Cuộc điện thoại của Rin kết thúc. Cậu bước lại bộ ghế salon, nơi mà Ron, Run, Ran, Ren đang ngồi, cậu thả bản thân rơi xuống. Người thì ở đây nhưng tâm hồn đã ở nơi nao.
- Rin, có chuyện gì vậy ? - Ron ngừng bấm máy tính hỏi.
- Rin, Rin... Mày bị sao vậy ? - Mãi không thấy Rin trả lời, Ran sốt ruột.
- Bang chủ bị bắn. - Rin giật mình trả lời.
- Là ai ? - Ánh mắt của Ren nảy lửa.
- Tự tử. - Rin kiệm lời.
........
Không khí rơi vào im lặng. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng nhưng có chung một nỗi lo lắng, hy vọng.
- Anh bị bắn ở đâu vậy ? - Run nhắm mắt nói.
- Não. - Rin như muốn khóc.
Rin rất giống hắn. Lạnh lùng đến tàn nhẫn, ai cản đường tiến của bang thì sẽ phải chết. Chưa bao giờ cậu rơi một giọt nước mắt nào vì ai. Mùi vị đau khổ của thế gian, có cái nào là cậu chưa thử qua. Nhưng tại sao lần này, khi nghe tin hắn bị bắn, tim Rin lại đau như vậy ??? Thật không hiểu nổi.
- Nguy hiểm lắm sao. - Ron lo lắng.
- Có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng. - Rin không dám nghĩ tiếp.
- Bây giờ phải làm sao ? - Ánh mắt Ren xa xăm.
- Về nước thôi. - Run đi về phòng thu dọn hành lý. Bốn chàng kia thấy vậy ai cũng về phòng nấy.
Bỏ chiếc điện thoại xuống, Gia Long như không còn sức nữa. Cậu thực sự mệt mỏi. Cậu đi đến tủ lạnh rồi lấy chai nước uống hết một hơi.
- Phía Washington đã giải quyết xong chưa. - Nguyên Nguyên lạnh lùng lên tiếng.
- Xong xuôi rồi. Ngày mai, 5R sẽ về. - Gia Long lại cái ghế salon mà Nguyên Nguyên đang ngồi thả cơ thể rơi tự do xuống. Nhìn cậu không còn một chút sức lực nào.
- Mày nên về nghĩ ngơi đi. Việc còn lại cứ để tao và Nic lo cho. - Nguyên Nguyên thấy Gia Long như vậy thì khẽ nói.
- Tao không sao. Chừng nào thằng Moon chưa tỉnh dậy thì tao không thể yên giấc. - Gia Long xoa xoa thái dương.
- Ừ, mà Jen đâu rồi ? - Từ cái ngày mà Bảo Duy vào bang cho đến bây giờ thì cậu không hề xuất hiện trong bang.
- Tao cũng không biết nữa. - Gia Long nghe đến Bảo Duy thì bật dậy. Cậu cũng giống Nguyên Nguyên thôi.
- Jen qua trụ sở ở Anh giải quyết công việc rồi. - Khôi bây giờ mới lên tiếng.
- Sao bọn tao không biết. - Gia Long nhăn trán.
- Mới đi hôm trước thôi. - Khôi không dời mắt khỏi chiếc máy tính.
- Ừ...
Cốc...cốc...cốc...
Gia Long chưa nói hết câu thì có tiếng gõ cửa. Nguyên Nguyên cho vào. Tên cận vệ chạy đến bên cạnh ba chàng rồi bẩm báo.
- Thưa chủ nhân, bang Tiger đang muốn chiếm đánh trụ sở của R.I.P ở Hà Nội ạ. - Tên cận vệ run cầm cập. Trái tim như muốn rớt ra ngoài luôn.
- Hứ, thiệt là không biết lượng sức mình. Muốn đấu với R.I.P sao. - Gia Long khinh bỉ. - Cử thêm người đến bảo vệ R.I.P đi. Không được manh động. - Gia Long nói tiếp.
- Vâng thưa chủ nhân. - Tên cận vệ cúi đầu.
- Lui đi. - Nguyên Nguyên lạnh giọng.
- Vâng. - Tên cận vệ vui mừng bước thật nhanh ra ngoài giống như chỉ cấn ở đây thêm một giây phút nào nữa thì cậu sẽ chết mất.
Hắn vẫn cứ như vậy. Bác sĩ Yen nói tình trạng của hắn đã khá hơn. Nếu ba ngày nữa mà hắn tỉnh lại thì có nghĩa là hắn sẽ ổn và không đáng lo ngày nữa. Nếu không hắn sẽ ra đi mãi mãi.
Nó luôn túc trực bên cạnh hắn, lo lắng, chăm sóc cho hắn. Nó mong hắn tỉnh lại biết bao. Hằng ngày cứ ngồi cạnh hắn rồi nói chuyện với hắn, hát cho hắn nghe. Mọi người đi ngang qua phòng bệnh của hắn cứ nghĩ nó và hắn là một couple nên thương tiếc thay cho nó.
Baba của hắn thì bỏ cả công việc mà đến chăm sóc cho hắn mỗi ngày. Trên khuôn mặt của ông đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn vì lo lắng cho hắn. Hết người vợ mà ông yêu thương đến người con mà ông từ bỏ tất cả để chăm sóc lần lượt muốn bỏ ông mà ra đi. Ông phải làm như thế nào thì gia đình thiếu vắng bóng của một người phụ nữ luôn luôn hạnh phúc bây giờ ?
Hôm nay, vẫn như mọi ngày, nó đến thăm hắn. Trên tay nó cấm một chiếc violon đến bên giường bệnh của hắn ngồi xuống. Trong vài giây im lặng để ngắm nhìn khuôn mặt bình yên, không chút lạnh lẽo nào, nó bắt đầu độc thoại một mình.
- Cậu biết không ? Tôi cũng biết chơi violon giống cậu đó. Không những biết chơi mà tôi còn rất thích nó nữa. Thật là trùng hợp. Tôi cũng biết chơi bản Song From Secret Garden. Bây giờ tôi đánh cho cậu nghe nha. Khi nghe xong, cậu nhớ tỉnh dậy mà nhận xét đó.
Nói rồi, nó cầm cây đàn lên và bắt đầu chơi. Những tiếng nhạc yên bình khiến tâm hồn của người nghe thanh thản. Bất chợt, tay của hắn khẽ cử động. Nó nhìn thấy liền buông cây đàn xuống mà chạy đến bên giường hắn rồi lay người hắn.
- Cậu tỉnh dậy đi. - Nó kêu lên. Không biết từ lúc nào, nước mắt của nó chảy thành dòng. Người nó lâng lâng vui sướng. Không hiểu cảm giác này là gì nhưng nó cảm thấy rất hạnh phúc.
Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi mà hắn đã tỉnh lại rồi thì thật là một tin đáng để ăn mừng. Nó với tay bấm cải nút màu xanh để gọi bác sĩ. Nó cầm đôi bàn tay của hắn lên. Khuôn mặt nó đang vui tươi khi hắn sắp tỉnh thì đột nhiên nhăn lại vì lo lắng.
Tại sao bàn tay hắn lại rung mạnh như vậy. Khuôn mặt của hắn nhăn lại, trắng bệch lên đến đáng sợ. Đôi môi khẽ mấp máy một cái gì đó. Nó ghé tai của mình đến gần một hắn để nghe rõ những gì hắn nói.
- Th...iên M..y, a...anh xi...xin lỗ...i - Giọng nói không ngăn được những tiếng rung của hắn làm nó đau lòng đến phát khóc.
Nhìn vào chiếc máy đo nhịp tim của hắn. Nó lo lắng đến phát điên. Nhịp tim của hắn đập khá mạnh. Từng đợt co giật tim của hắn khiến nó đau đến nghẹt thở. Nó nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của hắn, khẽ lay người mong hắn tỉnh dậy nhưng tất cả đều vô vọng.
Nó khóc đến muốn ngất luôn. Cũng may Yen đến kịp lúc. Yen bước lại cạnh chỗ nó đang ngồi rồi nói:
- Cháu bình tĩnh lại. Ra ngoài báo tin cho phu nhân và chủ tịch đi.
- Vâng. - Nó nhìn hắn với ánh mắt lo lắng. Tim hắn vẫn cứ co giật đến đáng sợ. Đôi môi vẫn mấp máy tên của người con gái khác không phải nó. Nó thu lại ánh mắt của mình rồi bước ra ngoài.
Ngồi trên hàng ghế chờ, nó lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra rồi bấm số gọi cho baba của hắn. Nó không muốn làm phiền nội hắn vì bà sốc quá nên phải nhập viện rồi. Nó không muốn khiến bà lo lắng.
- "Alô." - Giọng nó nhẹ nhàng của baba hắn vang lên.
- Chủ tịch, Moon..hic...hic xảy r..ra chu...yện h..ic rồi. - Nó không ngăn được những tiếng nấc của mình.
- "Sao lại có chuyện đó. Sun, con ngồi đó đợi ta. Ta đến ngay." - Baba hắn nói không ngăn được nổi lo lắng của mình.
Nó lại ngồi chờ trong vô vọng. Đôi mắt nó đỏ hoe vì khóc. Sao hắn lại như vậy. Không phải bác sĩ Yen đã nói tình trạng của hắn đã khá hơn rồi sao. Lúc nãy hắn còn cử động nữa. Lặng lẽ với những suy nghĩ của mình, nước mắt nó lại rơi. Nó lo lắng một ngày nào đó hắn sẽ bỏ nó mà đi. Không biết tình cảm này là gì nhưng có lẽ nó đã yêu hắn.
- Moon sao rồi ? - Baba của hắn thấy nó ngồi trước phòng cấp cứu thì vội hỏi.
- Moon đang được bác Yen cấp cứu. - Nó nấc từng tiếng.
- Thằng Moon không sao đâu mà. Baba bình tĩnh đi. - Nguyên Nguyên đến bên cạnh an ủi baba hắn.
- Zic nói đúng đó baba. - Gia Long từ xa chạy đến bên cạnh baba hắn.
- Cảm ơn mấy đứa. May mà có mấy đứa ở bên cạnh ta. - Baba hắn ôm Nguyên và Long lại. Ông coi mấy đứa tụi hắn như là con vậy. Thương yêu, đùm bọc từng đứa một. Lúc hắn đi ra nước ngoài định cư, ông đã suy sụp cỡ nào, cũng may mà có tụi hắn bên cạnh.
Nguyên Nguyên và Gia Long nhìn ông cười. Khôi cũng đi đến bên cạnh baba hắn rồi ngồi xuống. Cậu quay mặt qua nhìn nó.
- Cô không sao chứ ? - Khôi nhìn nó lo lắng. Không hiểu sao cậu lại cảm thấy cô gái ngồi bên cạnh cậu rất đáng thương. Chưa bao giờ cậu hỏi thăm ai ngoại trừ hai người con gái mà cậu yêu thương nhất.
- Không sao, cám ơn cậu. - Nó gượng cười một cái.
Khôi không nói gì nữa. Cậu lẳng lặng nhìn vào phòng cấp cứu để chờ đợi một hy vọng. Hy vọng hắn sẽ quay trở lại vì nội vì baba và vì Thiên My, người con gái mà hắn yêu nhất.
Ở trong phòng cấp cứu, Yen đang cố điều hòa nhịp tim của hắn lại nhưng sao lại khó quá. Nhịp tim của hắn đang dần yếu đi. Có thể hắn sẽ chết nhưng Yen nhất định phải cứu lấy hắn, cứu lấy người con nuôi mà ông yêu thương nhất.
Ở một nơi nào đó rất tối tăm, hắn lẻ loi bước đi một mình trên con đường phía trước mong tìm thấy được một ít ánh sáng. Hắn cứ đi mãi đi mãi cho đến khi trước mặt hắn hiện ra một cây cầu. Phía bên kia cây cầu là một thế giới khác, thế giới đầy màu hồng, không đau khổ, không phiền muộn.
Hắn bước sang bên kia cây cầu, đang đi được nửa đường thì phía bên kia cây cầu, Thiên My hiện ra. Hắn chỉ muốn chạy đến bên cạnh Thiên My cho thỏa nỗi nhớ bao nhiêu năm qua.
- Anh không được qua đây nếu không em sẽ biến mất mãi mãi. - Như hiểu được những gì hắn đang nghĩ, Thiên My lớn giọng nói như đe dọa.
- Nhưng anh rất nhớ em. - Hắn sợ Thiên My sẽ biến mất nên đứng lại rồi hét vói qua.
- Anh nghe em dặn đây. Anh hãy quay về đi. Đừng đi qua đây. Bên kia có một người con gái khác đang chờ anh đấy. - Thiên My hướng đôi mắt của mình về phía chiếc cầu.
Thấy Thiên My nhìn, hắn cũng nhìn theo. Trên dòng nước xanh mát, hình ảnh nó với đôi mắt đỏ hoe hiện ra. Nó khóc đến sưng cả mắt. Đôi môi nó mấp máy tên của hắn. Hắn nhìn thấy mà đau lòng nhưng hiện tại anh chỉ muốn đến bên cạnh Thiên My để hai thế giới sẽ hòa làm một, để hai người sẽ không phải chia đôi. Hắn nhấc đôi chân của mình đi về phía Thiên My đang đứng.
/
/
/
Nhịp tim của hắn ngày một yếu đi khiến Yen lo lắng. Đôi mắt của ông đã đỏ hoe vì sợ hắn sẽ ra đi. Lúc này ông phải bình tĩnh lại. Nếu ông cứ không ổn định tinh thần như vậy thì có thể hắn sẽ ra đi mãi mãi.
- Chuẩn bị dụng cụ để kích tim. - Yen rung rung.
- Vâng thưa viện trưởng. - Một cô y tá đứng cạnh Yen chạy đi làm nhiệm vụ. Yen bước ra bên ngoài để báo tin cho mọi người. Thấy Yên bước ra từ phòng cấp cứu, mọi người vội vàng chạy đến hỏi thăm tình hình.
- Thằng bé sao rồi. - Baba hắn lo lắng.
- Moon không sao phải không ạ. - Không để Yen trả lời, Long nói như khóc.
- E rằng thằng nhóc sẽ không qua khỏi cơn nguy kịch. - Yen cúi mặt.
- Mày nói như vậy là sao. Không phải lúc trước mày nói tình trạng của thằng nhóc đã khá hơn rồi sao. Mày làm bác sĩ kiểu gì vậy. - Baba hắn khích động chạy đến nắm lấy cổ áo Yen mà hét.
- Baba bình tĩnh đi. - Nguyên Nguyên ôm lấy baba hắn.
- Mày cứ yên tâm, tao sẽ cố gắng hết sức. Bây giờ tao phải vào trong. Nhưng mày phải chuẩn bị tinh thần trước đi. - Yen nói rồi bước vào trong để baba hắn đứng như trời trồng.
Nó như chết đứng khi nghe những gì mà Yen nói. Tại sao lại như vậy ? Hắn muốn bỏ mọi người mà ra đi sao ? Không thể như thế được. Nó ngồi bệch xuống hàng ghế chờ. Nó không thể ngờ chuyện này có thể xảy ra. Trái tim nó như vỡ vụn. Nó phải làm sao thì trái tim mới hết đau bây giờ ?
- Anh không được qua đây ? - Thiên My đứng bên kia hét lên khi thấy hắn đang đi về phía mình.
- Anh sẽ đến với em. - Hắn vẫn không dừng lại.
- Anh đứng lại đó. Nghe em nói rồi anh muốn đi đâu thì đi. - Thiên My bất lực về thái độ bướng bỉnh của hắn.
- Được rồi. Em nói đi. - Hắn miễn cường dừng lại.
- Anh yêu em nhất phải không ? - Thiên My xuống giọng.
- Tất nhiên là như vậy rồi. - Hắn nhún vai trả lời.
- Vậy em muốn anh làm gì thì anh sẽ đồng ý phải không?
- Ngoại trừ quay về nhà... Anh đồng ý hết.
- Được rồi. Em muốn anh ở bên cạnh anh Khôi, chăm sóc cho anh ấy. Được chứ.
- Tại sao lúc nào em cũng đẩy anh ra xa em vậy. Anh không muốn. - Hắn hét to.
- Anh hứa là sẽ đồng ý rồi mà. - Thiên My rươm rướm ngước mắt. Hắn thấy Thiên My sắp khóc thì lật đật lên tiếng.
- Nhưng anh không muốn rời xa em.
- Ở bên kia sẽ có nhiều người mang lại hạnh phúc cho anh mà. - Thiên Mi lau giọt nước mắt.
- Người anh cần là em. - Ánh mắt của hắn chùn xuống. - Anh không thể quên được em. - Hắn tiếp lời.
- Vậy anh quay về đi. Em sẽ làm cho anh quên em. Anh giúp em chăm sóc mọi người nhé. Sống tốt nhé anh. Em mãi yêu anh. - Thiên My nói rồi biến mất trong khoảng không vũ trụ. Cây cầu cũng không còn.
Hắn chạy đến cố gắng kiếm tìm nhưng Thiên My đã đi quá xa rồi. Xa hơn tầm với của hắn thì làm sao hắn có thể kéo lại được.
- THIÊN MY... EM GIỎI LẮM. LÚC NÀO EM CŨNG LÀ NGƯỜI BỎ ANH. EM ĐI ĐI, ĐI XA ĐI. ĐỪNG ĐỂ ANH GẶP LẠI EM. - Hắn hét lên, nước mắt đã rơi. Hắn biết tìm Thiên My ở đâu bây giờ. Cây cầu kết nối hắn và Thiên My đến với nhau đã biến mất thì làm sao hắn có thể tìm được cô.
- Em làm anh đau lắm em có biết không ? Được rồi, anh sẽ quay về. Vì em... Chỉ vì em thôi đấy. - Hắn khẽ nói rồi bắt đầu đi về phía ánh bình minh kia.
- Nhịp tim đã ổn định rồi thưa viện trưởng. - Nữ y tá thấy tình hình đã ổn thì vội báo cáo.
- Ơn trời. - Yen vui mừng đến chảy nước mắt. Ông vội chạy ra thông báo cho baba hắn.
Thấy Yen bước ra thì tất cả mọi người vội chạy đến bao quanh lấy ông. Yen cười cười nói:
- Tình hình đã ổn. Nhưng vẫn phải theo dõi. Ơn trời là thằng bé không có mệnh hệ gì.
Không khí vui hắn lên, những nỗi lo lắng trong người bỗng chốc tan biến. Hắn thật biết khiến cho người ta lo lắng. Hắn đã được chuyển đến phòng hồi sức và được các y tá bên cạnh 24/24.
Hằng ngày, nó vẫn đến thăm hắn thường xuyên. Yen nói rằng hắn đang có chiều hướng tốt lên và sẽ sớm tỉnh lại khiến nó vui còn hơn lên thiên đàng. Và bây giờ nó đã biết hắn trong tim nó là gì rồi. Hắn chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng nó. Và nó chắc chắn rằng: Nó đã thích hắn...
Nó vẫn còn một thắc mắc chưa được giải đáp: Thiên My là ai ?
Trong lúc hắn hôn mê, nó luôn nghe thấy hắn gọi cái tên này. Cô ấy chắc chiếm vị trí gì đó rất quan trọng trong lòng hắn. Nó thực sự rất buồn khi nghe hắn cứ luôn miệng gọi cái tên này. Mặc dù nó biết, đối với hắn nó chỉ đơn giản là là một osin không hơn không kém. Nhưng nó vẫn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó trái tim hắn sẽ có một cho nó dù chỉ là một góc nho nhỏ thôi cũng đủ rồi.