Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 18: Người yêu tiêu tan



Đạo Thanh cảm thấy Phượng Tiêu làm việc hoàn toàn đang tổn hại quan hệ đạo đức, quá nương tay với loại sinh linh không phải người như Liễu Tiếu Thiên. Từ xưa đến nay người và yêu, người và quỷ, người và ma thậm chí người và tiên yêu nhau cũng chỉ có một kết quả, đó chính là bi kịch, cái nào có thể tốt hơn cái nào.

Bây giờ Phượng Tiêu làm như thế, đó là tùy hứng làm bậy, quả thực không nhìn quy tắc trời đất. Đạo Thanh cảm thấy xu hướng bất chính mà Phượng Tiêu muốn dẫn tới này rất cần phải áp chế.

Hồn phách của Liễu Tiếu Thiên cho dù là linh thể hay trạng thái quỷ hồn cũng phải cho anh đến nơi phải đến.

Đối với suy nghĩ này của Đạo Thanh, Phương Tiêu mặc dù hiểu nhưng cũng không tán đồng. Hắn thấy Liễu Tiếu Thiên là linh thể, không giống như yêu quái bình thường trong đám quỷ quái hỗn tạp kia, hút máu người để sống, đương nhiên không cần thu phục.

Tình cảm giữa Cố Quân Dịch và anh có thể làm chủ chỉ có họ, Liễu Tiếu Thiên là linh thể, là linh khí chống đỡ hồn phách của anh, là sự tồn tại rất tinh khiết. Cơ thể của anh vốn không chịu được một chút ô uế, khi ở bên Cố Quân Dịch, thật ra hẳn là rất khó chịu.

Nhưng anh cho Cố Quân Dịch những gì mình có thể cho.

Từ điểm đó có thể thấy được, anh thật sự thích Cố Quân Dịch đến tận xương tủy.

Phượng Tiêu tin nếu Liễu Tiếu Thiên thật sự là quỷ hồn, trên người anh mang theo quỷ khí và oán khí, sẽ làm hại Cố Quân Dịch, Liễu Tiếu Thiên chắc chắn sẽ không ở cùng với cậu.

Vẻ mặt Đạo Thanh nghiêm túc, ông ta cũng không hiểu rõ Phượng Tiêu, học thức của Phượng Tiêu ông ta vừa mới hiểu đôi chỗ. Rất nhiều thứ đều là giống thật mà là giả, Phượng Tiêu lại thuận miệng nói ra.

Về mặt tu vi, ông ta không nhìn thấu được gì cả, đối diện với những loại người này khiến người ta vô cùng nhức đầu. Trong lòng Đạo Thanh hiểu những điều này, nhưng cũng không định nhượng bộ.

Theo Đạo Thanh, đó cũng không phải sự nhượng bộ với một mình Phượng Tiêu, mà là nhân loại nhượng bộ với yêu ma quỷ quái.

Con người tại một số thời điểm luôn luôn nhỏ bé, nếu mặc cho yêu ma dính líu với con người, vậy đối với nhân loại mà nói là cực kỳ bị động.

Phượng Tiêu cũng không biết Đạo Thanh đã từ sự kiện ví dụ cân nhắc đến sự đối lập của hai chủng tộc lớn, nếu như biết được hắn cũng sẽ chỉ cười nhạo một tiếng, hắn thấy ví dụ vĩnh viễn chỉ là ví dụ. Hắn cũng không phải người đứng ở phía quỷ quái, theo Phượng Tiêu bất kỳ kẻ nào trái với quy tắc đều phải nhận xử phạt.

Đây là xã hội của con người, yêu quái tu luyện thành người muốn hòa nhập vào xã hội loài người, thì nhất định phải tuân thủ quy củ hai bên. Phá hủy quy tắc, sẽ phải nhận trừng phạt, yêu quái như thế, con người cũng giống vậy.

Bây giờ Liễu Tiếu Thiên là ngoại lệ, anh là linh thể, không có cũng sẽ không làm hại người, Cố Quân Dịch lại có tấm lòng này, Phượng Tiêu cảm thấy phần hồn phách ngủ say của anh đương nhiên có thể giữ lại.

Đạo Thanh vẫn còn sầu lo, trong viên ngọc chứa Liễu Tiếu Thiên có linh khí, đối với người tu hành mà nói là bảo bối hiếm có, trên đời này không phải mỗi người tu hành đều tuân thủ quy tắc.

Ngộ nhỡ có người nảy lòng tham muốn cướp đoạt miếng ngọc ngày, hồn phách của Liễu Tiếu Thiên ở trong đó cũng nguy hiểm.

Trong lòng Đạo Thanh nghĩ vậy, cũng nói với Cố Quân Dịch như thế, cuối cùng ông ta còn nhẹ giọng nói: “Nếu thật sự gặp phải người có lòng xấu, cậu không bảo vệ được miếng ngọc này cũng không bảo vệ được cậu ta. Cậu ta cũng không phải quỷ quái, trên người không có oán khí hại người, cậu giao cậu ta cho tôi, tôi sẽ không cố ý để cậu ta hồn bay phách lạc.”

Cố Quân Dịch nghe xong, siết chặt ngọc bội trong tay, lời này khiến người nghe sợ hãi, nhưng cậu vẫn mím môi kiên quyết lắc đầu.

Đạo Thanh thấy cậu cố chấp như vậy, lại nói: “Nhưng cậu có nghĩ tới không, cậu là người, mạng nói lớn cũng trên dưới một trăm tuổi, nhưng bây giờ cậu ta là trạng thái hồn phách, không biết năm nào mới có thể tỉnh lại. Có lẽ đợi cậu ta tỉnh lại, cậu đã tóc trắng bạc, thậm chí có khả năng đã không còn ở nhân thế nữa. Cho dù lùi một vạn bước nói, cậu ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng cậu sẽ càng ngày càng già, cậu ta thì sẽ một mực giữ tướng mạo hiện tại, đến lúc đó các cậu có thể đối mặt với tình huống như vậy không?”

Phượng Tiêu hơi thay đổi cái nhìn về Đạo Thanh, hắn thật sự không ngờ Đạo Thanh này thoạt trông là người vô cùng nghiêm túc, tài ăn nói lại tốt như thế, nói đến mức Cố Quân Dịch cũng thay đổi sắc mặt.

Cố Quân Dịch chỉ thay đổi sắc mặt một chút, sau đó cậu cúi đầu nhìn ngọc trong tay, trong đầu nhớ từng li từng tí cậu và Liễu Tiếu Thiên quen biết ở chung sinh ly tử biệt, sau một lúc cậu khẽ nói: “Cho dù thật sự có tình huống như vậy, tôi cũng nhận.”

“Nếu tôi thích một người, người đó là người hay quỷ, cho dù là thần tiên trên trời, tôi cũng phải tìm người đó về.” Cố Lâm Tĩnh thấp giọng lẩm bẩm nói.

Âm thanh của y rất khẽ, như cơn gió nhỏ xíu thổi qua, Phượng Tiêu đứng bên cạnh y lại nghe rất rõ ràng.

Tâm trạng Phượng Tiêu hơi xúc động, đầu lông mày hắn khẽ nhíu rất nhanh lại giãn ra: “Tôi sẽ khắc phù lục trên miếng ngọc này, nếu thật sự có người không có mắt muốn cưỡng ép cướp đoạt, thì sẽ bị cắn lại, đứt tu vi. Tôi sẽ còn cho cậu một linh phù, nếu có người muốn cố ý làm hại cậu, linh phù này sẽ cứu cậu một mạng.”

Cố Quân Dịch rặt vẻ kinh ngạc, nếu như thế, vậy cậu cũng không cần lo lắng ngọc và Liễu Tiếu Thiên bị người cướp đi.

Đạo Thanh: “…” Linh phù và phù lục ở trong miệng Phượng Tiêu giống như cải trắng nát trên đường cái vậy.

Trong lòng có suy nghĩ như thế, Đạo Thanh cảm thấy mình vẫn phải ngăn cản chuyện này xảy ra, cho dù là dùng thủ đoạn cứng rắn.

Phượng Tiêu nhìn thấy Đạo Thanh cử động, hắn híp mắt giơ tay lên, Đạo Thanh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, trước mắt lập tức âm u. Ông ta thầm nói không tốt, giọng nói của cái tên Phượng Tiêu này vang lên từ nơi rất xa, láng máng truyền đến một chữ: “Hiện.”

Đạo Thanh hoa mắt, chỉ thấy trong thời gian chớp mắt, xung quanh ông ta tràn đầy lệ quỷ oán khí quấn thân. Cái gọi là lệ quỷ đó là quỷ sau khi chết đi vì chấp nhất, không vào luân hồi.

Bọn họ đã mất thần trí không có gương mặt ngày xưa, trở thành khuôn mặt đáng ghét dựa vào bản năng làm hại người lợi mình.

Đạo Thanh từng nhận lệ quỷ, ông ta cũng không sợ thứ này, nhưng đối diện với một đám lệ quỷ muốn nhào lên ăn ông ta, ông ta vẫn hơi run sợ. Trong đó con quỷ gần ông ta nhất, thè cái lưỡi thật dài, mắt nhỏ máu, có lẽ là ngửi thấy mùi rất thơm, còn dùng cái lưỡi dài kia liếm cả khuôn mặt một lượt, làm cho máu nhòe đầy mặt.

Đạo Thanh không cảm xúc nhìn lệ quỷ này, dáng vẻ còn rất buồn nôn, dạ dày ông ta cũng đau theo.

Từ trước đến nay ông ta không ưa loại sinh vật lệ quỷ này, nhất là gặp phải một con có thể khiến mình buồn nôn đến thế, không hề nghĩ ngợi ném lá bùa ra.

Bùa dán lên mặt lệ quỷ rồi nổ tung ra, lệ quỷ lập tức bị linh khí trên bùa đánh lui, hóa thành máu loãng tiêu tan trong không khí.

Nhưng Đạo Thanh đã quên, đối diện với ông ta không phải một con lệ quỷ.

Con lệ quỷ thứ nhất chết đi kích thích lệ quỷ khác ở xung quanh, bọn chúng giương nanh múa vuốt nhào về phía Đạo Thanh. Ngón tay trở nên sắc nhọn, cánh tay trở nên dài nhỏ, cơ thể vặn vẹo, muốn xé nát cơ thể Đạo Thanh ăn linh hồn của ông ta.

Đạo Thanh ném hết bùa trên người mình ra, ông ta lấy kiếm gỗ đào mình từng khai quang ra chém về phía những con quỷ này.

Nhưng lệ quỷ nhiều quá, ông ta chèo chống không được bao lâu, toàn thân đều là máu, nơi bị lệ quỷ cào bị âm khí ăn mòn, khiến cả người ông ta vừa lạnh vừa đau, sức lực trên người ngày càng yếu theo.

Sau khi ông ta lại lần nữa chém đứt cánh tay một con lệ quỷ, ông ta cực kỳ mệt mỏi, người ngã lăn ra đất.

Khi tay của một con lệ quỷ muốn luồn vào trái tim ông ta lấy mạng ông ta, ông ta nghe được một tiếng hừ lạnh, Đạo Thanh ngước đôi mặt bị máu bao trùm không nhìn rõ của mình, chỉ thấy Phượng Tiêu đi ra từ trong âm u.

Dưới chân hắn có lửa, nơi đi qua lệ quỷ nhao nhao tránh ra nhường đường, hơi chậm sẽ bị hỏa thiêu thành tro tàn.

Phượng Tiêu đứng ở đó, trên gương mặt vô cùng tuấn tú là biểu cảm vô dục vô cầu, hắn duỗi hai tay ra năm ngón tay lập tức phóng ra hoa văn phức tạp, linh khí theo hoa văn tràn ra, kết thành kết giới trong suốt.

Kết giới thành hình lập tức tung bay ở không trung, lượn vòng không ngừng to lên, bao phủ tất cả lệ quỷ trong âm u. Trong tiếng gào thét của lệ quỷ, Phượng Tiêu chậm rãi khép hai tay lại, không ngừng vòng kết giới lại.

Lệ quỷ bên trong đương nhiên muốn tránh thoát, nhưng cho dù bọn chúng dùng sức như thế nào cũng không thể rời đi.

Cuối cùng trong nháy mắt Phượng Tiêu khép hai tay, một ánh sáng đỏ hiện lên, kết giới trong suốt tức thì nổi lên ánh lửa xung quanh, lệ quỷ bên trong thét chói tai bị thiêu thành tro tàn.

Phượng Tiêu đứng ở đó, dưới chân sinh lửa, hai con ngươi lạnh lùng vô tình.

Đạo Thanh nằm trên đất, mắt trợn to.

“Bản tâm không vững, ông vẫn cảm thấy mình có thể không có tâm tư mang ngọc rời đi sao?” Phượng Tiêu lạnh lùng mở miệng nói.

Trong lòng Đạo Thanh lạnh lẽo, toàn thân run lên.

Cái run này ông ta nhận ra khác thường, lệ quỷ gì đó đều không tồn tại.

Người ông ta vẫn lành lặn đứng đây, trước mắt là Phượng Tiêu, mấy người Cố Lâm Tĩnh, tranh đấu vừa rồi vốn không có gì.

Nghĩ tới đây, Đạo Thanh lập tức lộ vẻ chán thường người cũng có phần nhếch nhác, ông ta nhìn về phía Phượng Tiêu, lòng có e ngại.

Những người khác trong phòng không hề biết xảy ra chuyện gì, cũng đầy vẻ mê man không hiểu.

Càng như vậy, Đạo Thanh càng cảm thấy xấu hổ.

Mọi thứ vừa rồi đều là ảo ảnh, nhưng ông ta nhìn thấy lệ quỷ phản ứng đầu tiên đó là chém giết không hỏi nguyên do, cho nên mãi không nhận ra vấn đề bên trong. Nếu Phượng Tiêu không xuất hiện, ông ta sợ rằng sẽ hãm ở bên trong không ra được nữa.

Như vậy ông ta còn mặt mũi nào tranh hồn phách của Liễu Tiếu Thiên.

Phượng Tiêu nói rất đúng, đối mặt với cám dỗ và lợi ích, ông ta dễ dàng mất đi bản tâm. Trong miếng ngọc kia có linh khí, bên trong lại có linh thể, lỡ như ông ta không giữ vững tâm thần, sợ là sẽ đi đường rẽ.

Đến lúc đó chỉ sợ sẽ mắc thêm lỗi lầm nữa.

Nghĩ đến những điều này, Đạo Thanh nghiêm túc cúi người một cái với Phượng Tiêu, sau đó không nói một lời dẫn theo Trịnh Quân không hiểu nguyên do rời đi.

Cố Nhiên nhìn thấy tình huống này có phần không hiểu ra sao, ông ta muốn cản người theo bản năng.

Nhưng một đại sư muốn rời khỏi, người phàm đương nhiên không ngăn được.

Vẻ mặt Cố Nhiên buồn bực, ông ta nhìn bóng lưng Đạo Thanh rời đi bực bội nói: “Sao đã đi rồi, việc này vẫn chưa giải quyết đâu.”

Ông nội Cố bình thản, mặc dù ông không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông sống lâu như vậy, rất nhiều chuyện trong lòng cũng thông thấu rồi, Đạo Thanh không lấy đồ nhà họ Cố hứa hẹn cho đã rời đi, chắc là gặp được đối thủ.

Chỉ là chẳng ai ngờ được đối thủ này còn trẻ đến vậy, ông nội Cố nhìn về phía Phượng Tiêu, tâm trạng hơi lên xuống.

Ông nghĩ, nếu như lời Phượng Tiêu nói, vậy có phải Cố Lâm Tĩnh được cứu rồi không.

Có một số việc có mấy lời ông chưa từng nói là chuyện gì, ông vẫn nhớ lời nói của cao nhân lúc trước cho Cố Lâm Tĩnh ngọc bội, nếu không có cơ duyên, Cố Lâm Tĩnh không sống qua hai mươi tám tuổi.

Con trưởng Cố Trác của ông số trời đã định không con, Cố Lâm Tĩnh sinh ra là một chuyện ngoài ý muốn.

Cao nhân kia từng nói, ngoài ý muốn có được mạng sống, luôn luôn phải bị ông trời thu hồi đi. Mệnh Cố Lâm Tĩnh thuộc phá quân, trời sinh cô độc, tình thâm không thọ hại người hại mình.

Những năm này ông nội Cố vẫn luôn kết thiện duyên với những đại sư kia, để hy vọng tìm được một cao nhân hóa giải kiếp nạn này cho Cố Lâm Tĩnh. Vốn dĩ ông dự tính là Đạo Thanh, dù sao ngoài Đạo Thanh, không ai nhìn ra mệnh cách của Cố Lâm Tĩnh có vấn đề.

Bây giờ xem ra, cơ duyên này sợ không phải trên người Đạo Thanh.

Nghĩ tới đây, ông nội Cố nhìn về phía Cố Lâm Tĩnh nói: “Con không giới thiệu với chúng ta sao?”

Không biết Cố Lâm Tĩnh đang nghĩ gì, vẻ mặt hơi hoảng hốt, nghe nói như thế, y lấy lại tinh thần nói: “À, anh ấy là Phượng Tiêu.”

“Tên này rất hay.” Ông nội Cố nói.

Ông vốn còn muốn hỏi thăm một số chuyện của Phượng Tiêu, Cố Lâm Tĩnh lại mở miệng, y nói: “Ông ơi, nếu chuyện trong nhà đã giải quyết xong, vậy chúng con đi trước, có chuyện gì để sau rồi nói.”

Lời nói này của y hơi vội, ông nội Cố đành phải lẩm bẩm còn nhiều thời gian.

Cố Lâm Tĩnh lái xe dẫn Phượng Tiêu rời khỏi nhà họ Cố, xe nhanh chóng lái đi trên đường rộng.

Nhìn Phượng Tiêu ngồi bên ghế phó lái, Cố Lâm Tĩnh trầm giọng nói: “Anh không sao chứ.”

Vẻ mặt người này không có nhiều thay đổi so với trước đây, nhưng Cố Lâm Tĩnh cứ cảm thấy hắn vô cùng mệt mỏi.

Phượng Tiêu liếc nhìn y một cái, nói: “Không sao, tôi ngủ một giấc là được.” Nói xong lời này, hắn nhắm hai mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt.

Cố Lâm Tĩnh nhìn thấy cảnh tượng này, tim run lên, đột nhiên đạp phanh lại.

Sau khi xe dừng, y nhìn gương mặt đẹp trai như ngọc của Phượng Tiêu, run rẩy vươn tay để dưới mũi Phượng Tiêu. Khi cảm nhận được hơi thở yếu đến mức gần như không nhận ra quét qua ngón tay mình, Cố Lâm Tĩnh thở phào một hơi.

Có một khoảnh khắc, y tưởng rằng Phượng Tiêu chết rồi.

Suy nghĩ này khiến y chợt cảm thấy tim đập nhanh hoảng hốt còn có đau lòng không nói ra được, giống như người này từng trải qua hơn vạn cực khổ, mà y chỉ có thể thờ ơ bàng quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.