Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 11: Năm đó đổi mệnh



Đối với lời nói của Lương Tú Tú ngay cả tính uy hiếp cũng không tính Phượng Tiêu không thèm để trong lòng, hắn cứ vậy như cười mà không phải cười nhìn Vương Quý. Những gì hắn nói đều là sự thật, với tướng mạo của Vương Quý mà nói đã có một nạn chết vào năm năm trước, người không chết cũng phải tàn phế.

Nhưng bây giờ gã lành lặn đứng ở đây, tướng chết trên mặt được một cơ hội sống che giấu, không cần phải nói chính là có người sửa lại mệnh thay gã.

Trên trần gian này có câu nói như vậy, mệnh người trời đã định, nhưng trong số mệnh lại có biến số khắp nơi, chủ yếu xem người này làm thế nào sống thế nào. Trong mệnh của một người có nạn chết, nhưng ngày thường người đó thích làm việc thiện, trong nạn chết cũng có một cơ hội sống.

Nhưng vận mệnh này của Vương Quý lại không thay đổi như vậy, mạng của gã dùng mạng của người khác đổi lại, cho nên trên người mang theo huyết sát.

Đây cũng là nguyên nhân Phượng Tiêu không sốt ruột, nhân quả, tìm được nguyên nhân mới có thể kết thúc.

Sắc mặt Vương Quý xấu xí tái nhợt, nhưng gã mím chặt môi, chẳng hề nói một câu.

Lương Tú Tú nhìn thấy tình huống này, tưởng là Vương Quý bị Phượng Tiêu chọc tức. Cô mở miệng bảo thím Trương đuổi tên lừa đảo này ra, cô cũng thật sự tức giận, cho dù là người nhà của ai bị nguyền rủa như thế cũng sẽ rất tức giận.

Phượng Tiêu cũng không giận, hắn lẳng lặng nhìn về phía Vương Quý.

Vương Quý cười một cái, nụ cười này miễn cưỡng lại xấu xí, gã gần như mang theo sự khẩn cầu mở miệng: “Cậu Phượng, cậu có thể giúp nhà chúng tôi không. Vợ con tôi vô tội.”

Phượng Tiêu thấy gã không muốn nói chuyện cũ ra, bèn thản nhiên mở miệng: “Oán khí trên người anh không tiêu, chuyện nhà anh sẽ không yên. Bệnh đã vào xương không cắt xương là không khỏi được.”

Nói lời này xong Phượng Tiêu đứng lên, hắn đi đến bên cạnh Lương Tú Tú rặt vẻ mặt kinh ngạc, duỗi tay phẩy nhẹ một cái trên người cô, dán lá bùa lên đầu cô. Sắc mặt Lương Tú Tú vốn rất khó coi, có sự nghi ngờ không chắc chắn với biểu cảm và lời nói của chồng, ấn tượng với Phượng Tiêu cũng rất kém, nhìn thấy động tác này của hắn, còn tưởng là hắn muốn đánh người chứ.

Lương Tú Tú muốn tránh ra sau, nhưng sau khi bàn tay Phượng Tiêu phất qua, trên người cô tràn ra hơi ấm, ngược lại chỗ đau ở chân lại lạnh hơn.

Lương Tú Tú giật mình trong lòng, nhìn về phía bụng chân đau đớn, cô đột nhiên thét lên một tiếng, âm thanh thê lương, chói tai còn mang theo chút sợ hãi.

Vương Quý bị giật nảy mình, gã vội vàng chạy tới, nhìn theo tầm mắt của Lương Tú Tú, chỉ thấy trên bắp chân cô tràn đầy dấu răng nhỏ, có nơi bị cắn đến mức máu thịt be bét thậm chí lộ xương ở bên trong ra.

Lần này Vương Quý sợ rồi, gã nhìn Phượng Tiêu, quyết tâm muốn quỳ xuống cầu xin hắn.

Nhưng chân và eo của gã không thể cong xuống được, Vương Quý khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu nhếch miệng một cái, tràn đầy mỉa mai, lúc hắn rũ mắt xuống, Vương Quý chán nản ngồi xổm trên mặt đất.

Lương Tú Tú nắm chặt cổ tay thím Trương, muốn để mình bình tĩnh lại, nhưng biểu cảm hoảng sợ vẫn lưu lại trên mặt. Thím Trương đứng bên người cô, muốn há miệng an ủi cô cũng không mở miệng được.

“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Hai mắt Lương Tú Tú hoảng sợ rưng rưng nhìn Vương Quý hỏi, cô muốn biết Vương Quý rốt cuộc đã làm chuyện tàn nhẫn gì.

Vương Quý nhìn Lương Tú Tú, cuối cùng hai tay ôm đầu khóc rống lên.

Chuyện này của Vương Quý phải nói từ mùa hè tám năm trước, Vương Quý không cha mẹ, khi mới kết hôn và có con, cuộc sống rất vất vả. Mỗi ngày Lương Tú Tú đều lau nước mắt vì chuyện tiền nong, cũng may Vương Quý là người dám liều dám đánh, bèn ra ngoài làm công mấy năm.

Khí đó ở nơi khác, không có việc gã sẽ không về nhà, một năm về nhà một lần, một lần ở lại mười ngày nửa tháng, con cũng không nhận ra gã, không dám nói chuyện với gã, cũng không dám gọi bố ơi.

Về sau gã dùng tiền kiếm được nhờ làm công mấy năm, cắn răng mua một chiếc xe vận tải chạy hàng.

Chạy xe hàng là công việc gian khổ, phải lái xe không biết ngày đêm, ngày giao hàng chỉ có thể sớm không thể muộn, nhưng như thế hằng năm thời gian gã và người nhà ở cùng nhau lại dài.

Vương Quý chỉ chạy một mình như vậy hai năm, về sau có một khoảng thời gian, Vương Quý cứ cảm thấy toàn thân mỏi mệt, gã cho rằng mình mệt nhọc cũng không để ý.

Buổi sáng hôm đó sau khi gã giao hàng, trên đường trở về xuống cao tốc mua nước mua mì ăn, trước mắt nhoáng một cái xuất hiện bóng đen. Lúc gã nhìn lại, lại không có gì cả.

Vương Quý dụi dụi mắt tưởng là mình hoa mắt, lúc này có người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi đến bên cạnh gã hơi cười trên nỗi đau của người khác nói: “Cậu đấy, sẽ có tai nạn.”

Người này lấm la lấm lét, lúc nói chuyện mắt láo liên, sắc mặt tái nhợt, người gầy như ván quan tài, nhìn chính là vẻ tham lam.

Vương Quý vốn không tin ông ta, nhưng lúc này người đàn ông trung niên kia lại lạnh lùng mở miệng: “Cậu cho tôi năm ngàn, tôi sẽ tiêu trừ tai họa này giúp cậu, nếu không cho, nghĩ đến vợ con trong nhà cậu, cậu đợi họ khóc đi.”

Trong túi Vương Quý có tiền hàng vừa thanh toán, không nhiều không ít đủ năm ngàn, cộng thêm người đàn ông này nói gã có vợ có con, Vương Quý đột nhiên sinh ra khiếp sợ. Gã là trụ cột trong nhà, quả thực không dám tưởng tượng hình ảnh trong nhà sau khi mình xảy ra chuyện.

Nhìn người này, cuối cùng gã hạ quyết tâm lấy hết tiền ra, người đàn ông trung niên kia rất hài lòng với sự biết điều của gã.

Ông ta nói mấy lời giống thật mà là giả với Vương Quý, dùng tay nhấn một cái trên người gã, cuối cùng người này mở miệng nói: “Được rồi, cậu cởi cái áo này của cậu cho người khác mặc, tai nạn của cậu sẽ qua.”

Vương Quý nghe xong chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đưa tiền, tự cởi áo ra.

Người đàn ông trung niên này nhìn tiền trong tay hài lòng gật đầu.

Đưa quần áo cho người ngoài cũng không phải là một chuyện dễ dàng, không có ai sẽ vui lòng mặc quần áo của một người lạ. Vương Quý nhìn một vòng thấy một cậu bé ba bốn tuổi đang chơi đùa trước cửa hàng, người lớn không ở bên cạnh.

Trong túi Vương Quý có mấy viên kẹo, bèn cầm kẹo đi dỗ cậu bé kia, bảo nó cầm quần áo giúp gã.

Vương Quý làm xong mọi chuyện thì lái xe chuẩn bị rời đi, trên người gã không có một xu nào, đồ cũng không mua được. Nhưng gã còn chưa đi đến cao tốc, sau lưng đã vang lên tiếng thét sợ hãi, cậu bé cầm quần áo của gã bị xe đụng…

Lúc ấy Vương Quý toát mồ hôi lạnh khắp người, người trực tiếp đần mặt ở đó. Người đàn ông trung niên kia đứng giữa đám ông cười một tiếng với gã, như thể đang nói, nhìn đi tôi cứu cậu một mạng.

Cùng ngày, trên đường đi Vương Quý hãi hùng khiếp vía về đến nhà, sắc mặt trắng bệch đã bị hoảng sợ rất lớn. Gã không nói chuyện này cho Lương Tú Tú, chỉ nói mình làm mất tiền.

Đương nhiên Lương Tú Tú trách móc gã một lúc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Vương Quý, Lương Tú Tú nói hai câu lại an ủi gã, nói chỉ cần người bình an là được, tiền mất thì có thể kiếm lại.

Một khoảng thời gian dài sau đó Vương Quý cũng không dám đi xe, sau nữa họ chuyển nhà, dần dần việc này cũng qua. Sau khi trong tay có chút tiền dư, Vương Quý thường xuyên làm việc thiện, muốn dùng những thứ này trả lại tạo nghiệt năm đó phạm phải.

Mấy năm nay gã không dám nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, luôn cảm thấy hết thảy đều là ý trời. Lương Tú tú nghe lời Vương Quý nói cả người đờ ra, cô không biết nên nói gì cho phải, vận may lại tăng cao có được một đường dây, tuyển một số người thành lập công ty vận chuyển.

Vương Quý nói xong những chuyện này không nhịn được nhìn về phía chân Lương Tú Tú, dấu răng kia rất nhỏ, giống như là một đứa bé cắn xuống.

Gã rùng mình một cái, gã đã quên gương mặt đứa bé kia từ lâu, nhưng bây giờ không biết làm sao, trong đầu gã một nhiên nhớ ra, đứa bé kia cầm kẹo ngây thơ nhìn gã nói: “Chú ơi, cháu không cần áo của chú.”

“Cầm lấy, cầm giúp chú, chú cho cháu kẹo.” Vương Quý nghe thấy mình nói vậy.

“Đây đều là lỗi của tôi, ông trời muốn phạt thì phạt tôi, chuyện này không liên quan đến vợ con tôi.” Vương Quý túm tóc mình nói.

Lương Tú Tú nhìn gã lại nhìn về phía chân mình, cô không có cách nào suy nghĩ tất cả những chuyện này. Cô chỉ biết nếu ngày đó người chết là Vương Quý, vậy trời của nhà họ sập rồi.

Bản chất con người có lẽ là ích kỷ.

Vương Quý kêu rên một hồi, gã nhìn Phượng Tiêu nói: “Đại sư, tôi đã nói những gì nên nói, xin cậu giúp chúng tôi.”

Phượng Tiêu không lên tiếng, trong mạng Vương Quý có nạn chết, nhưng có thể dùng quần áo đã thay thế nạn chết là cách giải dễ dàng nhất. Cách đơn giản hơn đó là ném quần áo trên người lên đường, dùng xe nghiền qua lại mấy lần.

Người trong Huyền môn đều biết những thứ này, nhưng Vương Quý bị người dẫn đi một con đường không nên đi nhất, dùng mạng một người thay nạn chết của bản thân. Việc này người trong Huyền môn chỉ dẫn cho Vương Quý có lỗi, bản thân Vương Quý cũng sai.

Nếu nghiệt này tạo ra rồi, đương nhiên sẽ báo ứng trên người.

Đúng lúc này Lương Tú Tú ngồi dậy nói với Phượng Tiêu: “Đại sư, nhất định là cậu nhìn ra nhà tôi không có đồ không sạch sẽ mới đến đây, xin đại sư bắt nó lại, trả bình an cho nhà tôi.”

Lúc này Vương Quý cũng kịp phản ứng, gã vội nói: “Đại sư, nếu cậu nhìn ra cái gì, vậy mời cậu ra tay.”

Phượng Tiêu ngước mắt thản nhiên nói: “Sau khi nó chết không vào địa phủ, không có cách nào nhập luân hồi, trên nhân thế này là ngày ngày chịu khổ chịu tội. Hiện tại oán khí của của nó liên tục xuất hiện, quấy người không yên, thời gian lâu dài kết cục nó nhận được là hồn bay phách lạc, như vậy bà cũng bằng lòng?”

Mới đầu Vương Quý và Lương Tú Tú tưởng rằng Phượng Tiêu nói lời này với họ, Vương Quý vội nói: “Tội nghiệt này tôi đã tạo ra, sao có thể để nó hồn bay phách lạc chứ, làm phiền đại sư tụng kinh cho nó, đưa nó nhập luân hồi, tôi bằng lòng bỏ vốn đốt tiền đốt đèn cho nó.”

“Đáng tiếc muộn rồi.”

Lời nói của Vương Quý bị cắt ngang, gã sững sờ chốc lát, ngẩng đầu nhìn về phía thím Trương – người nói chuyện, không rõ xảy ra chuyện gì.

Biểu cảm trên mặt thím Trương như cười mà không phải cười như vui mà không phải vui, bà nhìn Vương Quý yếu ớt nói: “Con tao chết oan như thế, vợ con mày bây giờ, họ phải chịu khổ thay mày. Tao không tìm được chứng cứ mày hại người, không có cách nào đưa mày đến cục cảnh sát, nhưng bây giờ mày cảm nhận được nỗi đau mất con rồi chứ. Có phải ngủ không yên không biết ngày đêm, có phải cảm thấy rất đau khổ không?”

Thím Trương nói lời này rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến người sợ hãi.

Lương Tú Tú mờ mịt gọi thím Trương, có phần không kịp phản ứng tại sao bà nói vậy. Vương Quý nhìn thím Trương, khuôn mặt của người phụ nữ lúc trước ôm con gào khóc từ từ trùng khớp với thím Trương.

Gã chỉ vào thím Trương không dám tin trợn to mắt lên. Thím Trương oán hận nhìn gã, ước gì có thể ăn thịt gã.

Phượng Tiêu đứng ở bên cạnh thờ ơ nhìn mọi thứ xảy ra, sau khi Lương Tú Tú kịp phản ứng, cô chỉ vào thím Trương kinh ngạc nói: “Là bà, mọi tai họa của nhà tôi đều do bà làm?”

Lương Tú Tú cảm thấy quả thực đáng sợ, cô vậy mà không nhận ra thím Trương là người như vậy, bà phải che giấu sâu cỡ nào.

“Là tao làm, mày khiếp sợ như thế làm gì. Tao không hại người, cảnh sát sẽ không bắt tao lại vì chuyện này. Giống như chồng mày lúc trước, cho dù là che giấu lương tâm tàn ác, vẫn có thể bình an thoải mái sống tiếp trên đời này.” Thím Trương cười nói, oán hận trong mắt cũng không ẩn giấu nữa.

Lương Tú Tú còn muốn nói gì đó, chân cô đột nhiên bắt đầu đau đớn dữ dội, họ rõ ràng có thể nhìn thấy có thứ gì đó đang cắn chân cô, nơi bị cắn bắt đầu bầm tím, nơi nặng hơn bắt đầu chảy máu.

Phượng Tiêu khẽ nhíu mày, phất tay túm tiểu quỷ trên chân Lương Tú Tú trong tay.

Vẻ mặt thím Trương rõ ràng hơi lo lắng, bà nói: “Đừng làm hại nó.”

Phương Tiêu nắm lấy tiểu quỷ thảm thương máu me khắp người, hắn ngước nhìn về phía thím Trương nói: “Cho tới nay, đang làm hại nó không phải là bà sao? Nó không nhập luân hồi, bà lại còn lấy tro cốt của nó cho người khác ăn, cái này khác gì bảo người ta ăn thịt nó ngay trước mặt, sẽ chỉ làm oán khí trên người nó sâu hơn, ngày sau hồn bay phách lạc nhanh hơn thôi.”

“Vậy ý của cậu cậu là con tôi đáng đời chịu chết thay hắn?” Mặt mũi thím Trương tràn đầy oán hận nói: “Những người các cậu, miệng đầy chính nghĩa hoang đường. Nếu tôi không làm vậy, sao có thể báo thù cho con trai?”

“Thiên lý sáng tỏ báo ứng xác đáng, ai nói nó nên thay người khác nhận lấy cái chết?” Phượng Tiêu thản nhiên nói: “Không phải bà gặp được tôi à, mạng của người đời đều như nhau, không có đạo lý này. Vụng trộm lấy đi, sớm muộn gì cũng phải trả lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.