Thiên Sư Tái Xuất

Chương 163



Chương 163 Sắc mặt của Đoàn Mặc Hiên trắng xanh lại.

Hắn đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Phùng.

Tuy nhiên, sự ngạc nhiên vẫn còn chưa kết thúc, điện thoại đột nhiên vang lên, hắn phiền não nghe điện thoại, mấy giây sau, bang một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn lại, một lúc lâu sau, Đoàn Mặc Hiên vẻ mặt cay đắng: “Xong! Tất cả đã kết thúc!”

“Hội trưởng, đã xảy ra chuyện gì?”

“Đúng vậy hội trưởng, chỉ là chết có tám trăm sát thủ mà thôi, hội Tam Hoàng chúng ta kinh doanh hơn mười năm, có tiền, cùng lắm chúng ta lại đi tìm tám trăm người, lấy tài phú của hội Tam Hoàng chúng ta, lấy tiền cũng có thể đập chết hắn.”

Đoàn Mặc Hiên chán nản lắc đầu: “Không còn nữa. Mọi thứ đã biến mất.”

Mọi người bối rối, vội vàng hỏi: “Cái gì không còn nữa?”

“Tiền. Tất cả tiền của hội Tam Hoàng đã biến mất!”

Cái gì, cái gì?

Một câu nói làm chấn động mọi người. Hơn mười năm qua, khối tài sản mà hội Tam Hoàng thông qua việc buôn bán trẻ em tích lũy được là một con số thiên văn.

Số tiền này được rửa sạch thông qua các con đường khác nhau, trở thành thu nhập hợp pháp, rất nhiều tiền, làm sao nói không còn là không còn nữa.

Sau khi nghe được tin tức này, không ít người lập tức hoảng hốt: “Hội trưởng, anh đùa cái gì đấy, tiền của chúng ta phân bố đến các ngành công nghiệp khác nhau, làm sao có thể không còn nữa.”

Nếu không phải kiếm được nhiều tiền, ai lại làm chuyện buôn bán trẻ em như thế này?

Đoàn Mặc Hiên hít sâu một hơi: “Tôi vừa mới nhận được tin tức, tất cả các công việc kinh doanh ẩn giấu của hội Tam Hoàng chúng ta, đều bị Hắc Minh tìm thấy toàn bộ.”

“Sau đó thần tài Tống Chính Đăng, liên kết hơn mười công ty lớn, công kích ngành công nghiệp của chúng ta.”

“Bọn họ thậm chí còn sử dụng phương thức tổn thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, căn bản không quan tâm lợi ích của mình, chỉ muốn hoàn toàn ăn tươi nuốt chửng chúng ta.”

“Mà thế lực đối địch của chúng ta, nhìn thấy hội Tam Hoàng chúng ta gặp khó khăn, ai cũng ném đá xuống giếng, điên cuồng cướp đoạt tài nguyên của chúng ta.”

“Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, tất cả việc làm ăn dưới danh nghĩa hội Tam Hoàng đều bị phân chia gần như không còn gì, hiện tại toàn bộ sổ sách, đã không còn một xu nào nữa.”

Tin tức này, giống như một tia sấm sét, ầm ầm nổ tung trong đầu mỗi người. “Làm thế nào điều này có thể xảy ra?

Tiền của chúng ta hết sạch rồi à?”

“Không! Tôi không tin. Hội Tam Hoàng của chúng ta lớn mạnh như vậy, làm sao có thể rơi tình trạng như thế này?”

“Tống Chính Đăng này rốt cuộc là ai, chúng ta không động chạm gì đến anh ta, vì sao anh ta dồn ép chúng ta như thế này?”

“Chúng mày không động chạm gì anh ta, nhưng mà, chúng mày đã động vào tao.”

Đột nhiên, một âm thanh xa lạ vang lên, mọi người quay đầu lại, một trăm bóng người toàn thân đẫm máu như những ngôi sao vây quanh mặt trăng đang đứng ở giữa, chính là Diệp Phùng.

Ánh mắt của Đoàn Mặc Hiên đột nhiên ngưng tụ, nhìn chằm chằm âm thanh xa lạ mà lại quen thuộc này, hai mắt đỏ bừng: “Thầy! Cuối cùng chúng ta lại gặp mặt.”

“Ha ha…”

“Mười năm! Đã mười năm rồi! Tôi nhớ thầy, nghĩ thật khổ!”

Nhìn bộ dạng lúc này của gã, trong mắt Diệp Phùng hiện lên một tia phức tạp, cuối cùng, thở dài thật sâu: “Đừng gọi tôi là thầy.”

“Cậu không xứng làm đệ tử của tôi.”

Nghe được những lời này, Đoàn Mặc Hiên đầu tiên sửng sốt, sau đó giống như bị kích thích rất lớn, nhất thời điên cuồng lên: “Tại sao? Tại sao lại như thế?”

“Không phải tôi chỉ phạm phải một sai lầm nhỏ hay sao? Tại sao thầy không thế tha thứ cho tôi.” “Thầy! Thầy biết gì không? Cho dù lúc trước thầy cắt đứt một tay của tôi, tôi cũng chưa bao giờ hận thầy cả.”

“Tôi bắt cóc con gái của thầy, cũng chỉ vì muốn gặp lại thầy một lần, để xin thầy cho tôi một cơ hội khác.”

“Vì sao… Sao thầy lại tàn nhẫn như vậy?” Nhìn bộ dáng điên cuồng của gã, Diệp Phùng lạnh lùng nhìn gã: “Vô tình?”

“Mười năm trước, cậu vì tiền mà giết người, cậu có cảm thấy thương hại cho những người vô tội đó không?”

“Thành lập bang Tam Hoàng, buôn bán trẻ em, cậu có thể động lòng trắc ẩn đối với những gia đình bị tan vỡ vì cậu không?”

“Đoàn Mặc Hiên! Từ khi cậu lựa chọn vứt bỏ hoàn toàn lương tâm của mình, cậu nên nghĩ đến kết quả của ngày hôm nay.”

Diệp Phùng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Hôm nay tôi đến đây thanh lý môn hộ.”

“Thanh lý môn hộ. Ha ha…”

Đoàn Mặc Hiên cười điên cuồng: “Thầy, mười năm rồi! Hôm nay để em nhìn xem, một thân bản lĩnh của thầy còn lại bao nhiêu.”

Trong lúc nói chuyện, thân hình Đoàn Mặc Hiên đột nhiên chuyển động, một đạo tàn ảnh nổi lên, trong nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Diệp Phùng.

Trong mắt hắn hiện lên một tia sát ý thật sâu, tay phải do thép tinh chế tạo, đột nhiên toát ra một thanh dao găm, lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt, đâm về phía xương quai xanh của Diệp Phùng, hung hăng móc xuống.

Bảy vị chiến thần bao gồm cả Thiết Chính Nhạc, không có một người nào chuyển động.

Bởi vì họ biết rằng đây là một trận chiến chỉ thuộc về thầy của họ.

Đập!

Một tiếng kim loại vang lên, ánh mắt của Đoàn Mặc Hiên tàn nhẫn đột nhiên cứng đờ.

Thanh đao sắc bén, bị hai ngón tay của Diệp Phùng kẹp lại, mặc cho dùng sức lực lớn hơn nữa, cũng không động đậy chút nào.

Ánh mắt Diệp Phùng hơi nhìn về phía hắn, thanh âm lãnh đạm nói: “Mười năm, thực lực không có một chút tiến bộ, thật sự làm cho người làm thầy như tôi thất vọng.”

Sau đó, sắc mặt Diệp Phùng ngưng tụ, sấm sét dưới chân hiện ra, thân ảnh Đoàn Mặc Hiên trực tiếp bay ra ngoài, nặng nề đụng vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi, ngực trực tiếp lõm vào!

Hắn nặng nề ho khan hai tiếng, giãy dụa muốn đứng lên, vừa ngẩng đầu lên, một đạo thân ảnh lạnh như băng, lập tức xuất hiện bên chân hắn.

“Khụ khụ.”

Lại phun ra một ngụm máu tươi, Đoàn Mặc Hiên cười khổ sở: “Thầy không hổ là thầy, thực lực của thầy, so với mười năm trước càng lợi hại hơn.”

“Không phải là tôi trở nên mạnh mẽ, mà là cậu yếu đi.”

Trong mắt Diệp Phùng hiện lên sự thất vọng sâu sắc: “Mười năm trước, nếu xét về sức chiến đấu, cậu đủ để xếp hạng trong top năm đệ tử của tôi, nhưng mười năm qua, lòng tham đã nuốt chửng thực lực của cậu, bao phủ tâm tư của cậu, Đoàn Mặc Hiên, hôm nay tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có từng hối hận không?”

“Hối hận?”

Con ngươi của Đoàn Mặc Hiên rụt thật sâu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to: “Thầy, đã từng có thời gian, Đoàn Mặc Hiên tôi cũng dựa theo lời dạy của thầy, quyết tâm trở thành một người ngay thẳng, đầu đội trời chân đạp đất.”

“Nhưng tôi cố gắng nhiều năm như vậy đạt được cái gì?”

“Cha mẹ tôi, bởi vì không có tiền chữa bệnh, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết.”

“Vợ tôi, cũng vì nghèo đói rời bỏ tôi.” “Tôi ghét nó. Tôi ghét sự bất công của thế giới này. Tôi ghét sự thờ ơ và thực tế của những người giàu có.”

“Vì thế, từ lúc đó, tôi liền hiểu rõ, một thân võ lực cường đại này, nếu không thể tạo ra tài phú cho tôi, vậy tôi muốn nó thì có ích lợi gì?”

Ánh mắt Diệp Phùng lạnh lẽo: “Cho nên, cậu lựa chọn lấy thống khổ của người khác làm cái giá, thỏa mãn dục vọng cá nhân của mình?”

“Cậu làm như vậy, có khác gì những người lúc trước cậu căm hận không?”

“Ha ha. Thầy, ngài là để sư ở trên cao, hưởng hết sự tôn kính của mọi người! Nhưng thầy làm sao biết được cuộc sống thực sự của những người như chúng tôi?”

“Mạnh mẽ như đại sư huynh, đường đường là người bảo vệ quốc gia, vì quốc gia dâng hiến tất cả mọi thứ, nhưng cuối cùng, anh ấy nhận được cái gì?”

Nghe được Đoàn Mặc Hiên đột nhiên nhắc tới tên Sở Giai Hoàng, ánh mắt Diệp Phùng đột nhiên ngưng tụ, tiến lên một bước, một tay kéo hắn lên, nghiêm túc nói: “Sở Giai Hoàng? Cậu biết chuyện gì? Nói đi.”

Đoàn Mặc Hiên nhìn anh thật sâu: “Thầy, thế giới này, không phải toàn là người tốt như người tưởng tượng.”

“Em biết em đã phạm phải nhiều tội lỗi không thể tha thứ, có thể chết trong tay thầy, em đã thấy thỏa mãn rồi.”

Dứt lời, miệng của Đoàn Mặc Hiên lập tức dùng sức cắn, sau đó một tia máu đen từ trong miệng hắn chậm rãi chảy ra.

Nhìn ánh sáng trong mắt hắn dân dần biến mất, sắc mặt Diệp Phùng đột nhiên biến đổi, Đoàn Mặc Hiên uống độc tự sát?

“Thầy…”

“Đại sư huynh từng… Đã tìm kiếm em, anh ấy nói với em, nếu một ngày nào đó có thể nhìn thấy thây, hãy để em cho thây biết một từ.”

“Cho tới anh ấy chưa từng làm chuyện gì nhục nhã sư môn.”

“Thầy…”

“Đoàn Mặc Hiên em, chết cũng không hết tội, nhưng em không hối hận, cả đời này em chưa từng hối hận khi trở thành đệ tử của thây…”

Nói xong câu này, Đoàn Mặc Hiên ngửa mặt lên trời cười to, sau đó tắt thở.

Nhìn thi thể của hắn, trong mắt Diệp Phùng hiện lên vẻ phức tạp, cuối cùng thở dài: “Nhưng cuối cùng cậu vẫn đi sai đường…’ “Con người, cuối cùng cũng phải trả giá cho những sai lầm của mình.”

Nói xong câu này, không để ý đến những người còn lại của hội Tam Hoàng, dẫn đầu rời đi.

Trên thuyền, Diệp Phùng đứng chắp tay, nhìn về phía xa, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn lần!

Sở Giai Hoàng, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì, ngay cả thầy cũng không thể nói hay sao?

Nếu ba nghìn người đó không phải do cậu giết, vậy vì sao cậu lại tình nguyện mang tiếng phản quốc, lại không muốn nói ra sự thật?

Tất cả những điều này, cậu nợ một lời giải thích với thây.

“Thầy!”

Đúng lúc này, âm thanh của Thiết Chinh Nhạc đột nhiên vang lên: “Người của hội Tam Hoàng trên đảo nên xử lý như thế nào?”

Ánh mắt Diệp Phùng hơi híp lại, mở miệng nói, sát ý sắc bén: “Bọn chúng cũng nên vì những tội ác đã từng phạm phải, xuống địa ngục chuộc tội đi.”

Lời vừa nói xong, hòn đảo ở phía xa xa vang lên một tiếng nổ kịch liệt, sau đó như là dây dẫn nổ, liên tiếp vang lên.

Toàn bộ đảo Hạ Long, giống như một màn trình diễn pháo hoa rực rỡ, trong vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương, tất cả đều tan thành mây khói.

Tổ chức buôn người khét tiếng này, đến bây giờ đã bị anh trừng phạt xứng đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.