Thiên Sư Tái Xuất

Chương 199



Chương 199

Khúc Tiểu Nghệ sửng sốt: “Sao cơ? Sao anh biết được thành phố quy?”

Diệp Phùng không giải thích gì thêm chỉ chăm chú nhìn cô ta nói: “Tiểu Nghệ, tôi cần cô giúp đỡ!”

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Khúc Tiểu Nghệ cắn môi như vừa trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt sau đó gật đầu nói: “Anh đợi tôi một chút!”

Sau đó cô ta đi đến chỗ khuất gọi một cuộc điện thoại, Diệp Phùng không đuổi theo, một lúc sau Khúc Tiểu Nghệ bước đến nói: “Tôi có thể dẫn anh đến thành phố quỷ, nhưng không có giấy thông hành chúng ta cũng không vào được!”

“Chỉ cần cô có thể dẫn tôi đến đó, nếu không vào được..” Trong mắt Diệp Phùng nổi lên sự cương quyết: “Thì đánh vào!”

Ngoại ô Thủ Đô, ở một thôn trang nhỏ rất xa, từ ngoài nhin vào chỉ thấy sự yên bình, không hề thấy chút khác lạ nào, nhưng vào đến trong thôn, theo sự chỉ dẫn của Khúc Tiểu Nghệ, họ đến một căn nhà bình thường, gõ nhẹ ba nặng hai nhẹ lên cửa sắt lớn, sau đó, cửa mở ra, một ông trung niên dáng vẻ nông dân, ngốc nghếch bước ra mở cửa, nhìn bọn họ một cái chẳng nói gì đã xoay lưng bỏ đi.

Khúc Tiểu Nghệ và Diệp Phùng đi theo phía sau, đi thẳng đến chỗ chuồng heo đuổi mấy chú heo đang ăn cám ra sau đó kéo nhẹ trên mặt đất bẩn thỉu, một con đường đã xuất hiện trước mặt hai người.

Người đàn ông ra hiệu cho cá hai đi xuống, Khúc Tiểu Nghệ đi trước, sau lưng chỉ có bóng toi bao trùm, trước mắt dần dần sáng rõ lên!

Ở đây giống như một phiên chợ nhỏ, đèn đuốc sáng rực, còn có những âm thanh rao hàng rất nhỏ. Diệp Phùng khe tho dài: “Ai mà ngờ được ở một nơi như vậy lại che giấu một thị trường lớn thế này chứ, chi sợ mấy nhà thế gia, giàu có đã đầu tư không ít vốn liếng để tạo ra thành phố quỷ này đi!”

Khúc Tiểu Nghệ cắn môi, chậm chạp lên tiếng: “Hàng năm chợ đen đã mang đến không ít thu nhập cho người điều hành, mà những mối quan hệ lợi ích trong này đều vô cùng phức tạp vậy nên không có người quen dẫn lối thì gần như là không thể tìm ra đâu!”

Thấy cô ta nhìn bản thân có phần lo sợ, Diệp Phùng khế cười nói: “Khỏi cần bận tâm, có nhu cầu thì ắt sẽ có buôn bán thôi, kiểu chợ đen như thế này cũng giống web đen thôi, mặc dù tanh tưởi nhưng cũng chẳng thể xóa sổ được. Đã như vậy rồi thì dù nhà họ Khúc các cô có hiền lành lương thiện đến đầu cũng nào thể chắp tay giao món hời này cho kẻ khác rồi trở mắt nhìn người ta ngày càng mạnh hơn mình được!”

Nghe xong câu nói của Diệp Phùng, Khúc Tiểu Nghệ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên đáy lòng lại tự dưng sửng sốt, tại sao bản thân lại sợ Diệp Phùng sẽ hiểu lầm chứ? “Bọn tôi đã đến tận đây rồi, dựa vào đầu mà không cho bọn tôi vào chứ?”

Cách đó không xa đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào thu hút bọn ho. Lại gần nhìn thì thấy một nam một nữ, áo là quần lượt đang tranh cãi với mấy tay canh cửa! “Nếu không phải có người mách với tôi thì tôi có thể đi từ chuồng heo đến cái nơi quái dị này hay sao?”

“Tôi nói cho cậu biết, tôi là thái tử gia của tập đoàn lớn đấy, tránh ra cho tôi đi vào!”

Kẻ cầm đầu cường tráng như một con gấu dữ trong lốt người, lạnh lùng nhìn kẻ kia: “Muốn vào chợ đen phải có giấy mời, nếu không có thi xin về cho!”

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Tôi vô ý để quên giấy mời ở nhà rồi! Từ xa chạy đến đây mà cậu còn muốn tôi quay về lấy sao!”

Tay canh cửa vẫn lạnh lùng như một cỗ máy nói: “Không có giây mời thì không được phép vào!”

“Tôi bỏ tay luôn!”

Thành Minh Hồ tức giận giậm chân, vẻ mặt hung dữ, vừa quay lại đã thấy Diệp Phùng nhìn anh ta với dáng vẻ cười mà như không, nhất thời tức giận quát: “Nhìn gì mà nhìn! Cậu là cái quái gì, xứng cười ông đây chắc?”

Khúc Tiểu Nghệ nhất thời tức giận, chống nạnh: “Sao anh cứ như chó gặp ai cũng cần thể hả!”

Diệp Phùng kéo cô ta lại: “Cô đã bảo rồi, anh ta là chó mà, chó cắn người một ngụm mà chẳng lẽ chúng ta lại phải cần trả hay sao?”

“Cậu bảo ai là chó?”

Thành Minh Hồ kích động muốn xông lên động tay động chân, đột nhiên Diệp Phùng lại quay lại, sát ý và sự tàn ác ánh lên trong mắt anh giống như thần chết cầu hồn khiến Thành Minh Hồ giật nảy mình. Loại con nhà giàu quần là áo lượt hung hăng như anh ta chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy, nhất thời chỉ biết đứng ngốc tại chỗ, tiến không được lùi cũng không xong. “Giấy mời!”

Bạo Hùng kia nhìn bọn họ lạnh lùng lên tiếng. “Bọn tôi không có giấy mời!”

Nói xong, Thành Minh Hồ đứng bên kia lập tức lớn tiếng ra oai: “Ô! Ngay cả giấy mời cũng chẳng có mà còn giả bộ làm đại nhân vật gi!”

“Nhìn cái bộ dáng rách nát của cậu kìa, chắc không phải lén lén vào đây đấy chứ!”

“Nhóc con, ông đây sẽ đứng đây chờ cậu, chỉ cần cậu ra ngoài sẽ trả lại cậu câu cậu vừa mång ông đây, để tôi bớt chút thời gian dạy cậu làm người!”

Thành Minh Hồ hách như thể nám chac phần thắng. Bạo Hùng nhíu mày: “Tôi không quan tâm cậu vào đây bằng cách nào nhưng không có giấy mời thì không được vào!”

“Như thế này cũng không được à?”

Diệp Phùng lấy ra một tấm thiếp mời với phong cách cổ xưa, trên đó có một chữ Khúc rất to được dát bạc, vô cùng rõ ràng! “Sao anh có thể có được tấm thiếp mời này?”

Khúc Tiểu Nghệ trợn tròn hai mắt, bản thân là người nhà họ Khúc nên cô ta hiểu người có được tấm thiếp mời này có ý nghĩa ra sao với nhà họ Khúc! “Ha ha… không phải là tên điên đó chứ! Cầm một tấm thiếp mời rách chẳng biết nhặt được ở đâu mà cũng đòi vào thành phố sao?”

“Nếu cậu vào được đó, tôi lập tức leo về quan hệ với heo kia!”

“Cậu có thể đi.”

Người gác cửa bình thản nói khiến nụ cười còn chưa kịp khép lại của Thành Minh Hồ lập tức đông cứng! “Cảm ơn!”

Diệp Phùng gật đầu sau đó quay lại nhìn Thành Minh Hồ, không cười nói: “Lúc nào làm chuyện đó với heo thì nhở tuân thủ mấy biện pháp tránh thai nhé. Giờ không mang bao thì dùng tạm túi nilon cũng được!”

Đợi đến khi hai người họ đã bỏ đi một quãng xa, Thành Minh Hồ mới ấm ức hỏi: “Cậu có ý gì chứ? Tại sao chỉ cần một tấm thiếp mời đã được vào rồi? Tại sao tôi không được vào?”

Người giữ cửa lạnh lùng nhìn hắn: “Thành phố được gia cấp cao Thủ Đô và nhà giàu thành lập ra, người có thể tùy ý ra vào mà không cần giấy mời chỉ có người điều khiển của thành phố quỷ thôi!”

“Thứ ta cầm trong tay là thiếp mời đặc biệt của nhà họ Khúc, tác dụng cũng chỉ có một!”

“Người cầm thiếp mời được xem như gia chủ nhà họ Khúc đích thân đến!”

“Mà nhà họ Khúc cũng là một trong những người thành lập, đứng sau thành phố quỷ!”

“Gì cơ?”

Thành Minh Hồ sững sờ chết lặng, mặc dù anh ta quần áo sang trọng nhưng ở Thủ Đô này, anh ta cũng biết, được xem như gia chủ của nhà họ Khúc một trong thập đại thế gia có ý nghĩa như thể nào! “Bây giờ cậu nên về cầu nguyện tính cách của người vừa rồi không quá tệ đi, nếu không, những lời mà cậu vừa nói với người ấy… Bạo Hùng nhìn anh ta, trên mặt còn có chút thương hại: “Giờ thì cậu nên ngẫm nghĩ xem nên đối mặt với cơn thịnh nộ của nhà họ Khúc ra sao đi!”

Phịch!

Thành Minh Hồ mặt tái mét, chân mềm nhũn ngã ngồi ra đất, một lúc lâu sau vẫn chưa tinh táo lại!

Lần đầu tiên đến thành phố quỷ, Khúc Tiểu Nghệ vô cùng kinh ngạc nhìn tới nhìn lui. Do thời gian gấp gáp nên Diệp Phùng không rảnh rỗi đi dạo đó đây, dựa vào mùi hương nhàn nhạt, chẳng mấy chốc anh đã đến được chỗ bán thảo dược.

Thành phố quỷ quả đúng là thành phố quỷ, những thảo dược được bày bán đều vô cùng quý hiểm, ở ngoài không tài nào tìm được, cũng may được thần may mắn độ, bọn họ rất nhanh đã đến được trước một gian hàng, tìm ra thứ bọn họ cần!

Tử linh chi trăm năm!

Chủ sạp ra giá hai triệu, Diệp Phùng không mặc cả, Hạ Châu đã thống trị thế giới ngầm ở Tê Châu suốt hai năm, hai triệu đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ!

Thời điểm sắp giao dịch thành công lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng hồng hách: “Đợi chút đã!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.