Thiên Sư Tái Xuất

Chương 417



Chương 417: Tính sổ

Giặc đã rút lui, nhưng không một ai vui vẻ.

Cố Trọng Cung đã chết, chiến đấu cùng với Cố Trọng Cung là hai ngàn lang ky phương nam cũng chỉ còn lại mười mấy người.

Không có quan tài, Diệp Phùng tìm một nơi có phong cảnh đẹp, để chôn cất Cố Trọng Cung.

Nhìn bia mộ của Cố Trọng Cung, Diệp Phùng đột nhiên ngâm lên một câu thơ: “Sóc phong xúy độ tần thời quan Thiết y ánh tuyết dạ canh hàn.

Sanh thôn lục quốc kiến công nghiệp, Tử thần bắc cương trấn hà sơ.”

“Trọng Cung, lúc còn sống thì bảo vệ tổ quốc, chinh chiến xa trường, sau khi chết, sư phụ chôn anh tại nơi này, bất cứ khi nào cũng có thể ngắm nhìn giang sơn tổ quốc.”

Tác Vĩnh nhìn mộ phần của Cố Trọng Cung hành lễ, sau đó nhìn mười mấy binh sĩ lang ky phương nam trịnh trọng nói: “Các anh em đều là công thần của Thiên triều.”

“Tôi nhất định sẽ đem công lao của mọi người báo cáo lên cục quân sự.”

Mười mấy tướng sĩ nhìn nhau trâm lặng.

Lúc sau, một người xua tay, nói: “Bỏ đi, chủ soái đã chết, binh sĩ lang ky phương nam cũng không “

cøn.

“Chúng tôi mười mấy người nguyện ở lại nơi đây, ngày ngày hương khói cho Chủ Sư, cho dù có chết cũng không làm mất thể diện của chủ soái.”

“Nhưng mà…”

Diệp Phùng kéo Tác Vĩnh còn đang muốn nói điều gì, nhẹ nhàng nói: “Hãy để họ ở lại đây đi.”

“Đây là tình nghĩa đồng chí giữa họ và Cố Trọng Cung, chúng ta không nên xen vào.”

Tác Vĩnh đành gật đầu, sau đó ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Đế Sư Diệp xin hãy yên tâm, tôi nhất định báo cáo chuyện này lên cục quân sự.”

“Nhất định cục quân sự sẽ cho họ một lời giải thích thỏa đáng.”

Nói đến đây, trên mặt Diệp Phùng hiện lên nét lạnh lẽo, miệng nở một nụ cười khinh bỉ: “Giải thích.

Ha ha…”

“Diệp Phùng tôi chỉ thích tự tay đến đó đòi lại công bằng mà thôi.”

Thành Hồng Nham lúc này gió càng ngày càng lạnh.

Hàng trăm người dân đều đến đứng trưởng cổng phủ thành chủ, hoa cúc trải khắp thành, đột nhiên bị hất tung lên.

Thông qua kênh phát sóng trực tiếp của Trình Dịch, tất cả sự việc xảy ra trên chiến trường đều được trình chiếu trước mặt của người dân.

Đương nhiên, khung cảnh giữa Diệp Phùng và Trương Thanh cũng được họ khéo léo che đi, dù gì thế giới võ sĩ và trân tục là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Người chủ soái của phía nam đã chết nhưng vẫn lo nghĩ cho quốc gia, lo nghĩ cho nhân dân, điều này khiến tất cả mọi người cảm kích.

Diệp Phùng đứng ngoài quảng trường phủ thành chủ, cúi đầu không nói lời nào.

Cũng không biết như vậy bao lâu, Diệp Phùng từ từ ngẩng đầu.

Lập tức, tất cả ánh mắt đều hướng về Diệp Phùng.

Bầu trời quang đãng đột nhiên tối sầm lại.

Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi ^ lên.

Đôi mắt Diệp Phùng sâu thẳm, tựa như một hố nước không chút dao động, giống như hố đen vô tận có thể nuốt chứng tất cả mọi thứ, nơi anh hướng tới chính là vực thảm.

Học trò của tôi đã chết, vào khoảnh khắc cuối cùng anh ta vẫn kiên cường nơi tiên tuyến không cho bất kỳ tên giặc xâm lược nào bước chân vào lãnh thổ, quyết chí giữ vững tôn nghiêm của Thiên triều, giữ vững giọt máu đang chảy trong mình.

“Bọn họ đã chết, người còn sống như tôi, phải làm điều gì đó cho họ.”

Nói xong, ánh mắt Diệp Phùng lóe lên, tựa như hai mũi lên nhọn hoắc nhắm bắn về phía Chu Thanh Kỳ.

Diệp Phùng không nói một lời, từng bước một tiến về phía Chu Thanh Kỳ.

Mỗi một bước tiến đều khiến trái tim Chu Thanh Kỳ đập lên loạn xạ, hệt như tiếng chuông của thân chết vang vọng bên tai ông ta.

“Cậu… Cậu muốn làm gì?”

“Tôi nói cho cậu biết! Cậu…

không được làm bậy.”

Đến khi khoảng cách giữa Diệp Phùng và ông ta còn không tới ba bước chân, trán Chu Thanh Kỳ đã đổ đầy mồ hôi, nói năng lộn xôn.

Khuôn mặt tái nhợt.

Chu Thanh Kỳ cực kỳ sợ hãi.

“Bọn họ đáng lẽ đã không chết.”

“Bọn họ đáng lễ đã có một con đường sống.”

“Chính ông, đã nhốt họ ngoài thành Hồng Nham, đưa mắt đứng nhìn họ chết phải không?”

“Đại Đế Sư cậu đừng hiểu lầm ^sj TỐI.

“Tôi chỉ là một tên nô tài, những điêu này đều là mệnh lệnh từ cấp trên.”

Đối mặt với sinh tử, Chu Thanh Kỳ không còn lưu lại một chút thể diện nào, luôn miệng cầu xin tha mạng.

“Là mệnh lệnh của ai.”

“Nhạc Trọng Bính.”

“Ông ta là đại nguyên soái. Đích thân hạ lệnh bảo tôi bắt toàn quân phòng bị của thành Hồng Nham ở lại trong thành, còn nhốt tất cả lang ky phương nam ngoài thành.”

“Nhạc Trọng Bính.”

Mặc dù đã biết từ trước, nhưng khi nghe đến cái tên này, Diệp Phùng sát khí cuồn cuộn nổi lên.

“Thì ra là như vậy. Thì ra là như _ “

vậy.

Bên kia, Tác Vĩnh đưa tay giáng xuống mặt một cú tát trời giáng.

Ị”

“Tôi nên biết điều này sớm hơn “Cảm thấy có điều gì không đúng ở đây. Nhưng lại lựa chọn tin tưởng tuyệt đối mệnh lệnh của cục quân sự, hoàn toàn không cân nhắc về điều sai trái này.”

“Nếu tôi thận trọng hơn, phái thêm binh sĩ xuất trận cùng với Cố Trọng Cung, vậy thì Cố Trọng Cung sẽ không chết.”

“Tác Vĩnh, mẹ nó mày chính là tên ngốc”

Tác Vĩnh vừa khóc vừa tát vào mặt mình, đương đường là một tướng quân, nhưng lúc này nhấch nhác chẳng khác gì một đứa bé.

“Đúng, đúng vậy Đế Sư đại nhân, cậu nghe thấy không. Tất cả đều là mệnh lệnh của cấp trên!

Không thể trách chúng tôi được.”

Diệp Phùng nheo mắt, cúi đầu nhìn gương mặt ấm ức của Chu Thanh Kỳ, lạnh lùng nói: “Vậy lệnh đóng cổng thành, chặn con đường thông duy nhất giữa Cửa Lạc Thần và thành Hồng Nham, đối mặt với sự cầu cứu của binh sĩ thì ngoảnh mặt làm ngơ cũng đều là mệnh lệnh của cấp trên sao?”

Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Gương mặt Chu Thanh Kỳ cứng đờ.

“Cậu… những lời nói của cậu có ý gì”

“Tôi… tôi không hiểu.”

Giọng nói run rẩy của Chu Thanh Kỳ đã bán đứng ông ta.

“Tôi thật sự không hiểu.”

Diệp Phùng khẽ cười lên, vẫy tay, một người toàn thân run rẩy được mang vào.

Chính là người cai quản cổng thành Hồng Nham.

Anh ta quỳ rạp xuống đất mặt mày hoảng hốt: “Chuyện này… thật sự không liên quan đến tôi.”

“Cố Đế Sư hơn ba lần phá vòng vây chạy đến cổng thành, muốn vào thành, nhưng Chu thành chủ đã lệnh cho tôi nhất quyết không được mở cổng.”

“Ba mẹ con cái tôi đều ở trong tay của ông ta, tôi chỉ có thể tuân theo lệnh của ông ta.”

Mặt Chu Thanh Kỳ đã biến sắc.

Hai mắt Diệp Phùng đỏ hoe như quỷ dữ của địa ngục, nhìn chằm chằm Chu Thanh Kỳ: “Chu Thanh Kỳ, Nhạc Trọng Bính mặc dù hận tôi đến tận xương tủy, nhưng anh ta cũng là một bậc quân tử.”

“Ông chỉ muốn cho tôi một bài học, tuyệt đối không bao giờ đem những binh sĩ trung thành với đất nước đặt trên lưỡi gươm của địch.”

“Còn ông, ông đã làm nên chuyện gì? Nhốt tất cả bọn họ ngoài cổng thành để tự sinh tự diệt.”

“Hai ngàn binh mã của Cố Trọng Cung không có đồ ăn, nước uống, vũ khí. Dùng chính mạng sống để ngăn cản bước chân của địch.”

“Chẳng lẽ bọn họ không muốn chạy, không muốn sống sao?”

“Nếu như họ chạy, thì lãnh thổ này, mạng sống của bách tính phải làm sao đây?”

“Ban đầu khi Cố Trọng Cung chạy đến cổng thành, nếu như cổng thành mở cho họ vào, trong ứng ngoại hợp với quân phòng bị của Tác Vĩnh, vậy Cố Trọng Cung bọn họ sẽ không chết, mà cửa Lạc Thần cũng không mất”

“Chu Thanh Kỳ, nợ máu của hai ngàn tướng sĩ, chính ông là trả.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.