Thiên Sủng

Chương 15: Ký ức của cô đã trở lại?(1)



Phó Hàn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giang Yêu Yêu, anh đi đến giường bệnh và dịu dàng nhìn vào khuôn mặt của Yêu Yêu, sau đó nói với Giang Bùi bên cạnh: "Anh Bùi, có thể để em nói chuyệ với cô ấy một lát không?"

Giang Bùi cân nhắc, sau đó gật đầu, "Được". Anh đứng lên, đi ngang qua vỗ vỗ vào bả vai Phó Hàn, nháy mắt một cái, "Phó Hàn, xin lỗi vì đã làm phiền cậu".

Phó Hàn ngước lên nhìn Giang Bùi, "Anh Bùi yên tâm", anh dừng chút rồi nói: "Em sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy".

Giang Bùi không nói gì nữa, anh quay đầu và nhìn Giang Yêu Yêu trên giường một cách lo lắng, sau đó rời khỏi phòng.

Giang Yêu Yêu ngẩng đầu nhìn góc nghiêng của người đàn ông, ngũ quan tinh xảo. Cô đưa tay chỉ vào trái tim, cô có thể chắc chắn, người mà Giang Yêu Yêu này yêu sâu đậm chính là Phó Hàn.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phó Hàn quay lại và nhìn cô.

Bốn mắt chạm nhau.

Phó Hàn kéo ghế và ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, "Bây giờ chúng ta hứa trước đi?"

Nước mắt của Giang Yêu Yêu còn đọng trên mi, cô khẽ động, nước mắt rơi xuống ga giường, nhỏ giọng hỏi anh: "Hứa cái gì trước?"

Nước mắt của cô in hằn trên đó, ánh mắt Phó Hàn khẽ động, đáp: "Đợi lát nữa, cho dù anh có nói bất kỳ điều gì, em cũng phải nhất định giữ bình tĩnh, ngoan ngoãn."

Giang Yêu Yêu gục đầu, bĩu môi, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ gật gật: "Được, em sẽ nghe lời anh nói."

Đôi mắt cô đỏ hoe, con ngươi trong veo còn ngập nước mắt, nhìn phi thường đáng thương.

Phó Hàn đột nhiên cảm thấy vẻ quyến rũ và tự tin thường ngày của cô trông đẹp hơn rất nhiều. Anh mím môi nói: "Như thế này đi, em hỏi anh sẽ trả lời, em muốn biết gì thì cứ hỏi, được không?"

"Em hỏi anh trả lời?", Giang Yêu Yêu tiêu hóa ý tứ trong lời nói này, cô trầm mặc một hồi. Vài giây sau, Giang Yêu Yêu gật đầu: "Được"

Phó Hàn thu hết vào mắt vẻ mặt của cô, tựa người trên ghế, yên lặng nhìn cô, sau đó, "Vậy chúng ta bắt đầu hỏi thôi."

Giang Yêu Yêu ngẩng đầu lên, nuốt nước bọt nhiều lần như thể cô đang đưa ra một quyết định quan trọng: "Anh có phải là chồng của em không?"

"Không phải", Phó Hàn trả lời ngắn gọn.

Giang Yêu Yêu vừa nghe lời này, vành mắt lại đỏ lên, nước mắt chực trào.

Phó Hàn ngồi thẳng người, giơ tay lên, trên tay áo trắng do động tác này mà xuất hiện thêm hai nếp gấp. Anh thu tay về, "Giang Yêu Yêu, em lại không ngoan rồi, nhớ xem em đã hứa sao?"

"Những gì an nói quá đả kích em, nó hoàn toàn khác với những gì em nhớ." Giang Yêu Yêu nói chuyện mang theo giọng mũi, âm cuối kéo dài, nghe giọng điệu có chút oán trách lại có chút làm nũng.

Khóe mắt Phó Hàn khẽ động, lại dựa trên ghế nói: "Vậy em tiếp tục hỏi đi"

Giang Yêu Yêu lấy tay xoa xoa chóp mũi cho bớt đau, cô thở dài ngẩng đầu lên, ngữ khí chán ghét hỏi: "Họ Cố có phải bạn trai của em không?"

Sau một hồi trầm mặc, Phó Hàn thản nhiên đáp: "Phải"

Giang Yêu Yêu trợn to hai mắt, không thể tin nổi nói: "Em tại sao lại có mắt như mù vậy? Phó Hàn anh tốt như vậy lại không theo đuổi, lại đi tìm người như thế làm bạn trai?!!"

Phó Hàn nhìn cô, không đáp.

Khi Giang Yêu Yêu vừa xác nhận mối quan hệ với Cố Phóng, hai người Phó Hàn và Yêu Yêu lại cãi nhau, cô ấy tức giận nói trước mặt anh: "Quỷ xui xẻo, tôi không biết rằng trên đời này lại có một chàng trai tốt như vậy cho đến khi tôi gặp bạn trai của mình."

Anh thu hồi suy nghĩ, giễu cợt nói: "Anh cũng muốn biết lí do."

Khóe miệng Giang Yêu Yêu giật giật, than thở: "Em nhất định là bị mù"

"Kết thúc vấn đề này, em tiếp tục hỏi đi."

Lần này Giang Yêu Yêu rất thống khoái gật đầu, "Được, còn câu này nữa là xong"

Phó Hàn rất nhanh gọn trả lời cô, "Được"

Giang Yêu Yêu suy nghĩ một chút, cong mắt hỏi: "Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt ở mẫu giáo, em thậm chí đã hôn anh, có phải không?"

Nghe vậy, sắc mặt Phó Hàn hơi phức tạp, trầm mặc hồi lâu mới nói với cô: "Không phải, lần đầu tiên gặp mặt em đã khẳng định anh là con gái, hơn nữa....", anh dừng chút, tựa như nhớ đến gì đó xấu hổ.

Giang Yêu Yêu rước người về phía trước, tò mò hỏi: "Rồi sau đó sao?"

Phó Hàn mặt không biểu tình đáp: "Sau đó em cởi qu.ần của anh"

"...."

Giang Yêu Yêu nhắm mắt lại, giả vờ như không để ý đến đáp án này, tiếp tục hỏi: "Sau đó chúng ta bắt đầu là bạn tốt từ mẫu giáo?"

Phó Hàn lắc đầu, "Đó không được tính là mẫu giáo. Từ lớp tiểu học, em đã cào vào mặt anh ba lần, đá anh tám lần và phun nước miếng vào cơm của anh không dưới năm lần..."

Anh dừng chút, nhướng mày, "Em muốn anh tiếp tục nói không?"

Giang Yêu Yêu: "Không... không cần"

Cô nhắm mắt lại, đợi một lúc mới ngẩng đầu nói tiếp: "Năm thứ ba cao trung, trong bữa tiệc tốt nghiệp, em đã uống quá nhiều, anh là người đã cõng em, và em đã hôn anh khi em say, có chuyện đó không?"

Phó Hàn không trả lời ngay. Giờ phút này, bên ngoài ánh mặt trời lên cao, chiếu lên mặt anh, ánh sáng bị gọng kính kim loại phản chiếu khiến Giang Yêu Yêu không thể nhìn rõ biểu cảm trong mắt Phó Hàn.

"Khi học cao trung, anh học nhảy lớp, lúc đó anh đã tốt nghiệp đại học, nhưng quả thật anh đã đến tham gia bữa tiệc."

Hai mắt Giang Yêu Yêu sáng lên, đôi mắt hồ ly tràn đầy sức sống, "Xem này, lần này chắc chắn em đúng."

"Thế nhưng, em nôn khắp người anh, còn đổ rượu lên người anh, nói là thật xui xẻo."

Giang Yêu Yêu: "...."

Một hồi lâu Giang Yêu Yêu mới hồi phục sau những đả kích này, cô ngước nhìn anh, thận trọng hỏi: "Vậy rốt cuộc quan hệ của chúng ta là gì?"

Phó Hàn lập tức trả lời, "Đối thủ một mất một còn."

"Nếu chúng ta là đối thủ một mất một còn, vậy tại sao anh không nhân cơ hội này mà bỏ đá xuống giếng?"

"Đầu tiên anh là bác sĩ, sau đó mới là đối thủ của nhau."

Giang Yêu Yêu bị sốc đến mức không hỏi thêm câu nào nữa, cô ấy rũ mắt và nói một cách yếu ớt: "Những điều này đả kích em quá nhiều, em không thể chấp nhận nổi, em cần phải bình tĩnh chút."

Phó Hàn nhìn ánh sáng trong đáy mắt cô dần lịm đi, anh mím môi đứng lên từ ghế, "Anh có việc phải đi ngay bây giờ, 10 giờ anh có một cuộc phẫu thuật. Em có thể ở lại bệnh viện theo dõi, nếu không có vấn đề gì đáng ngại thì ngày mai em có thể xuất viện."

"Dưỡng bệnh cho tốt, chút em sớm ngày hồi phục.", anh nói xong liền xoay người rời đi.

Khi chuẩn bị đến cửa phòng bệnh, anh bị chặn lại bởi một giọng nói.

"Chồng:

Nghe được từ này, Phó Hàn đột nhiên quay đầu, nhìn người nằm trên giường bệnh. Đôi mắt Giang Yêu Yêu lại đỏ lên, cô cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như em khỏi bệnh, anh còn có thể làm chồng của em không?"

Ánh mắt Phó Hàn dừng ở chiếc khăn cô đang nắm chặt, đầu ngón tay dùng sức nên có chút đỏ.

Anh trầm mặc trong chốc lát mới chậm rãi đáp: "Chờ em khỏi bệnh rồi sau này quay lại hỏi anh."

Giang Yêu Yêu nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nghe anh không từ chối, khóe môi cô giương lên: "Anh đi làm đi..." "chồng", cô nói thêm trong đầu.

Phó Hàn không ngờ cô lại hỏi trực tiếp như vậy, anh mở cửa rời đi mà không nói lời nào. 

Trong phòng chỉ còn lại mình Yêu Yêu, cô ngây người nhìn chất lỏng đang chảy từ từ xuống kim. Không bao lâu sau liền có tiếng mở cửa, cô nhìn về phía đó.

Giang Bùi mở cửa bước vào, anh đi đến bên giường bệnh, ngồi xuống nhìn biểu tình trên mặt Giang Yêu Yêu, thấy tâm trạng cô vẫn ổn định, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Yêu Yêu, em với Phó Hàn nói chuyện sao rồi?", Giang Bùi cẩn thận hỏi.

+

Giang Yêu Yêu thở dài, ủ rũ đáp: "Không được tốt lắm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.