Thứ Bảy, Lâm Cảnh ngủ đến khi tự tỉnh, anh nhàn nhã làm cho mình một bữa sáng đơn giản, ăn uống thu dọn xong, nhìn di động đã 11 giờ, cũng đã đến lúc thay đồ chuẩn bị ra ngoài rồi.
Buổi trưa có hẹn ăn cơm với Lý Đông Minh, nói chính xác hơn là Lý Đông Minh muốn mời cơm anh.
Một là vì cám ơn Lâm Cảnh lần trước đã giới thiệu cổ phiếu giúp hắn kiếm được một khoản, hai là dẫn bạn gái hắn mới quen đến cho Lâm Cảnh biết, xem ra lần này Lý Đông Minh nghiêm túc yêu rồi.
Nói ra thì Lâm Cảnh có thể trở thành bạn thân với Lý Đông Minh cũng coi như là duyên phận.
Bọn họ ở chung phòng kí túc với nhau bốn năm Đại học, mới đầu Lý Đông Minh cũng chỉ cảm thấy người này tính tình tốt, dễ nói chuyện, thường xuyên mượn vở anh chép bài.
Sống chung lâu ngày, Lý Đông Minh tinh ý phát hiện dù Lâm Cảnh ngoài nóng trong lạnh, nhưng đích xác đối xử chân thành với mọi người, không lươn lẹo vòng vo. Nhà Lý Đông Minh làm buôn bán, từ nhỏ hắn đã theo ba mình mưa dầm thấm đất, gặp đủ loại người nên cảm thấy tính cách như vậy rất hiếm gặp, người bạn thế này đáng để kết giao.
Mà Lâm Cảnh cảm thấy Lý Đông Minh khôn khéo chu đáo không làm giá làm mình làm mẩy như đám con nhà giàu khác, cũng rất có nghĩa khí, thông minh biết điều dễ nói chuyện.
Lúc đầu Lý Đông Minh cảm thấy tình bạn này chỉ có mình hắn duy trì, sau đó hắn dần cảm nhận được Lâm Cảnh cũng đang nắm lấy phần tình bạn này giữa hai người.
Lý Đông Minh thấy tính cách lạnh lùng của Lâm Cảnh không phải do trời sinh, nhưng cho tới giờ Lâm Cảnh cũng không nói chuyện trong nhà của anh ra nên Lý Đông Minh tự nhiên cũng sẽ không hỏi tới, hắn cho rằng làm bạn là phải thức thời hiểu rõ tình hình.
...
Lúc Lâm Cảnh chuẩn bị xuống tầng đã có chút dự cảm, quả nhiên vừa tới góc cua thang bộ, còn chưa xuống tới tầng 5, anh đã nghe thấy tiếng Nguyên Nhạc vui mừng gọi “Anh ơi”.
Lâm Cảnh xuống đến tầng 5, mỉm cười nói với Nguyên Nhạc: “Chào Nguyên Nhạc”.
Nguyên Nhạc phấn chấn trả lời: “Chào anh ạ”.
Đầu tháng Chín tiết trời vẫn còn nóng, gần trưa trong hành lang cũng không có gió thổi, Nguyên Đại Thành và Trần Hà vẫn phải đi làm vào thứ Bảy, trong nhà chỉ có con trai Nguyên Huy Hoàng đang chơi game, Lâm Cảnh thấy tóc trước trán Nguyên Nhạc đã thấm chút mồ hôi thì nói: “Anh phải đi đây, em vào nhà chơi đi, ngoài này nóng lắm.”
Nguyên Nhạc ngoan ngoãn chào tạm biệt Lâm Cảnh, Lâm Cảnh cũng đang vội không dừng lại lâu nữa, không biết sau khi anh đi Nguyên Nhạc có vào nhà hay không.
Nơi Lý Đông Minh đặt chỗ là một nhà ăn gia truyền*, lúc Lâm Cảnh đến nơi, Lý Đông Minh và bạn gái hắn cũng mới tới được một lúc.
*gốc 私房菜: một dạng nhà hàng kinh doanh vốn nhỏ, không có marketing tuyên truyền mà chỉ dựa vào truyền miệng giữa người với người. Khách đến đều phải đặt chỗ trước, sức chứa của nhà hàng cũng chỉ dưới 10 người. T kh biết bên Việt mình gọi nhà hàng kiểu này là gì, ai biết chỉ nhé.
Cửa phòng vừa mở, Lý Đông Minh đã nhìn thấy Lâm Cảnh từ xa, hắn phất tay với anh, quay đầu cười trêu ghẹo với bạn gái: “Anh đã nói mà, chúng ta đến trước cậu ta là cái chắc, Lâm Cảnh là tên chậm chạp, làm việc gì cũng ung dung không vội vã, rất có khí chất của người tài giỏi.”
Lâm Cảnh vừa lúc đi tới: “Nói lung tung gì với chị dâu đấy?”
Bạn gái Lý Đông Minh cười: “Lý Đông Minh chẳng nói gì cả, thì ra cậu đẹp trai như vậy, xem ra hôm nay tôi trang điểm chưa đủ long trọng rồi.”
Lâm Cảnh cười lắc đầu: “Chị dâu nói vậy Lý Đông Minh không phục đâu, cậu ta tự nhận là hotboy trường chúng tôi đấy.”
Bạn gái Lý Đông Minh cười với hắn: “Anh tự tin thật đấy.”
Lý Đông Minh nhướn mày, gác đầu lên vai cô: “Phải vậy chứ, không tự tin sao dám theo đuổi em đâu.” Rồi quay đầu nói với Lâm Cảnh: “Nào, giới thiệu một chút, đây là chị dâu của chú – La Tinh Tinh.”
Đồ ăn lục tục được mang lên, Lý Đông Minh vừa ăn vừa kể chuyện hắn biết La Tinh Tinh như thế nào, hai người lại ưng ý nhau ra sao, quen nhau được một tuần đã quyết định quan hệ yêu đương.
Một bữa cơm cả chủ và khách đều vui vẻ, La Tinh Tinh không xinh đẹp như mấy cô gái hắn quen lúc trước, nhưng cũng không tệ, khí chất tốt, tính cách cũng cởi mở, bình dị dễ gần.
Lâm Cảnh nhìn ra được Lý Đông Minh không giống như những lần trước, có vẻ hắn thật sự động tâm rồi, là bạn, anh cũng mừng thay cho hắn.
Trong lúc ăn, La Tinh Tinh vào phòng vệ sinh một chuyến. Lý Đông Minh đắn đo một lúc, không nhịn được nói với Lâm Cảnh: “Chú em này, chú cũng tìm thử một người đi, dù có lẽ với chú thì hơi khó, nhưng chỉ cần muốn là có thể bắt đầu rồi. Nếu không phải mấy người anh quen không thích hợp thì anh đã giới thiệu cho chú rồi.”
“Cậu đổi nghề mai mối từ lúc nào thế?” Lâm Cảnh cười, “Cậu biết nhiều người vậy mà còn không có ai thích hợp, người tôi biết cũng không phù hợp, biết làm sao chứ, ông tơ không ban thưởng cho thôi.”
Lý Đông Minh liếc anh một cái: “Anh thấy chú vốn chẳng có suy nghĩ quen ai thì có.”
Tính hướng của Lâm Cảnh, Lý Đông Minh đã biết rồi, Lý thiếu gia kiến thức rộng cũng không cảm thấy gì cả, chỉ lo là với tính cách cộng thêm tính hướng này của người anh em thì càng khó tìm được đối tượng.
Mắt thấy bản thân đã đổi mấy đời bạn gái, còn anh em mình thì vẫn là cún độc thân, thật là rầu quá mà.
“Thật đấy”, Lý Đông Minh khuyên bảo tận tình, “Sống một mình không phải không được nhưng chung quy vẫn trống vắng buồn tẻ. Không phải ủy mị gì đâu, nhưng làm anh em, anh vẫn hy vọng cuộc sống của chú náo nhiệt một chút.”
Lâm Cảnh cười cười không nói gì, anh biết Lý Đông Minh quan tâm mình, nhưng anh cũng không cảm thấy mình có thể tìm được tình yêu.
Những năm này tình yêu khác phái còn khó tìm, huống chi anh lại là đồng tính, còn vừa cô độc lại thích ru rú trong nhà, xác suất gặp được tình yêu có lẽ chẳng khác gì xác suất trúng xổ số, mà anh thì chưa trúng số bao giờ nên cũng chẳng hi vọng gì.Sống một mình không phải không thấy cô đơn, nhưng Lâm Cảnh cho rằng dù sao người sinh ra vốn đã cô độc. Sống bao năm vậy rồi, có tiếp tục mấy mươi năm nữa cũng chỉ là chuyện chớp mắt mà thôi.
Tỷ lệ ly hôn của những người khác phái yêu nhau ngày càng cao, nghe nói trong giới đồng tính còn loạn hơn, bọn họ không có giấy tờ cũng không có đời sau để níu kéo, chỉ sợ càng khó có thể dài lâu.
So với chuyện không thể giữ được mối quan hệ bạn đời, có lẽ anh thích hợp ở một mình hơn. Không có mong đợi cũng không có thất vọng.
Nếu Lý Đông Minh biết anh nghĩ như vậy, nhất định sẽ phê bình anh quá tiêu cực.
Nhưng nào có biện pháp gì, anh lại chưa từng có suy nghĩ cũng như nhu cầu xây dựng một mối quan hệ thân mật với người khác.
Có lẽ không ai thật sự thích sự cô độc cả, nhưng cuộc sống làm bạn với cô độc không phải không thoải mái, náo nhiệt là của người khác, Lâm Cảnh cảm thấy bản thân chỉ như là một vị khách đi tới thế giới này, đi một hồi xem một lúc là xong thôi.
Cơm nước xong, La Tinh Tinh có chuyện phải đi trước, Lâm Cảnh và Lý Đông Minh đi chơi bowling. Hai người chơi đến gần bốn giờ mới tan.
Trên đường về, Lâm Cảnh vào siêu thị một chuyến, mua chút đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Lúc xếp hàng thanh toán, anh chú ý tới một hộp kẹo mềm nhiều màu bày trên giá nhỏ bên cạnh, có lẽ đứa trẻ nào cũng sẽ thích món kẹo này, anh thuận tay cầm lấy một hộp.
Thời điểm đứng dưới tòa nhà, Lâm Cảnh phát hiện anh không dám đi lên cầu thang, anh sợ nhìn thấy Nguyên Nhạc giống như con cún nhỏ, giương đôi mắt mong chờ nhìn anh qua cánh cửa sắt.
Anh dùng tốc độ chậm gấp ba lần so với ngày thường đi lên tầng, quả nhiên lại nghe thấy tiếng gọi ‘Anh ơi’ mang theo vui sướng của Nguyên Nhạc.
Trong lòng anh có chút chua xót.
Lâm Cảnh lấy hộp kẹo kia từ trong túi ra đưa cho Nguyên Nhạc: “Cho em này.”
Lần này Nguyên Nhạc không chần chừ nữa mà nhận lấy, có lẽ cảm thấy giờ bọn họ là bạn tốt, quan hệ đã khác rồi. Nguyên Nhạc nhìn cái hộp một chút, mở to mắt hỏi: “Đây là gì thế ạ?”
“Cũng là kẹo, nào, để anh mở ra cho”, Lâm Cảnh bóc lớp nilon bên ngoài, mở hộp ra rồi đưa lại cho cậu.
Bên trong là kẹo gấu mềm đủ màu sắc, Nguyên Nhạc cầm một viên bỏ vào miệng, lộ ra nụ cười thỏa mãn nói: “Ngọt ngọt”,
Cậu lấy một viên khác đưa cho Lâm Cảnh: “Anh cũng ăn đi.”
Lâm Cảnh nhận lấy ăn rồi Nguyên Nhạc mới đậy hộp lại, yêu thích mà lắc mấy cái trong tay: “Cám ơn anh ạ.”
Lâm Cảnh cười cười: “Không cần cám ơn, anh lên tầng đây, em đi chơi đi.”
Chờ Lâm Cảnh lên tầng rồi, Nguyên Nhạc mới đứng lên, cậu thấy em họ đang chơi trò chơi, muốn chia sẻ món kẹo bảo bối của mình với nó, nhưng sau khi cậu cho Nguyên Huy Hoàng ăn một viên kẹo, Nguyên Huy Hoàng liền cướp nguyên hộp kẹo của cậu đi.
“Không được”, Nguyên Nhạc đưa tay muốn lấy về,
Nguyên Huy Hoàng dùng sức đẩy cậu: “Tránh ra, đồ keo kiệt”.
Nguyên Nhạc bị đẩy lui về sau một bước, cậu bĩu môi, chớp chớp mắt có chút muốn khóc, cậu không phải đồ keo kiệt, nhưng đó là kẹo anh trai cho cậu mà.
Cậu cũng mới chỉ ăn một viên thôi mà! Nhưng cậu không dám tranh lại với Nguyên Huy Hoàng, chỉ có thể ngồi một bên len lén tức giận.