
Lý Văn Dao trêu ghẹo: “Nói đi, rốt cuộc là sao? Nói không chừng tớ còn có thể giúp cậu nghĩ kế!”
“Tên khốn kiếp này nhốt tớ ngoài cửa, còn bảo tớ mau về nhà uống thuốc!”
Mạc Liên Y kế hết mọi chuyện đã xảy ra,
Lý Văn Dao ở đầu dây bên kia cười khanh khách không ngừng.

“Cậu đừng cười nữa, mau nói cho tớ biết tiếp theo nên làm thế nào đi, tớ không muốn thấy Lý Phượng Hoàng diễu võ giương oai trước mặt tớ!”
“Dựa theo cách nói này của cậu, cái tên nhà quê đó có thể không thích cô gái quá cởi mở, nghĩ một chút cũng đúng, anh ta ở nông thôn xuống, chắc chắn tư tưởng bảo thủ, lần này cậu ăn mặc thuần khiết một chút, giống bạn gái mối tình đầu vậy, đàn ông mà, đều có mối tình đầu!”
Lý Văn Dao nói giống như bậc thầy tình yêu.

“Ừ!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.