Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 59: 59: Đại Sát Tứ Phương




“Cái gì, bull bull!”
“Cái này, cái này làm sao có thể!”
“Bull bull, x3 đấy!”
Mọi người xung quanh không khỏi há hốc mồm, vừa rồi còn chế giễu Lưu Minh, nhưng không ngờ trong nháy mắt tên này đã kiếm được tiền.

Râu quai nón không ngờ, vốn tưởng rằng mình có thể kiếm được một khoản lớn nhưng lại gặp phải một tên khó nhằn, còn bị lỗ gấp ba lần, bỗng cảm thấy hơi đau lòng.

“Tên này chắc chỉ may mắn thôi”.

Râu quai nón tự an ủi mình, vẻ mặt đau khổ đếm hai mốt ngàn đưa cho Lưu Minh: “Ông anh may mắn thật đấy”.

“Thực ra tôi không giỏi đánh bạc lắm”.

Lưu Minh lắc đầu, vô cùng khiêm tốn nói.

Xì, tên này cũng thật biết giả bộ!

Thắng được chút tiền đã không biết bản thân họ gì nữa rồi, nói không chừng lát nữa lại phải khóc.

“Mọi người nếu có tiền thì đặt nhiều một chút, nhìn ông anh này xem nháy mắt đã kiếm được hơn hai mươi ngàn tệ rồi!”
Râu quai nón vừa đảo cỗ bài vừa hét lớn, vừa rồi lỗ nhiều như vậy, đã đến lúc phải “đại sát tứ phương” thu hồi vốn.

Râu quai nón gào to, những người xung quanh càng to gan hơn, nhao nhao móc tiền tìm một cửa để đặt.

Lưu Minh ném thẳng tiền trong tay vào vị trí của người chơi vừa rồi, cộng thêm bảy ngàn ban đầu, Lưu Minh đặt gần ba mươi ngàn vào cửa của người chơi này.

“Tên này đúng là không có đầu óc, lẽ nào không biết bull bull rồi thường sẽ là không bull sao?”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy hắn có thể thắng được một ván cũng là may mắn mà thôi!”
“Hơn hai mươi ngàn vừa về tay lại chuẩn bị bay mất rồi!”
Sau bull bull sẽ là không bull, đây là lẽ thường thấy ở các sòng bạc, vì vậy mọi người không mấy kỳ vọng vào cửa của người chơi mà Lưu Minh đã đặt.

Người thanh niên sắc mặt tái nhợt vừa rồi vì quá phấn khích, suy nghĩ một hồi không biết có nên đặt vào cửa của mình không, cuối cùng lại đặt tiền vào cửa khác.

“Được rồi, đặt rồi không thay đổi nữa, chúng ta mở bài!”
Râu quai nón rất nhanh đã chia xong bài, cầm lấy năm lá bài vê vê, sau khi sắp xếp xong, đặt lên bàn: “Nhà cái bull 8!”
“Cái quái gì vậy, quá xui xẻo, lại thua rồi!”
“Con mẹ nó, tay mình sao đen quá vậy!”
Hai người chơi khác uể oải ném bài xuống bàn, một người là bull 1, một người là bull 2, chênh lệch quá lớn.

Lưu Minh nhìn cũng không thèm nhìn ném thẳng bài lên bàn, 5 quân bài lần lượt là: 9, 1, j, q, k, lại là bull bull!
Người chơi vừa rồi do dự đó trợn tròn mắt, không ngờ cửa của mình lại được bull bull hai lần.

“Lại x3, tên này không phải kẻ lừa đảo trong đánh bạc đấy chứ?”
Có người không nhịn được nói.

Lưu Minh châm một điếu thuốc, cười ha ha nói: “Từ đảo cỗ bài đến chia bài, tôi đều không sờ đến bài, anh lại nói tôi chơi gian? Bôi nhọ tôi như vậy, hình như có chút không thích hợp lắm, may mà là ở đây, nếu ở bên ngoài, anh bôi nhọ tôi, tôi chắc chắn sẽ gọi cảnh sát bắt anh!”
“Chắc chắn không phải ăn gian, bài ở trong tay tôi, hơn nữa lúc ra bài ông anh này là ném thẳng ra, hoàn toàn không có thời gian ăn gian!”

Râu quai nón cũng lắc đầu, vô cùng đau lòng, cầm chín xấp tiền đưa cho Lưu Minh, vẻ mặt khổ sở nói: “Ông anh, anh tha cho tôi đi, anh đặt tiếp, tôi thật sự không kham nổi!”
Vốn dĩ tối nay hắn còn muốn đến hội sở cao cấp tìm các cô em chân dài xả hơi, không ngờ trong nháy mắt lại sắp phải còng lưng kiếm tiền.

Hắn biết mình đã gặp cao thủ nên thái độ vô cùng thành tâm xin Lưu Minh rời đi.

Lưu Minh cũng không tiếp tục làm khó tên râu quai nón nữa, mặc dù tên này mặt mày dữ tợn, nhưng cũng không làm chuyện gì xấu, nhận xong tiền liền dẫn theo Tiểu Thạch Đầu lên tầng hai.

“Chuyện quái gì vậy, anh Minh có phải mười năm qua anh đã đi Ma Cao làm đồ đệ của thần bài?”
Nhìn những xấp tiền giá trị lớn trên tay, Thạch Thái Nhiên không kìm nổi kích động trong lòng.

“Nếu như đánh bạc thật, thần bài trong miệng cậu chưa chắc đã là đối thủ của tôi!”
Lưu Minh cười nói.

Có hai quỷ nô cấp ma vương bên cạnh, nếu Lưu Minh muốn thắng, chắc chắn sẽ không thua được.

Tầng hai vắng hơn nhiều so với tầng một, những người có thể lên đây chơi đều ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, thông thường đều là cậu ấm con nhà có tiền.

Hai người vừa đi lên tầng, liền có một thanh niên ăn mặc ngổ ngáo tóc nhuộm đỏ đi tới chào hỏi: “Hai ông anh có chút lạ mặt, lần đầu tiên tới chỗ chúng tôi phải không, muốn chơi cái gì!”
Người thanh niên trẻ tên Lữ Hiếu Quân, là người bảo kê ở sòng bạc này, bình thường không có việc gì thì phụ làm nhân viên phục vụ, lừa gạt người mới đến chơi, có lúc cũng kiếm được kha khá.

“Chỗ các anh ở đây trò nào đơn giản mà kiếm tiền nhanh nhất?”

Lưu Minh rút ra một số tiền lớn nhét vào tay Lữ Hiếu Quân, dáng vẻ của người lắm tiền.

“Nếu nói đơn giản mà kiếm tiền nhanh nhất, tất nhiên là chơi xí ngầu, luật chơi rất đơn giản, dễ chơi, nếu may mắn, có thể thắng được rất nhiều tiền!”
Lữ Hiếu Quân nhìn tiền trong tay cười không khép được miệng.

“Ừm, chơi cái đó đi!”
Lưu Minh gật đầu, theo sau Lữ Hiếu Quân đi đến bàn chơi xí ngầu.

Nhà cái là một thanh niên đeo kính, dáng vẻ lịch sự, nhìn thấy Lữ Hiếu Quân và anh liền chào hỏi: “Tóc Đỏ, dẫn khách đến chơi xí ngầu sao?”
“Đúng vậy, hai ông anh này mới đến, hỏi tôi chơi cái gì đơn giản, tôi liền dẫn đến chỗ anh!”
Lữ Hiếu Quân nói.

Ý của câu này là hai người là những tay mơ, cho chút mồi ngon trước rồi từ từ dụ mắc câu.

“Hai người muốn đặt gì?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.