Thiên Sủng

Chương 5: Đợi một đêm



Xuyên qua những giọt mưa không ngừng rơi xuống, Giang Yêu Yêu ngóng nhìn thân ảnh cao lớn ngoài cửa. Cô cúi đầu, khuôn mặt có chút mơ hồ.

Trong đầu lại một lần nữa hiện lên rừng cây tăm tối, bóng dáng cao lớn, cô rũ mắt, đột nhiên xoay người, giọng nói nhàn nhạt, " Thời gian lãnh chứng không phải đã được hẹn trước rồi sao, gấp như vậy là vì cái gì?"

Cô đợi hắn cả ngày, từ buổi sáng chờ đợi hân hoan đến buổi tối thất vọng vô lực, chuyện này cũng không phải hắn thất hứa đơn giản như vậy, cũng không phải chỉ cần hắn giải thích vài câu liền có thể bỏ qua.

Bọn họ ở bên nhau đã hơn một năm, hắn đối với cô rất săn sóc, ăn tết sẽ tặng quà đưa hoa, hắn không giống đám con nhà giàu ở bên ngoài phong lưu lãng đãng, xem như giữ mình trong sạch.

Cố Phóng ở Cố gia vì mẹ đẻ không được yêu thương, lại bởi vì diện mạo anh tuấn, năng lực làm việc rất tốt khiến rất nhiều thiên kim thế gia yêu thích. Người theo đuổi của hắn rất nhiều, nhưng hắn đều sẽ lãnh đạm cự tuyệt, vì thế nhóm thiên kim bí mật gọi hắn là đoá hoa cao lãnh.

Vốn dĩ ấn tượng của cô đối với hắn cũng chỉ là lớn lên không tồi, tính tình lãnh đạm, nhưng cố tình ở thời điểm tuyệt vọng nhất, hắn cứu cô.

Đối với người khác có lẽ không tính là gì, nhưng chuyện này đối với cô lại rất quan trọng. Trong bóng tối đói khát lạnh lẽo, sợ hãi bị toàn thế giới vứt bỏ, khi còn nhỏ cô vẫn luôn hy vọng có người tới cứu, chỉ là cô ở đó chờ mãi, không có người nào tới, không có bất cứ người nào, cô kêu ba, kêu mẹ, kêu anh trai, nhưng bọn họ đều tìm không thấy cô.

Mãi cho đến khi cô đói ngất xỉu đi.

Chờ đến lúc cô tỉnh lại đã là ở bệnh viện. Lúc sau, cô vẫn luôn ở bệnh viện làm tâm lý trị liệu, thường xuyên bị ác mộng làm bừng tỉnh, mãi cho đến mười mấy tuổi cô mới chậm rãi khôi phục.

Nhưng rừng cây tăm tối thành cơn ác mộng trong cô.

Lúc cô ở trong bóng tối nghe được hắn kêu tên của mình, cô nhìn đến ánh sáng kia, thân ảnh kia, vươn tay đến gần cô, người này đối với cô ý nghĩa phá lệ quan trọng.

Trong bóng tối, cô sẽ không tuyệt vọng một mình.

Cái này đối với cô có ý nghĩa quan trọng, nhưng có lẽ chỉ là cô một bên tình nguyện.

Nước mưa xối vào miệng Cố Phóng mang theo vị mặn và đắng, giọng nói ở bên đầu kia không còn hân hoan làm trong lòng hắn càng thêm bực bội. Vốn dĩ bọn họ đã định là hai tháng sau hôn lễ sẽ đi lãnh chứng, nhưng hiện tại hắn không thể lại đợi.

Cũng đợi không nổi.

Hắn thật vất vả mới đứng vững chân ở công ty, không thể có bất cứ sơ xuất gì, không thể mắc sai lầm.

Giọng nói Cố Phóng càng nhẫn nại, ôn nhu, "Yêu Yêu, em biết anh không giỏi nói những điều ngọt ngào, sẽ không hoa ngôn xảo ngữ, cũng thường xuyên bởi vì công tác mà không quan tâm em. Anh hiện tại là sốt ruột, sốt ruột đem em cưới về nhà."

Hắn dừng lại, giọng nói có chút khàn khàn: "Về sau anh sẽ bảo vệ em, tựa như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, vẫn luôn bảo vệ em, được không?"

Những lời này rơi vào bên tai Giang Yêu Yêu, nếu là trước đây, nhất định cô sẽ cảm động mà chạy ra đi tìm hắn, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm tình cũng không có sức lực.

Yêu Yêu dựa vào cửa sổ thở ra một hơi nói: "Có việc ngày mai lại nói, em muốn nghỉ ngơi."

Nói xong không đợi đáp lại, liền cắt đứt cuộc gọi.

Ngay sau đó điện thoại trong tay cô lại rung lên, Giang Yêu Yêu trực tiếp cúp điện thoại, xoay người kéo bức màn xuống. Khi bức màn khép lại, cô liếc nhìn xuống lầu.

Trong mưa, người còn đứng tại chỗ chưa rời đi, cô nắm chặt tấm màn, xoay người.

Di động như cũ rung lên, cô đi đến mép giường ngồi xuống,nhìn phía màn hình, hai chữ "Bạn trai" chớp chớp, cô cắn cắn môi không bắt máy, cầm điện thoại ném lên giường.

Âm thanh rung lên của điện thoại giằng co hơn mười phút rốt cuộc cũng dừng lại, Giang Yêu Yêu nhìn chằm chằm điện thoại ngẩn ra, chớp mắt một cái rồi nhắm lại.

Bất quá hơn mười phút, hắn liền chờ không nổi nữa.

Một phút sau, âm thanh "ting ting" đột ngột vang lên.

Là tin nhắn đến, lúc sau lại vang thêm vài tiếng. Ở trong phòng ngủ yên tĩnh, thanh âm dội lại khá lớn, Giang Yêu Yêu cau mày mở mắt ra, cầm điện thoại lên click mở tin nhắn.

【 Yêu Yêu, em ra đây đi, chúng ta nói nói chuyện chút. 】

【 Em không ra, anh sẽ vẫn ở ngoài cửa chờ. 】

【 Yêu Yêu, anh sẽ chờ đến nhìn thấy em mới thôi. 】

......

Giọt mưa gõ lên cửa sổ như cũ, ngón tay Giang Yêu Yêu đảo trên màn hình một hồi lâu vẫn là rơi xuống, nhanh chóng gõ mấy chữ đáp lại.

【 ngày mai nói chuyện sau. 】 gửi xong, cô liền nhấn tắt máy.

Hôm nay cô chỉ muốn an tĩnh nghỉ ngơi, mưa mùa hè lớn như vậy, hắn sao có thể sẽ vẫn luôn chờ cô.

Rửa mặt sơ qua, cô ngã lên trên giường, kéo chăn lên tới ngực liền chuẩn bị ngủ, chỉ là sau lưng đột nhiên đau đớn, cô duỗi cánh tay về phía sau dùng ngón tay ấn xuống.

Có chút cảm giác đau đớn, cô hồi tưởng lại, hôm nay còn có một điều rất tồi tệ đã xảy ra.

Khóa kéo của váy cưới bị kéo hỏng rồi, làn váy cũng bị cô dẫm bụng mất một lớp vải, người trong cửa hàng nói muốn sửa xong phải đợi đến tuần sau.

Cô nằm yên nhìn chằm chằm đèn treo trên trần, đôi mắt mở to, điều tồi tệ nhất chính là cô còn mất mặt trước đối thủ một mất một còn......

Phó Hàn đáng ghét, quả nhiên gặp được hắn liền không chuyện gì tốt.

Cô bĩu môi, nhắm mắt lại, hôm nay cả thể xác và tinh thần đều mệt, nhắm mắt lại không bao lâu liền đi vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau, thời điểm cô tỉnh lại đã là 8 giờ sáng, rửa mặt xong, cô xoa xoa thái dương có chút đau nhức đi xuống lầu. Như thường lệ, Giang Bùi ngồi xuống bàn ăn đã được chuẩn bị.

Anh giương mắt nhìn về Giang Yêu Yêu đang ngồi bên cạnh, tầm mắt dừng lại ở trên mặt cô trong chốc lát, hỏi: "Yêu Yêu, không ngủ hảo?"

Giang Yêu Yêu uể oải mà đáp lời, "Vâng."

Giang Bùi buông ly cà phê trong tay, nhẹ nhàng hỏi: "Lại gặp ác mộng sao?"

" Vâng." Giang Yêu Yêu đặt bàn tay đang xoa huyệt thái dương xuống, gật đầu.

Biểu tình trên mặT Giang Bùi biến đổi, đưa tay chạm vào đầu Giang Yêu Yêu, nhẹ nhàng vuốt ve từ đỉnh đầu đến ngọn tóc, dỗ dành như một đứa trẻ, "Yêu Yêu không sợ, Yêu Yêu ngoan, có anh ở đâu."

Từ sau khi cha mẹ qua đời, chỉ cần Giang Yêu Yêu gặp ác mộng, Giang Bùi đều sẽ như vậy để dỗ dành cô.

Cha mẹ ra đi ngoài muốn, lúc ấy Giang Bùi bất quá cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng anh lại giống như một ngọn núi nhỏ để Giang Yêu Yêu dựa vào.

Bàn tay trên đỉnh đầu thật ấm áp và mạnh mẽ, Giang Yêu Yêu cong mắt, cọ cọ tay anh, làm nũng nói: "Có anh trai cũng thật tốt, thích nhất anh trai của em."

Giang Bùi vỗ nhẹ đỉnh đầu của cô, bên môi cũng mang theo ý cười, "Chỉ mong em về sau gả cho người ta cũng sẽ nói như vậy."

Giang Yêu Yêu lập tức chân chó mà trả lời: "Gả ai em cũng nói như vậy."

Giang Bùi thu hồi tay, thản nhiên hỏi, "Cố Phóng gần đây vội lắm sao? Đã một tuần anh không gặp hắn ghé nhà."

Nghe vậy, Giang Yêu Yêu, tay đang cầm cốc sữa dừng lại chút, mơ hồ nói: " Vâng, có chút bận."

Cô một hơi uống xong cốc sữa, rút tờ giấy lau khoé miệng liền đứng lên, " Anh, hôm nay em có hẹn với Kim Kim, em đi trước."

Giang Bùi gật gật đầu, " Trên đường đi nhớ cẩn thận."

" Được, gặp lại anh sau." Giang Yêu Yêu vừa nói vừa vội vã hướng ra cửa, rời đi.

Đi tới cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô sợ anh hỏi đến Cố Phóng, hai nhà có quan hệ làm ăn với nhau, cô không có cách nào nói dối với anh về việc này. Nếu cô có bất mãn với Cố Phóng, anh nhất định ngay lập tức bênh vực cô.

Anh trai sẽ thay cô giải quyết.

Nhưng cô không muốn những thứ này trộn lẫn trong mối quan hệ tình cảm của cô và Cố Phóng.

Cô mở cửa, vừa muốn cất bước rời đi, giọng nói của Giang Bùi từ phía sau truyền đến.

"Yêu Yêu."

Giang Yêu Yêu thu hồi bước chân, xoay người lại, " Anh trai, có chuyện gì vậy?"

Giang Bùi đứng ở phía sau cách cô vài mét, đôi mắt anh ấm áp, ôn nhu nói: "Yêu Yêu, vạn sự đều có anh ở đây, anh sẽ làm mọi điều tốt nhất cho em."

Nghe vậy, Giang Yêu Yêu cười sáng lạn, " Anh đối với em là tốt nhất." cô vẫy vẫy tay với Giang Bùi, " Em đi đây."

Giang Bùi nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, đôi mày giãn ra, " Được."

Giang Yêu Yêu đi ra gara xe, ngẩng đầu nhìn trời, mưa đã tạnh, mặt trời ẩn sau làn mây.

Cô thu hồi tầm mắt, đi vào gara mở cửa lên xe, chậm rãi đi ra cửa. Lúc cô đang định đạp ga để tăng tốc, một bóng người cao lớn đột nhiên xông ra trước đầu xe, cô lập tức dẫm phanh lại.

Đây là không muốn sống nữa sao?

Cô nhíu mày nhìn về phía kính chắn gió, lúc nhìn rõ khuôn mặt đằng trước, cô sửng sốt.

Cố Phóng vẻ mặt tái nhợt đứng ở ngoài xe, cô mím môi dưới,tháo đai an toàn xuống.

Cô mới vừa xuống xe liền bị kéo một cái, đâm vào lồng ngực của Cố Phóng.

Cô theo bản năng mà dùng tay chống lại, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ướt đẫm. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu của hắn.

" Anh......"

" Anh đợi em cả đêm." Cố Phóng vòng tay ôm lấy bả vai của cô, giọng nói mang theo chút run rẩy.

Giang Yêu Yêu kinh ngạc mà nhìn hắn,  sắc mặt hắn tái nhợt, cả môi đều trắng bệch.

"Cả đêm?" Giang Yêu Yêu nhìn Cố Phóng. Tối hôm qua mưa cả đêm, hắn vẫn luôn ở bên ngoài chờ?

"Đúng vậy." hai tay Cố Phóng nắm lại, ánh mắt khẩn cầu, yên lặng nhìn cô.

Giang Yêu Yêu hạ giọng xuống, khuôn mặt có chút buông lỏng, " Anh cần gì phải làm như vậy?"

Cố Phóng đưa bàn tay muốn vuốt ve mặt của cô nhưng không được.

Nhìn đến người phụ nữ trong lòng mặt hướng bên khác, đôi mắt hơi lóe lên, giọng nói hắn càng trở nên nghẹn ngào, "Yêu Yêu, thực xin lỗi, đây là lần cuối cùng anh để em chờ, về sau đều là anh chờ em được không?"

Giang Yêu Yêu không nói chuyện, tay như cũ chống trước ngực hắn, cô nhìn thẳng, nghiêm túc nói: "Cố Phóng, anh có thật sự muốn cùng em kết hôn không?"

Cố Phóng không có do dự gật đầu, " Đúng, đây là chuyện anh mong muốn nhất."

Giang Yêu Yêu trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc cũng mở miệng: " Được, chuyên xảy ra ngày hôm qua em có thể không so đo."

Nhưng em chỉ cho anh một cơ hội cuối cùng, cô thầm bổ sung.

Cố Phóng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hắn vừa định buông đôi tay trên vai cô, liền nghe được âm thanh lốp xe cọ xát với mặt đường. Đôi mắt dừng chút, nhìn đến đôi chân dài đặt xuống mặt đất, một bóng hình cao lớn bước xuống xe.

Cố Phóng vừa muốn buông ra tay lập tức dùng sức ôm chặt.

Giang Yêu Yêu bất chợt bị hắn ôm chặt như vậy, tay chống trên ngực hơi nhói. Đầu hắn tựa lên bả vai cô, cảm giác ướt ở vai làm cô khá không thoải mái, nhíu mày hỏi: " Tại sao anh đột nhiên ôm chặt như vậy?"

"Chúng ta thứ hai đi lãnh chứng, được không Yêu Yêu?" đôi mắt Cố Phóng nhìn chằm chằm cách đó không xa, bên tai Giang Yêu Yêu nhẹ nói.

Giang Yêu Yêu vừa định nói " Vẫn theo thời gian đã tính trước đi" liền nghe được giọng nói: "Vẫn luôn không nói cho em, nhưng lần đầu chúng ta gặp nhau ở bữa tiệc anh vẫn luôn chú ý đến em, cho nên mới có thể ở tìm được em trong rừng cây."

"Chúng ta thứ hai đi lãnh chứng được không?" Hắn cất giọng hỏi lại.

Ngày đó hình ảnh lại một lần hiện lên trong đầu Giang Yêu Yêu, cô trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng đáp: " Được."

Giờ phút này ánh mặt trời từ tầng mây chiếu xuống, Phó Hàn đứng dưới ánh mặt trời.

Ánh sáng phản chiếu trên kính của anh có chút lạnh lẽo.

- --- 

+

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hàn: Tên cặn bã lại dám ôm vợ tôi!!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.