Thiên Sư Tái Xuất

Chương 150



Chương 150

Nghe những gì Diệp Phùng nói, trên mặt chàng trai trẻ nhất thời hiện lên một tia hoang mang!

Ánh mắt cậu ta có chút né tránh, mở miệng nói: “Anh… Anh đang nói cái gì vậy?”

“Sao tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả?”

Vẻ mặt Hà Tố Nghi cũng mơ hồ, chẳng hiểu gì cả mà nhìn Diệp Phùng, kéo kéo áo anh, nhỏ giọng hỏi: “Diệp Phùng, anh không lầm chứ?”

“Cậu ta chẳng qua chỉ đụng vào chúng ta một chút thôi mà…”

Diệp Phùng hừ nhẹ một tiếng: “Em sờ xem thử điện thoại di động trong túi áo ngoài của em, xem thử liệu có còn không?”

Hà Tổ Nghi lấy tay sờ, lập tức la lên một tiếng: “Điện thoại di động của em đâu rồi? Rõ rằng ban nãy em vừa mới bỏ vào trong túi áo mà!”

Diệp Phùng lần nữa nhìn về phía chàng trai, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Như thế nào? Còn không định giao ra đây ư?’

Chàng trai trẻ vừa thấy sự tình bị vỡ lở, khuôn mặt ngây thơ, thật thà lập tức liền trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Diệp Phùng, thấp giọng nói: “Không có khả năng.”

“Vừa rồi anh rõ ràng là quay lưng về phía, không có khả năng phát hiện được tôi lấy chứ!”

Nét mặt Diệp Phùng lộ vẻ khinh thường: “Chỉ bằng cái bản lĩnh con nít của cậu liền nghĩ rằng mình rất lợi hại sao?”

Thằng nhóc giống như bị cái gì đó sỉ nhục, nhất thời thẹn quá hóa giận: “Cái rắm!”

“Tôi đây đường đường là học trò cuối cùng của Siêu trộm ma quái. Từ trước đến nay làm việc luôn luôn thuận lợi, suôn sẻ, cho tới bây giờ chưa từng bị bắt gặp!”

Nghe được cái tên này, trái tim Diệp Phùng khẽ động: “Siêu trộm ma quái?”

“Cậu đang nói người trong vòng một tháng, liên tục ăn trộm ở mười bảy gia đình giàu có, không một lần thất thủ, cũng không để lại bất kỳ chứng cứ nào, được mệnh danh là Siêu trộm lừng danh Lưu Thiên?”

“Câm miệng! Tên của thầy tôi, anh cũng xứng mà gọi sao?”

Trên mặt chàng trai tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên thả tôi ra!”

“Nếu không, để bị thầy tôi chú ý đến rồi, liền đi trộm sạch cả nhà anh, lúc đó một cái gì cũng không còn!”

“Thầy của tôi mà ra tay, chính là từ trước đến nay cả người đều không có tung tích, cho dù anh có biết rõ là ông ấy làm đi chăng nữa, anh cũng chẳng có một chút chứng cứ nào đâu!”

Tục ngữ nói, ma quỷ dễ chọc, tiều quỷ khó chơi, nghe được những lời hung tợn của chàng trai đó nói, Hà Tố Nghi dựa trên nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, lôi kéo cánh tay Diệp Phùng, mở miệng nói: “Diệp Phùng, hay thôi bỏ đi vậy!”

“Bảo cậu ta trả điện thoại cho em, chúng ta liền để cậu ta đi!”

Trên mặt Diệp Phùng đột nhiên hiện lên một tia thâm thúy sâu xa: “Trộm cũng có đạo đức, chẳng lẽ Lưu Thiên không có dạy cậu rằng người nào nên trộm, người nào không nên trộm ư?”

Trên mặt chàng trai trẻ nhất thời nổi lên một tia điên cuồng: “Anh là cái gì cơ chứ, cũng xứng ở đây dạy dỗ tôi sao?”

“Anh ta không xứng, vậy tôi thì sao?”

Đột nhiên, một giọng nói đầy tức giận vang lên, sau đó, chỉ thấy một người đàn ông trung niên gầy gò, tiêu sái nhẹ nhàng bước tới!

Trên mặt chàng trai trẻ lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thây, sao thầy lại ở chỗ này?”

Mặt Diệp Phùng không có chút biểu tình gì, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trung niên: “Lưu Thiên, đây chính là học trò tốt mà cậu dạy dỗ đó ư?”

“Thằng này!”

Chàng trai nhất thời tức giận: “Mày là cái gì cơ chứ, mà lại dám nói Thầy tao như vậy…”

“Ba!”

Một cái tát dữ dội, trực tiếp khiến chàng trai trẻ trở nên ngây người!

Cậu ta bụm mặt, kinh ngạc nói: “Thầy? Sao thầy lại đánh con?”

Ai ngờ Lưu Thiên hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó trực tiếp hướng về phía Diệp Phùng quỳ xuống: “Thầy, thật sự xin lỗi!”

“Là do học trò thu nhận học sinh không cần thận, đã làm cho thầy phải thất vọng rồi!”

Học trò thứ chín mươi chín của Đế Sư, Siêu trộm ma quái, Lưu Thiên!

Đối mặt với Lưu Thiết đang quỳ xuống, vẻ mặt Diệp Phùng không có chút nào hòa hoãn, giọng nói vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ: “Lưu Thiên, còn nhớ trước khi tôi dạy anh kỹ thuật, đã nhắc nhở anh những gì không?”

Lưu Thiên cúi đầu, vẻ mặt cung kính nói: “Học trò vẫn luôn nhớ rõ!”

“Nhân từ lương thiện không được trộm! Nghèo khó bệnh tật không được trộm! An phận thủ thường không được trộm! Giàu có chính đáng không được trộm!”

“Trộm cũng phải có đạo đức!”

“Chỉ có thể trộm tiền bất nghĩa, chỉ có thể trộm của bất công!”

Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo: “Nếu đã biết, tiếp theo nên làm như thế nào, chắc không cần tôi nhắc nhở nữa đâu nhỉ?”

“Học trò đã rõ!”

Lưu Thiết cúi đầu, đứng lên, nhìn về phía chàng trai đang hoảng sợ đứng một bên kia.

“Thầy…Thầy, con…Con sai rồi! Con không dám…nữa!”

“Con chính là học trò mà thầy thích nhất mà!”

Vẻ mặt Lưu Thiên lạnh lẽo, nhưng sâu bên trong ánh mắt, lại lộ ra vẻ đau lòng thật sự: “Vương Hiển, lúc mới bắt đầu học nghề, thầy đã từng cảnh cáo cậu rồi!”

“Chúng ta chỉ trộm đồ của những gia đình giàu có bất nhân bất nghĩa, tuyệt đối không được trộm tiền của của những người dân bình thường!”

“Dựa theo quy củ của chỗ ta, cắt con một ngón tay, đuổi ra khỏi cửa, từ nay về sau, chúng ta không còn một chút quan hệ nào cả!”

“Không! Không, không!”

Chàng trai vẻ mặt hoảng sợ nói: “Thầy ơi, cầu xin thầy, hãy tha cho con lần này đi! Con hứa sẽ không dám … nữa!”

Lưu Thiên lạnh lùng lắc đầu: “Lưu Thiên ta có được tất cả như ngày hôm này, tất cả đều nhờ vào sự dạy dỗ của thầy!”

“Nguyên tắc của thầy không thể làm trái! Muốn trách, chỉ trách cậu quá tham lam mà thôi!”

Một tia sắc bén, từ trong ngón tay Lưu Thiên khẽ chảy ra. Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt chàng trai chợt trắng bệch, đặt mông ngồi xổm xuống đất: “Không cần! Thầy, thầy nghe con giải thích đi!”

“Tất cả những chuyện này, đều do một người họ Diệp xúi giục con làm!”

Nghe đến đây, ánh mắt Diệp Phùng bỗng nhiên khựng lại: “Chờ một chút!”

Sau đó, anh nhìn chằm chằm vào chàng trai: “Vừa rồi cậu nói cái gì?”

Giờ phút này chàng trai nào còn dám nửa phần che giấu, lắp bắp nói: “Là…Là một người họ Diệp, cho tôi một số tiền, nói với tôi rằng lúc mười hai giờ, nhất định phải trộm đồ của hai người, tùy tiện trộm cái gì đều được!”

“Tôi…Tôi nhất thời không chịu được hấp dẫn, mới làm ra chuyện sai lầm như vầy!”

“Sư tổ, van xin người, cho… tôi một cơ hội nữa!”

Sắc mặt Diệp Phùng nhất thời đông cứng lại!

Nhà họ Diệp, lại muốn làm cái gì đây?

Trên người mình, cũng không có cái gì có thể trộm được? Bọn họ làm như vậy, rốt cuộc là lại có mục đích gì?

Trong đầu hàng trăm suy nghĩ không thể nào giải thích được, đột nhiên, anh giống như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên quay đầu lại hướng về phía Thi Nguyệt đang chơi đùa!

Cùng lúc đó, các con búp bê vốn đang náo nhiệt, bỗng nhiê ngã sấp xuống, giống như chuỗi phản ứng dây chuyền bình thường, cùng với những đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau, tất cả đều ngã thành một thể!

Vô số người chuyển động, tiếng quát tháo, la hét chói tai liên tục vang lên. Hiện Trường vốn có trật tự, lập tức loạn thành một đống!

Sắc mặt Diệp Phùng biến sắc, đôi mắt lo lắng tìm kiếm xung quanh.

Hà Tố Nghi nghi ngờ cũng quay đầu lại nhìn: “Anh đang nhìn…”

Bỗng nhiên, giống như cũng ý thức được việc gì đang xảy ra, sắc mặt tái đi: “Thi Nguyệt? Thi Nguyệt đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.