Thiên Sư Tái Xuất

Chương 190



Chương 190

“Hừ!”

Nới lỏng ly hợp, đạp chân ga, kỹ năng xuất sắc tạo nên một tiếng gầm rú vang vọng khắp núi!

Khúc Gia Hân nắm chắc tay vịn. Lúc này cơn buồn nôn trong bụng đã được thay thế bằng nỗi sợ hãi. Mỗi lần quay đuôi xe, tim cô ấy không khỏi đột nhiên nhảy lên một cái!

“Rốt cuộc anh là ai! Tại sao tôi lại ở đây! Chú cảnh sát, cứu mạng!”

Liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Khúc Gia Hân, Diệp Phùng khinh thường nói: “Đây là gan của cháu gái nhà họ Khúc sao? Chưa nhìn qua thế giới bên ngoài bao giờ sao!”

“Sao tôi lại chưa từng nhìn qua thế giới bên ngoài được, nhưng tôi… Hả? Làm sao anh biết tôi là người nhà họ Khúc?”

Diệp Phùng cáu kỉnh nói: “Tôi không chỉ biết cô là người nhà họ Khúc mà còn biết rằng hôm nay, nếu không có tôi ở đây thì hiện tại cô đã bị bốn tên nhãi ranh lôi lên giường rồi!”

Một mảng ký ức mơ hồ lướt qua, Khúc Gia Hân lắc lắc đầu, rồi đột nhiên trợn trừng hai mắt, sau đó mới chợt hiểu ra: “Tôi nhớ ra rồi anh chính là tên biến thái đã đột nhập vào nhà vệ sinh nữ!”

Diệp Phùng loạng choạng suýt chút dùng nhầm phanh thành chân ga, khuôn mặt lướt qua một tia xấu hổ: “Hiểu lầm! Đó là hiểu lầm, do tôi sơ ý đi nhầm mà thôi!”

Khúc Gia Hân “Hư hừ” hai tiếng: “Đi nhầm? Ai tin chứ! Nhìn dáng vẻ anh như vậy, giống hệt mấy tên phạm tội.”

Mẹ nó!

Cái này từ khuôn mặt nhìn ra sao? Diệp Phùng nghiến răng nghiến lợi:

“Cô gái à, đừng có trách nhầm người tốt chứ. Nếu tối qua tôi không kịp thời cứu cô thì không biết cô đã thành bộ dạng gì rồi!”

“Tôi không tin, tôi thấy là anh đang có đồ đen tối với tôi mới đúng! Xuống xe! ý Mau cho tôi xuống xe!”

Lúc này, máy bộ đàm trong xe truyền đến một tiếng cười điên cuồng: “Tên nhóc! Có phải ngay đến cả đèn hậu của chúng tôi cũng không nhìn thấy rồi đúng không?”

Ngay sau đó, một giọng nói khác vang lên: “Người nắm giữ kỷ lục trên con đường này chính là chúng tôi. Tùy tiện lấy một con xe hỏng ra mà có thể thắng được chúng tôi, vậy chúng tôi đập đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi!”

“Dám đua với chúng tôi, chúng tôi cho anh hít khói!”

Nghe được lời khiêu khích đầu kiêu ngạo của hai trong bốn cậu chủ của Nam Thành, khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Ha ha… Cho mấy người biết thế nào mới là ánh nắng rực rỡ của mặt trời này?”

“Ta đã lâu không có đụng tới xe, hiện tại vẫn còn cảm giác quen thuộc. Nếu các cậu muốn chơi thì tôi đây sẽ chơi cùng với các cậu!”

“Cô gái à, ngậm miệng lại, nắm lấy tay vịn, nếu không bị văng ra khỏi xe thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu!”

Cơ thể của Khúc Gia Hân trở nên căng cứng, nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi: “Anh… Anh muốn làm gì?”

Diệp Phùng nở nụ cười, đột nhiên phát ra tiếng gầm vang vọng khắp chốn: “Để bọn họ nhìn kỹ xem, cái gì mới được gọi là kỹ năng thực thụ!”

“Brừm!”

Chiếc xe Volkswagen Golf màu trắng lao dữ dội, hệt như một mũi tên lao ra khỏi cung. Một bên là vách núi, bên kia cũng là vách núi, mỗi một góc cua dù có hiểm trở hay không nhưng cũng không hề giảm tốc độ một chút nào. Thay vào đó, anh càng tăng ga, bánh sau treo lơ lửng trên không, dựa vào quán tính để xe ngoặt đúng theo khúc cua!

Mỗi lần rẽ cần phải cực kỳ chính xác, nếu không, bất kỳ sai sót nhỏ nào cũng đủ gây ra tai nạn lật xe chết người!

Trong chốc lát, khoảng cách giữa Volkswagen Golf và bốn chiếc xe thể thao hàng đầu một lúc một gần hơn!

“Đại ca, anh ta đuổi kịp rồi!”

“Trời ạ, đây vẫn là không phải người, đến góc cua cũng không giảm tốc độ!”

Nhìn gần qua gương chiếu hậu, chiếc Volkswagen Golf càng lúc càng gần, trong mắt tên tóc hồng thoáng hiện lên vẻ khích lệ: “Anh em, vẫn còn một khúc cua cuối. Bốn chiếc xe của chúng ta đi sát dàn hàng ngang, chặn đường anh ta, nếu không để thua một con Volkswagen Golf, mặt mũi anh em chúng ta còn để ở đâu nữa!”

“Vâng, đại ca!”

Bốn chiếc xe thể thao nhanh chóng xếp thành một hàng, chặn hoàn toàn con đường tiến lên của Diệp Phùng! Một tia giễu cợt trong mắt Diệp Phùng lóe lên: “Muốn chặn đường của tôi sao? Này là do chưa từng nghe qua mọi con đường đều dẫn đến thành Rome rồi?”

Khúc Gia Hân ở bên cạnh, trực giác bỗng sinh ra một linh cảm xấu:”Anh… Anh muốn làm gì?”

“Này là cho cô trải nghiệm miễn phí, cái gì gọi là xe bay!”

Sau đó, ánh mắt của Diệp Phùng càng trở nên nghiêm túc. Ở góc rẽ cuối cùng phía trước, ánh mắt của Diệp Phùng ngưng tụ lại, phát hiện bên đường có một tảng đá khá nhẵn, anh đánh tay lái đột ngột, chiếc xe đang lao đi với tốc độ cao. Từ góc nghiêng của hòn đá, anh leo lên vách núi dựng đứng.

Diệp Phùng khống chế chiếc xe chuẩn xác, dựa vào quán tính cực lớn do tốc độ tạo ra, điều khiển chính xác từng chiếc lốp xe để có thể chạm vào vị trí ổn định trên vách núi hiểm trở.

Bằng cách này, chiếc xe giống như một con thạch thùng to lớn, lao vút qua vách núi. Cứ thế lao qua quãng đường bị bốn cậu chủ Nam Thành dàn hàng đánh chặn!

“Đại ca, vừa rồi em không bị lóa mắt đúng không?”

“Hình như em nhìn thấy một con thạch thùng lớn đi ở bên cạnh chúng ta!” “Đại ca, tại sao con Volkswagen Golf kia lại đi trước chúng ta, không phải chứ, nó chính là con thạch thùng lơn ban nãy!”

“Soạt!”

Một đường thẳng, tăng ga cho đến cuối cùng, vượt qua vạch đích một cách suôn sẻ!

Những người chứng kiến quá trình lái xe hoàn hảo của Diệp Phùng đều im lặng!

“Bốp!”

Cửa ghế lái phụ đột nhiên bị mở ra, Khúc Gia Hân không nói lời nào, vội vàng chạy sang một bên nôn mửa, Diệp Phùng cũng bước xuống, nhìn bốn chiếc xe thể thao đến sau đó, bày ra bộ dạng có chút kiêu ngạo: “Ai chà, đã lâu không đụng vào xe, kỹ thuật cũng giảm sút nhiều rồi!

“Thần xe! Thần xe! Thần xe!”

Cũng không biết ai là người đầu tiên hô lên câu đó, nhưng đột nhiên tất cả người tại hiện trường như nổ tung hướng về Diệp Phùng đồng thanh hét lên câu đó. Ánh mắt của mỗi người đều giống như ánh mắt của những fan cuồng nhìn thần tượng của họ vậy

Cửa bốn chiếc xe lập tức mở ra, bốn tên thanh niên với quả đầu xanh xanh đỏ đỏ, ai nấy đều lao đến dưới chân Diệp Phùng, trưng bộ dạng quỷ khóc sói gào: “Thần xe! Cầu xin anh hãy thu nhận chúng tôi làm học trò!”

“Đúng vậy! Anh chính là thầy của chúng tôi!”

“Chúng tôi, bốn cậu chủ của Nam Thành, từ nay về sau, dưới sự lãnh đạo vinh quang của anh, nhất định sẽ tuyệt đối trung thành, xin anh hãy thu nhận lấy chúng tôi!”

Ba vạch đen xẹt qua mặt Diệp Phùng, anh đường đường là một Đế Sư, học trò bốn phương đều là những người tài giỏi bậc nhất, nếu chấp nhận bốn tên nhãi nhắt này em rằng danh tiếng cả đời sẽ bị hủy hoại!

Khi Diệp Phùng đang đau đầu không biết làm sao thì Khúc Gia Hân xiên xiên vẹo vẹo đi tới, một mặt đầy tức giận

“Anh, đi theo tôi!”

Lúc này, bốn cậu chủ của Nam Thành đột nhiên không vui: “Cô nàng xinh đẹp à, tôi biết sư phụ chúng tôi đẹp trai ngút trời, nhưng đêm còn dài, cô không cần nóng vội chuyện đó!”

“Đúng đó, cô đợi chúng tôi bái sư xong đã, thằng Tư lái xe, thằng ba đi đặt phòng, thằng Hai đi mua bao, tôi sẽ đích thân đi canh cửa, tất cả tuyệt đối sẽ sắp xếp đầu vào đó!”

“Các anh đang nói gì vậy hả?”

Khuôn mặt Khúc Gia Hân đầy tức giận liền xuống cẳng tay hạ cẳng chân với cả bốn tên. Diệp Phùng bất lực nhìn bốn cậu chủ bị đánh đến gào rú lên, thở dài. Trong cốt tủy của Khúc Gia Hân, căn bản toàn chứa gen bạo lực…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.