Sáng mồng 1, lúc Lâm Cảnh và Nguyên Nhạc thức dậy thì đã hơn 11 giờ rồi. Lâm Cảnh không thể làm gì khác hơn là làm bữa sáng trưa kết hợp, hai người ăn xong, Lâm Cảnh định dẫn Nguyên Nhạc đi một chuyến tới miếu Quan Âm để cầu phúc.
Từ khi biết Nguyên Nhạc, Lâm Cảnh dường như thành kính hơn so với trước, anh thật lòng hy vọng thần linh có thể phù hộ cho cục cưng Nhạc Nhạc của anh.
Mồng 1 miếu Quan Âm rất đông, các thiện nam tín nữ tới đây để cầu phúc, cầu tài, cầu duyên, cầu sức khỏe, người tín ngưỡng trước nay chưa bao giờ ít, Bồ Tát có thể nghe thấy hay không không quan trọng, quan trọng là có thể khiến lòng người an ổn.
Nguyên Nhạc vẫn luôn thích tới miếu Quan Âm để bái bái, nguyện vọng của cậu vẫn là hy vọng Bồ Tát có thể phù hộ cho mẹ và anh của cậu được khỏe mạnh.
Lâm Cảnh cầu cho Nguyên Nhạc năm mới an khang vui vẻ, cũng hy vọng Bồ Tát phù hộ để anh có thể thuận lợi mang Nguyên Nhạc đi khỏi nhà Nguyên Đại Thành.
Sau khi xuống núi, bọn họ đi tới chợ hoa một chuyến, chợ hoa ngày Tết cũng rất náo nhiệt, đủ loại cỏ cây hoa lá.
Nguyên Nhạc hình như cũng rất thích hoa cỏ, Lâm Cảnh bảo cậu chọn một ít hoa tươi mang về nhà, Nguyên Nhạc chọn hoa với đủ màu sắc khác nhau, tổng cộng 5 6 cành, Lâm Cảnh trả tiền, chủ tiệm dùng giấy ga trâu gói kĩ hoa lại rồi đưa cho họ, sau đó Lâm Cảnh một tay ôm hoa, một tay dắt Nguyên Nhạc về nhà.
Bữa tối là canh thịt dê đã hầm từ chiều hôm qua, thịt kho rồi thêm một đĩa rau xào, đồ ăn hôm qua còn nhiều, xem ra phải ăn hai ngày rồi.
Trước khi đi ngủ Lâm Cảnh kể hai câu chuyện thiếu nhi cho Nguyên Nhạc nghe, rồi lại cho cậu một nụ hôn ngủ ngon thật dài, khi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, không nghĩ tới Nguyên Nhạc lại ôm lấy tay anh, nói: “Anh ơi, khó chịu.”
Lâm Cảnh vội sờ trán Nguyên Nhạc, căng thẳng hỏi: “Nhạc Nhạc bị sao? Khó chịu ở đâu?”
Nguyên Nhạc cũng không biết mình bị sao nữa, cảm thấy trên người là lạ, còn hơi nong nóng, cậu không biết hình dung thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh có chút kinh ngạc phát hiện thì ra Nguyên Nhạc có phản ứng.
Không biết là do nụ hôn dài ban nãy, hay là do canh thịt dê ăn lúc tối gây nóng.
Lâm Cảnh kéo Nguyên Nhạc vào lòng, để cậu xoay người tựa lưng vào mình, Lâm Cảnh vừa hôn liên tục lên môi, mặt và cổ cậu, vừa dùng tay an ủi giúp cậu ra.
Anh rút giấy từ tủ đầu giường, lau qua loa rồi lại ôm lấy Nguyên Nhạc.
Nguyên Nhạc của anh hình như xấu hổ, vùi đầu vào ngực Lâm Cảnh không chịu ngẩng lên.
Khóe miệng Lâm Cảnh hơi nhếch lên, trìu mến xoa xoa đầu cậu, dịu dàng dụ dỗ: “Nhạc Nhạc nhà ta còn biết xấu hổ sao. Không sợ, chuyện này chứng minh Nhạc Nhạc của anh đã trưởng thành rồi.”
Cũng không biết Nguyên Nhạc có hiểu hay không nhưng cậu vẫn không nói chuyện, chỉ ôm chặt lấy Lâm Cảnh.
Một lát sau, Lâm Cảnh phát hiện Nguyên Nhạc ngủ mất rồi, anh không khỏi cười lên một tiếng.
Lâm Cảnh vốn cho rằng Nguyên Nhạc không có nhu cầu trong phương diện này, đang không biết nên dạy cậu, hay là cứ đi theo con đường Plato.
Giờ xem ra dục vọng là bản năng vốn có của con người, sau này mấy chuyện này có thể từ từ dạy cho cậu rồi.
Lâm Cảnh nghĩ vậy, ôm lấy Nguyên Nhạc, hôn lên đỉnh đầu cậu, dùng bàn tay mới rồi đã nắm lấy của Nguyên Nhạc, cầm lấy vật đã đứng dậy từ nãy giờ của mình. Qua một lúc lâu mới ra được, anh nhẹ nhàng xuống giường đi rửa tay rồi quay lại, ôm lấy Nguyên Nhạc cùng chìm vào mộng đẹp.
Mồng 5 vừa đúng lễ tình nhân phương Tây, Lâm Cảnh dành riêng buổi chiểu đưa Nguyên Nhạc đi ra biển phía ngoại ô chơi.
Gió ở biển thổi lành lạnh, Nguyên Nhạc bị bắt mặc quần áo thành một chú gấu con, nhưng cậu vẫn chơi rất vui vẻ.
Lâm Cảnh chơi xây cát với cậu, bọn họ cùng đắp một con vịt, cầu thang, còn xây cả pháo đài.
Bên bờ biển có mấy quán ăn, có thể vì đang dịp Tết nên các quán đều khá đông, nhưng vẫn có chỗ ngồi, hai người cơm nước xong, Lâm Cảnh chuẩn bị bắt xe đưa Nguyên Nhạc về.
Lúc này có mấy người bắn pháo hoa bên bờ biển, bầu trời đêm nở rộ từng bông pháo rực rỡ, Lâm Cảnh hơi kinh ngạc, bắn pháo hoa ở đây mà không ai quản lý sao? Có lẽ ở ngoại ô nên không quá nghiêm.
Hai người đứng ở ven đường đợi một lúc mới đón được xe về nhà.
Ngồi trên taxi, Lâm Cảnh tính toán tiền tích góp hiện đang có, cảm thấy sau khi dọn nhà vẫn nên vay tiền mua một chiếc xe, sau này có mang Nguyên Nhạc đi chơi sẽ thuận tiện hơn, xem ra mình phải cố gắng kiếm thêm thu nhập mới được.
Lâm Cảnh xuống xe trước khi về đến nhà, anh mang Nguyên Nhạc vào một tiệm bán hoa, chọn một bó 11 bông hoa hồng tặng cho cậu, nhân viên bán hoa nhìn bọn họ mấy lần nhưng Lâm Cảnh không thèm để ý, trả tiền xong thì dẫn cậu về nhà.
Nguyên Nhạc ôm hoa, hỏi anh đầy kì quái: “Anh ơi, nhà mình có hoa mà.”
Lâm Cảnh cười với cậu: “Nhạc Nhạc có phát hiện ra hôm nay có rất nhiều người cầm hoa không?”
Nguyên Nhạc đưa mắt nhìn khắp nơi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lâm Cảnh mỉm cười nói với cậu: “Người khác có, Nhạc Nhạc nhà ta cũng phải có.”
Nguyên Nhạc vẫn không hiểu, đợi đến khi về nhà rồi, Lâm Cảnh ôm lấy cậu, hôn cậu nói: “Bởi vì chúng ta là người yêu, là tình nhân, hôm nay là lễ tình nhân, ngày này là phải tặng hoa.”
Nguyên Nhạc không hiểu lắm, hỏi: “Tình nhân là gì ạ?”
Thầy Lâm dịu dàng dạy cậu: “Tình nhân là người mà mình thích nhất, anh thích Nhạc Nhạc nhất, Nhạc Nhạc cũng thích anh nhất, vậy chúng ta chính là tình nhân.”
Nguyên Nhạc hiểu rồi, nghĩ một chút lại nói: “Vậy Nhạc Nhạc còn chưa tặng anh hoa!”
Thầy Lâm lại dạy cậu: “Một người tặng là được rồi, anh trai phụ trách tặng hoa, Nhạc Nhạc phụ trách nhận hoa.”
Nguyên Nhạc cái hiểu cái không gật đầu, dù sao thì anh nói gì cũng đúng.
Sang đến mồng 6, cả nhà Nguyên Đại Thành đã trở lại, mấy ngày qua, Lâm Cảnh vẫn đang nghĩ cách ngửa bài với Nguyên Đại Thành như thế nào mới tốt.
Tối đó đưa Nguyên Nhạc xuống tầng, cậu lại buồn thiu không vui, trong lòng Lâm Cảnh cũng khó chịu, lần này trước mặt Nguyên Đại Thành, Lâm Cảnh cũng không che giấu gì nữa, anh yêu thường sờ mặt Nguyên Nhạc một cái.
Quả nhiên Nguyên Đại Thành nhìn bọn họ một cách quái dị, Lâm Cảnh đang cố ý muốn Nguyên Đại Thành phát hiện, để anh ta có chút thời gian chuẩn bị tư tưởng, đến lúc đó sẽ dễ ngửa bài đàm phán hơn.
Nguyên Đại Thành quả thật cảm thấy hành động giữa Lâm Cảnh và Nguyên Nhạc có chút là lạ, hình như hơi bị thân thiết quá đáng, nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều thêm nữa.
Một buổi tối mấy ngày sau đó, Nguyên Đại Thành ở nhà không có gì làm, dùng di động lướt xem tin tức xã hội, lướt đến ba chữ ‘đồng tính luyến ái’, tim anh ta đánh thịch một cái.
Những năm này phát triển theo thế hệ trẻ, điện thoại di động đã thông dụng hơn, các loại từ ngữ mới người trung niên đến lớn tuổi cũng biết ít nhiều, chỉ là biết thì biết, nhưng Nguyên Đại Thành lại chưa từng nghĩ tới phương diện này bao giờ.
Giờ bỗng thấy nó, anh ta đột nhiên nhớ tới Nguyên Nhạc và Lâm Cảnh ngày ấy, cùng với cách Lâm Cảnh đối xử với Nguyên Nhạc, trong lòng anh ta bỗng thấy lo lắng hoài nghi.
Càng nghĩ Nguyên Đại Thành lại càng cảm thấy không ổn, tối đó không nhịn nổi nữa, nói với Trần Hà: “Em có cảm thấy cậu Lâm ở tầng trên tốt quá mức với Nguyên Nhạc không, cậu ta có thể muốn cái gì đó không?”
Trần Hà khó hiểu nói: “Có thể muốn cái gì được, người ta có thể toan tính gì được với một thằng ngu chứ?”
Nguyên Đại Thành lóng ngóng: “Em nói xem cậu Lâm đó có phải là loại đó không?”
“Loại gì cơ?” Trần Hà tức giận lườm anh ta, “Anh không thể nói rõ hơn được à?”
Nguyên Đại Thành không thể không nói thẳng ra: “Thì là, đó ấy, đồng tính luyến ái ấy”.
Trần Hà sửng sốt: “Không phải chứ, cậu Lâm trông đâu phải loại mặt người dạ thú ấy. Không thể nào đâu.”
Trần Hà không tin tưởng cho lắm, nhưng rồi nghĩ một chút lại nói: “Này, nếu cậu Lâm thật sự vừa ý thằng ngu kia, vậy thì em phải cám ơn cậu ta rồi, tốt nhất là có thể mang thằng ngu đó về nuôi, thế thì tổ tiên họ Nguyễn nhà anh sẽ biết ơn lắm đấy.”
Nguyên Đại Thành bực mình: “Em thất đức vậy, sao có thể nói thế chứ.”
Trần Hà nạt lại: “Gì, sao lại thất đức, anh thật sự muốn nuôi nó cả đời à?”
Trần Hà càng nói càng hăng, dùng sức nhéo tay Nguyên Đại Thành một cái: “Hơn nữa, anh có thể nghĩ cho con anh một chút được không hả? Sau nay chúng ta chết rồi, con trai anh còn phải nuôi thằng ngu đó giúp anh đấy, đúng không?”
Nguyên Đại Thành im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Vậy nếu như cậu Lâm chỉ chơi đùa thôi, người ta không muốn nuôi Nguyên Nhạc thì sao?”
Trần Hà đảo mắt, suy nghĩ tính toán: “Vậy không thể để cậu ta chơi không thế được, đến lúc đó chúng ta sẽ làm ầm lên, một là bồi thường tiền, hai là chúng ta tới trường cậu ta làm ầm ĩ, em không tin một giảng viên Đại học mà không cần có mặt mũi đâu.”
Trần Hà càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện tốt, mặt mày hớn hở hẳn lên.
Nguyên Đại Thành không nói gì nữa, trong lòng đang không biết ra làm sao, anh ta nghĩ chuyện này có đi hỏi Nguyên Nhạc khẳng định sẽ chẳng hỏi được gì, hai ngày tới có cơ hội vẫn phải hỏi thẳng cậu Lâm một chút, xem cậu ta đến cùng là có suy nghĩ gì.
Còn không chờ Nguyên Đại Thành nghĩ nên mở miệng nói thế nào với Lâm Cảnh, thì Lâm Cảnh đã tìm đến anh ta mở bài trước.
Gần ngày nhập học, hôm đó trong trường có chút việc, Lâm Cảnh xử lý việc xong đang đi về thì chợt thấy Nguyên Đại Thành đi đằng trước, nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, vậy thì hôm nay đi, anh đi nhanh tới chào hỏi: “Anh Nguyên, có thời gian lên nhà tôi nói chuyện một lúc không?”