Chương 162 Diệp Phùng ở giữa, đứng ngồi không yên.
Một trăm bộ đội đặc chủng tinh anh, dưới sự dẫn dắt của bảy vị chiến thần, phảng phất như một cỗ máy giết chóc lạnh như băng, có trật tự, công thủ nhịp nhàng, mỗi một lần ra tay, chính là một sinh mệnh mất đi, sau lưng mỗi người, đều có một tầng bảo vệ vững chắc.
Tiếng hô giết vang trời, máu tươi văng tung tóe, vẻ mặt của tên cầm đầu vốn dữ tợn, bây giờ dùng mắt thường có thể nhìn thấy sắc mặt của hắn bắt đầu trắng bệch, nhìn từng lớp đồng bọn ngã xuống, giống như cắt tỏi tây, tựa như không thể tin được cảnh tượng trước mắt này.
Những người này đều là thân thủ tốt mà hội Tam Hoàng đã tỉ mỉ bồi dưỡng ra!
Nhưng trước mặt đám người mà Diệp Phùng mang theo, đám người của mình giống như gà con, mặc cho họ tàn sát, trong thời gian ngắn ngủi chưa tới mười phút, đợi đến khi tên cầm đầu lấy lại tinh thần, đột nhiên kinh ngạc phát hiện, toàn bộ hiện trường, dĩ nhiên không còn một người nào có thể đứng được.
Im lặng.
Tĩnh lặng như chết, tất cả mọi người đều không có lấy một người nói chuyện, mà những người của hội Tam Hoàng, bọn họ muốn nói chuyện cũng không được, binh vương đã trải qua khảo nghiệm chiến trường, trong lúc ra tay, tuyệt đối không lưu lại người sống.
“Thầy.”
“Địch nhân đã bị tiêu diệt toàn bộ, chúng ta không có người nào bị chết, cũng không có người nào bị thương.”
Lấy một trăm đấu với một nghìn, chênh lệch gấp mười lần, không chỉ không có người chết, thậm chí ngay cả một người bị thương cũng không có, sức chiến đấu như vậy đã không thể dùng từ đáng sợ để hình dung, mà là khủng bố!
Làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi, kinh hồn bạt vía. “Mày… Mày đã giết hết bọn nó à?” Tên cầm đầu không còn kiêu ngạo như lúc trước nữa, hàm răng run rẩy nói.
“Không không không không.”
Diệp Phùng cười khẽ một tiếng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo thật sâu: “Tao sửa chữa ngôn ngữ của mày một chút.”
“Đây không phải là giết, mà là thanh lý.”
“Thanh lý đám súc sinh bọn mày, còn khoác da người.”
“Mày… Mày là một con quỷ.”
Tên cầm đầu chỉ vào Diệp Phùng: “Hội Tam Hoàng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày. Không bao giờ.”
“A.”
Một mũi tên bằng máy bay ra, tên cầm đầu chỉ vào cánh tay của Diệp Phùng, bị bắn bay lên, Diệp Phùng cười lạnh một tiếng: “Hội Tam Hoàng không buông tha cho tao? Ha ha… Thật đúng là trùng hợp, tao cũng không có ý định buông tha hội Tam Hoàng chúng mày.”
“Từ giây phút chúng mày buôn bán đứa trẻ đầu tiên, mạng của chúng mày đã không thuộc về chính chúng mày nữa rồi!
Mà giờ phút này, trong tổng bộ của hội Tam Hoàng, một đám lãnh đạo còn đang lắng lặng chờ đợi tin tức.
Bởi vì trong quan điểm của bọn họ, với chiến lực cao gấp mười lần Diệp Phùng, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai lầm gì.
Đột nhiên, có người dùng sức ngửi ngửi mũi, mở miệng nói: “Mùi máu tanh thật nồng nặc.”
Nghe tên đó nói như vậy, những người còn lại đều ngửi thử, nhao nhao gật đầu.
“Ha ha! Xem ra đội tiên phong của chúng ta đã giành được thắng lợi, cái gì chó má đế sư, chỉ có danh hão, chỉ dùng một ngàn người liền đem bọn chúng giết máu chảy thành sông, thật sự là dùng dao mổ trâu để giết gà.”
Tất cả mọi người cười càn rỡ, đúng lúc này, một tên thanh niên bị gãy tay xông vào, nhìn rõ gương mặt của hắn, tiếng cười của mọi người đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Ánh mắt của Đoàn Mặc Hiên ngưng tụ thật sâu: “Sao mày lại thành bộ dáng như thế này?”
Tên cầm đầu bị gãy cánh tay yếu ớt mở miệng nói: “Hội trưởng, chết rồi! Chết hết rồi!”
“Cái gì đã chết hết rồi? Mày nói rõ ràng xem nào.”
“Người của chúng ta, tất cả đều đã chết. Toàn bộ một nghìn người, không còn một ai, tất cả đều đã chết.”
“Cái gì?” Tất cả mọi người, lập tức kinh hãi, đó là một nghìn người sống a, ngay cả một người bị trọng thương cũng không có, toàn bộ đều đã chết?
Sau giây lát kinh ngạc, Đoàn Mặc Hiên đột nhiên cười ha ha: “Ha ha…”
“Lấy mạng trăm người đổi lấy nghìn người chúng ta, xứng đáng là thầy của Đoàn Mặc Hiên ta!”
Trong đáy mắt tên cầm đầu mang theo một nỗi sợ hãi thật sâu, âm thanh nghẹn ngào nói: “Không phải… Không phải lấy mạng đổi mạng, bọn họ không chết một ai, thậm chí ngay cả một người bị thương cũng không có, mà một nghìn người chúng ta, tất cả đều bị bọn họ giết chết.”
Đoàn Mặc Hiên đang tươi cười, đột nhiên dừng lại.
Im lặng!
Im lặng như chết!
Mấy giây sau, chỉ nghe thấy tiếng hít thở xung quanh, lấy một địch mười, lại trong hỗn chiến thế này, mà ngay cả một người bị thương cũng không có, đám người này rốt cuộc có sức chiến đấu khủng bố cỡ nào.
Con ngươi của Đoàn Mặc Hiên cũng co lại thật sâu, nghi ngờ nhìn hắn: “Mày xác định, đối phương toàn bộ còn nguyên vẹn không bị thương?”
Tên cầm đầu gật gật đầu: “Em xác định, trên người bọn họ toàn vết máu, nhưng là máu của chúng tai”
Đoàn Mặc Hiên khóe miệng vô thức giật giật: ‘Không nghĩ rằng, tao vẫn đánh giá thấp hắn.”
“Tuy nhiên, nếu biết thầy tự mình đến, Đoàn Mặc Hiên ta, làm sao có thể không chuẩn bị gì chứ?”
Sau đó, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Người đâu, truyền lệnh cho tám trăm sát thủ, ngăn cản Diệp Phùng.”
Tám trăm sát thủ quốc tế này tốn rất nhiều tiên mời tới mới là đòn sát thủ lớn nhất của hắn!
“Hội trưởng! Có chuyện gì đó đang xảy rat”
Đột nhiên lúc này, một tên đàn em vội vàng chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt, Đoàn Mặc Hiên hai mắt đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng: “Đây là tổng bộ của hội Tam Hoàng chúng ta, có thể xảy ra chuyện gì?”
“Bình tính mà nói.”
Tên đàn em nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt lại không ngừng hoảng sợ: “Hội trưởng, mấy người canh cửa tất cả đầu không thấy, hơn nữa, không biết khi nào ở trước cửa xuất hiện một cái rương lớn đầy vết máu.”
Một cái hộp lớn đầy vết máu?
Đoàn Mặc Hiên trầm giọng nói: “ÐĐem lên đây.”
Chỉ chốc lát sau, ước chừng bốn người nâng một cái rương lên đại sảnh, Đoàn Mặc Hiên tiếp tục nói: “Mở ra.”
Trong nháy mắt khi chiếc rương mở ra, mùi máu tanh nồng đậm đột nhiên tràn ngập toàn bộ đại sảnh, khi nhìn thấy đồ đạc trong rương, phần lớn người trong đại sảnh, sắc mặt tái nhợt, trực tiếp nôn ọe.
Trong rương, là rất nhiều đầu người còn chưa nhắm mắt.
Trên rương, vẫn còn một quả bầu đầy rượu vang và một lá thư máu!
“Một bình rượu Tây Phong, mời người đến Hoàng Tuyền.”
“Tám trăm người này, quỷ rượu ta † lại.
Sắc mặt Đoàn Mặc Hiên chợt trở nên trắng bệch.
Bởi vì gã ta biết, hồ lô này, chỉ thuộc về một người.
Đồ đệ thứ tám của Đế sư, thiên hạ đệ nhất sát thủ, quỷ rượu!