Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 83: Anh Có Chịu Trách Nhiệm Không



Anh vốn không quan tâm mấy người trước mắt này, không ngờ bọn họ lại tới tìm mình gây phiền phức, hơn nữa người đàn ông cầm đầu kia không nói hai lời liền ra tay.

Hơn nữa còn trực tiếp lấy ly rượu đập mình, quả thật là nhục nhã.

“Xem ra trước kia tao quá nhân từ với mày!”

Lưu Minh cười lạnh, từ trên ghế sofa đứng dậy, hờ hững nhìn bốn người có mặt tại đây, lập tức một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cơ thể anh phóng lên cao, đèn cả tầng lầu lúc sáng lúc tối, qua một lúc lâu mới sáng lại lần nữa.

Lưu Minh cũng không nói nhảm, một cước đạp ngã Trịnh Dương Vĩ bay ngược ra mấy mét, hắn ta vùng vẫy hồi lâu cũng không bò dậy nổi.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người tại đây đều khiếp sợ không nói thành lời. Lúc mới bắt đầu, bọn họ nhìn thấy Trịnh Dương Vĩ tìm Lưu Minh gây phiền toái, theo bản năng cho rằng chàng thanh niên này xong rồi.

Không ngờ một chàng thanh niên ăn mặc bình thường lại mạnh mẽ như vậy, một cước liền đá bay Trịnh Dương Vĩ ra ngoài.

“Cmn con hổ không phát uy, mày coi tao là mèo bệnh hả, tưởng rằng chỉ có mày biết đập đồ thôi sao? Ông đây cũng biết nhé!”

Nói xong Lưu Minh đi đến vị trí đặt rượu, anh đập vỡ từng cái ly thủy tinh xuống đất.

Rất nhanh trước mặt anh chất đống không ít mảnh vụn thủy tinh.

“Lăn qua đây, quỳ xuống!”

Người ở đây cũng nhìn Lưu Minh không chớp mắt, bọn họ rất tò mò chàng thanh niên này rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng lời Lưu Minh nói ra sau đó thiếu chút nữa khiến bọn họ bật cười thành tiếng.

Tên nhãi này lại bảo Trịnh Dương Vĩ quỳ xuống trước mặt hắn, có phải điên rồi không?

Trịnh Dương Vĩ là ai? Đó cũng không phải nhân vật mà người bình thường có thể chọc nổi!

Cảnh tiếp theo khiến mọi người càng khiếp sợ nói không nên lời.

Sau khi Trịnh Dương Vĩ nghe thấy lời của Lưu Minh, hắn ta liền di chuyển về phía anh, nói chính xác hơn là lăn qua, mảnh vỡ thủy tinh đâm xuyên vào quần áo của hắn ta, thậm chí có nơi còn chảy máu.

Ngay sau đó hai tay Trịnh Dương Vĩ chống đỡ bò dậy từ trên đất, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lưu Minh.

Nhìn thấy cảnh này, người trong tiệc rượu đều sợ ngây người, bọn họ căn bản không ngờ rằng Trịnh Dương Vĩ lại quỳ xuống trước mặt người đàn ông ăn mặc bình thường kia.

Trịnh Dương Vĩ là ai? Con trai của Trịnh Tịch, đàn em số một của Triệu Bân, người như vậy gần như là một tên ngông cuồng ở Đường Hải, dù chọc phải một phe lão đại, cùng lắm cũng chỉ bị dạy dỗ đôi câu, mà bây giờ hắn ta lại trực tiếp quỳ trước mặt người ta.

Đây là nỗi nhục từ trước đến giờ Trịnh Dương Vĩ chưa từng trải qua.

Chàng thanh niên này là ai mà lại dám làm như vậy, chẳng lẽ anh không sợ mấy người sau lưng Trịnh Dương Vĩ báo thù sao?

“Rốt cuộc mày làm gì với tao thế?”

Trịnh Dương Vĩ ngẩng đầu, mặt u ám nhìn Lưu Minh, hắn ta bây giờ chỉ cảm thấy cơ thể mình giống như bị mấy tên cơ thể cường tráng mạnh mẽ ấn xuống xuống đất, muốn nhúc nhích cũng khó như lên trời.

“Mày biết tao là ai không? Dám làm nhục tao như vậy, tao nhất định sẽ cho mày đẹp mặt!” Đọc nhanh tại VietWriter.vn

Mặc dù cơ thể Trịnh Dương Vĩ bị không chế, nhưng xúc cảm của hắn ta vẫn còn, có thể cảm nhận rõ ràng cơn đau rát ở đầu gối truyền đến, đau đớn khủng khiếp, đau đến mức khiến mặt hắn ta trở nên méo mó, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Minh.

“Ha ha, muốn tao đẹp mặt, mày đã uống bao nhiêu Vương Bát Huyết mà dám nói như vậy với tao?”

Lúc xuống núi, sư phụ Lão bất tử đã từng nói, thế giới này người có thể tự làm bị thương mình rất ít.

“Không phải mày rất thích đập đồ sao, hôm nay tao sẽ để mày cảm nhận một chút!”

Lưu Minh cầm một ly sâm banh từ trên bàn lên lắc qua lắc lại, nhìn chất lỏng đỏ tươi như máu, anh cười nói.

Nói xong, anh hung hãn đập ly rượu trong tay lên đỉnh đầu Trịnh Dương Vĩ, máu tươi và rượu cùng rơi xuống, nhìn vào tình cảnh thấy có chút mùi máu tanh.

Sau khi đập xong, Lưu Minh dường như cảm thấy không đã, anh lại cầm một ly rượu từ trên bàn lên.

Mọi người ở đây đều nhát gan nhắm hai mắt lại.

Người bị Trịnh Dương Vĩ bắt nạt âm thầm vỗ tay khen ngợi.

Còn có một vài người thì mang theo thái độ trông chờ, tên nhãi này hôm nay làm nhục Trịnh Dương Vĩ, e rằng sẽ không chết yên lành được.

“Lưu Minh, con mẹ nó cậu điên rồi, cậu biết cậu Trịnh là ai không hả, biết hậu quả của việc làm như vậy là gì không? Mau dừng tay!”

Đỗ Tử Đằng xông lên muốn cướp đoạt ly rượu trong tay Lưu Minh, cũng không phải gã sợ Lưu Minh xảy ra chuyện, mà sợ Lưu Minh đánh Trịnh Dương Vĩ xảy ra chuyện, đến lúc đó hai người kia muốn chất vấn, chắc chắn mình không tránh khỏi liên quan.

“Hừ, cậu cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, vốn là bạn học của nhau thôi, tôi không muốn quan tâm đến cậu, hôm nay nếu cậu đã chủ động nhảy ra ngoài, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Lưu Minh hừ lạnh, một cước liền quật gã ngã xuống mặt đất tràn đầy mảnh vỡ thủy tinh, khuôn mặt Đỗ Tử Đằng tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhất thời phát ra từng đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Hai người Chương Vạn Triệu và Vương Tuyết nào đã từng nhìn qua trận đánh như vậy, bọn họ bị dọa đến mức run lẩy bẩy, ngảy cả rắm cũng không dám đánh.

“Sao hả, chẳng lẽ còn muốn mời cậu qua đây? Nguyên tắc làm việc của tôi rất đơn giản, thà rụng một đám chứ không rụng một người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.