Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 152: Duyệt nhi, đêm nay ngươi vào Long Thiên Tuyệt viên phòng



“Quá thế nào, ta rất tưởng niệm tay nghề của người, nhưng ta lại cảm thấy như vậy không được tự nhiên, ta không muốn để ngươi làm những thứ này, ngươi cũng không thể đột nhiên làm cho ta ăn được không?” Bách Thiên Mị buồn bực nói.

“Nói cái gì đấy? Trước đây ta chưa từng làm thức ăn ngon cho các ngươi hay sao? Một ngày ăn ba bữa, các ngươi ăn ngon lành như vậy. Làm như Lam Tử Duyệt ta rất dối trá vậy.” Lam Tử Duyệt không tình nguyện nói, những lời thân mật từ tận trong lòng này nàng luôn luôn ghi nhớ trong lòng.

“Là như vậy sao? Ta còn nhớ người nào đó đã nói đồ ăn ta và Tam nương làm ngay cả lợn cũng không ăn đấy? Sau đó người nào tình nguyện hầu hạ một ngày ba bữa, bây giờ lại bắt đầu oán người khác.” Giọng nói Bách Thiên Mị có phần châm chọc, vừa nghĩ tới ánh mắt chê bai của người nào đó, trong lòng hắn đã khó chịu như bị mèo cào.

“Ừm! Hình như là vậy, ai! Không phải, ta nói ẻo lả, chuyện 6 năm trước sao ngươi vẫn còn ghi tạc trong lòng vậy! Nói, có phải trong lòng ngươi mắng trộm ta mấy trăm lần hay không.” Bộ mặt dã man của Lam Tử Duyệt lập tức lộ ra, trừng mắt nhìn Bách Thiên Mị trong gương đồng.

“Ta nói nha đầu thúi, cho dù ta có mắng ngươi trăm ngàn lần trong lòng ngươi cũng có thể nghe thấy được hay sao? Được, được rồi, không khua môi múa mép với ngươi nữa, muốn tới phủ thừa tướng thì đi sớm một chút đi, chuyện ở cửa lớn Lam phủ hôm qua, sáng sớm hôm nay Lam Tử Nhu nhất định đã chạy về phủ thừa tướng tìm mẫu thân của mình thương lượng đối sách, nếu như để nàng ta nhanh chân tới trước vậy thì kế hoạch của ngươi coi như bỏ.” Bách Thiên Mị nhắc nhở, nha đầu này lúc nào cũng thích lải nhải, không dứt.

“A! Đúng rồi, đúng rồi, chính sự quan trọng hơn!” Lam Tử Duyệt nhanh chóng đi làm tốt.

“Tới, bắt đầu từ trán trước, Lam Tử Nhu thích nhất là điểm xuyến bằng đai buộc trán, ngẩng đầu lên.”

“Được!” Lam Tử Duyệt làm theo.

Lam Tử Duyệt nâng đầu, Bách Thiên Mị lại cúi đầu, ở nghiêm túc sơ lại tóc Lam Tử Duyệt, tư thế của hai người có chút thân mật.

Sáng sớm Long Thiên Tuyệt đã tới, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng lập tức dâng lên một cỗ tức giận, quát: “Các ngươi đang làm gì?”

Tiếng rống của hắn quá lớn nên cả Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành đều bị dọa tỉnh, hai huynh để híp mắt ngồi dậy.

Lam Tử Duyệt và Bách Thiên Mị vẫn duy trì tư thế như cũ.

Bách Thiên Mị không quay đầu lại, lãnh đạm nói: “Chúng ta đang làm gì sao? Mắt ngươi mù không nhìn thấy được hay sao mà hỏi?”

“Ngươi không được chạm vào Duyệt nhi….” Long Thiên Tuyệt bước nhanh tới chỗ nọ, lửa giận dâng trào muốn kéo Bách Thiên Mị ra.

“Này, Thiên Tuyệt, ngươi dừng tay, ngươi hiểu lầm rồi, sư phụ của Dịch nhi muốn búi tóc bàn vân cho ta mà.” Lam Tử Duyệt nhanh chóng ngăn lại, dù sao thì Thiên Tuyệt cũng không thể đánh thắng được ẻo lả.

“Thiên Tuyệt?” Bách Thiên Mị có hơi kinh ngạc với cách gọi của Lam Tử Duyệt, vì vậy đã quay đầu lại nhìn Long Thiên Tuyệt.

“Nha đầu thối, hắn chính là nam nhân * một đêm với ngươi tối qua?” Bách Thiên Mị cố tình nói lớn ra.

“Ẻo lả, ngươi không nói thì chết hay sao?” Lam Tử Duyệt kêu lớn nhảy dựng lên, hắn không biết thẹn thùng sao? Hai đứa con trai của nàng vẫn còn ở đây đấy!

“À, nãy ta không chú ý.” Bách Thiên Mị nhanh chóng dùng khăn lụa che lại miệng.

“Phi, ta thấy ngươi không phải không chú ý, mà là cố ý mới đúng.” Lam Tử Duyệt tức giận tới đỏ mặt.

Nhìn Long Thiên Tuyệt đi, hắn đang cười cực kì thiếu đòn đấy!?

Nghe xong lời của Bách Thiên Mị, vẻ mặt tức giận của Long Thiên Tuyệt lập tức được thay bằng nụ cười tươi rói, hóa ra là vậy, tiểu nữ nhân này hại hắn cả đêm không nói, còn hại hắn ngâm nước lạnh nửa đêm mới khống chế được cơ thể của mình.

“Hóa ra là Bách tiền bối, vừa rồi đã thất kính rồi, xin lỗi tiền bối.” Long Thiên Tuyệt chắp tay xin lỗi, đây là sư phụ của Thành Nhi và Dịch Nhi,người này đáng để hắn tôn kính.

“Tiền bối, ta nói đôi mắt này của ngươi sao lại không có nhãn lực như vậy? Ta nhìn già như vậy à?” Bách Thiên Mị không vui nhìn Long Thiên Tuyệt, hắn ghét nhất ai gọi hắn là tiền bối, hắn rõ ràng là một công tử tuấn mĩ hiếm có trên đời đấy! Vẫn là tiểu ma nữ tốt nhất, vĩnh viễn đối đãi hắn như một mỹ nhân.

“Sư phụ, người đừng trách cha, cha gọi ngài là tiền bối cũng là do uy danh của ngài trên giang hồ, ngài một chút cũng không hề già, cực kì xinh đẹp, là mỹ nam tử số một số hai trong thiên hạ!” Khi Lam Dịch Dịch vuốt mông ngựa cực kì lưu loát, sư phụ thích nhất là có người khen hắn đẹp.

“Hừm, tiểu tử thối, ngươi mới nhận thức hắn mấy ngày đã hướng cùi tay về phía hẳn rồi, sư phụ thay tã cho người từ nhỏ tới lớn có dễ dàng không?” Bách Thiên Mị tức giận nói, đôi mắt trừng lớn nhìn Lam Dịch Dịch.

“Nếu ngươi không thích gọi tiền bối thì để bổn tọa gọi ngươi Bách công tử vậy!” Long Thiên Tuyệt cũng không nói gì thêm, hắn còn phải cảm ơn người này vì đã thu nhận Dịch Nhi và Thành Nhi làm đồ đệ đấy.

“Hừm, Bách công tử? Không tệ, tuy có chút biệt nữu nhưng vẫn dễ nghe hơn so với tiền bối.” Bác Thiên mị nghiêm túc nhìn Long Thiên Tuyệt, càng nhìn sắc mặt càng trở nên âm trầm.

“Ngươi phong ấn Phệ Hồn Kiếm Ma?” Trên mặt Bách Thiên Mị xuất hiện nghiêm túc mà trước nay chưa từng có.

“Lấy tu vi hiện tại của bổn tọa, muốn phong ấn nó cũng dư sức, như vậy thì nó cũng ít xuất hiện bên ngoài tác oai tác quái.” Long Thiên Tuyệt giải thích, Phệ Hồn thường xuyên làm nhiễu loạn suy nghĩ của hắn, nếu như phong ấn nó lại thì hắn cảm thấy khá hơn nhiều.

“Ngươi có biết phong ấn Phệ Hồn, khiến nó ngủ say thì tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp hai so với bình thường, nếu người cứ tu luyện với tốc độ như vậy thì không bao lâu sau ngươi sẽ bị cắn nuốt, vĩnh viễn không thể xoay người, tàn nhẫn nhất chính là ngươi sẽ giết chết chính thê nhi và thân nhân của mình, tốt nhất ngươi đừng làm thử chuyện phong ấn này.” Bách Thiên Mị nghiêm túc nhìn Long Thiên Tuyệt, chắc hẳn hắn đã biết hậu quả khi phong ấn Phệ Hồn rồi.

“Bách công tử yên tâm, dĩ nhiên bổn tọa đã biết hậu quả nhưng mỗi ngày bổn tọa đều duy trì tu luyện ba canh giờ, thật không dám dấu diếm, tu vi của bổn tọa đã đạt tới thánh cấp, mà tu vi của Phệ Hồn Kiếm Ma là tôn cấp, bổn tọa vẫn luôn khống chế tốt nó.” Long Thiên Tuyệt không hề lo lắng Phệ Hồn sẽ siêu việt hơn chính mình, Phệ Hồn muốn cắn nuốt hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

“Đêm nay là trăng tròn sao?” Bách Thiên Mị hỏi, nhưng động tác đang vấn tóc của Lam Tử Duyệt trên tay cũng nhanh dần lên.

“Đúng vậy, đêm nay là đêm trăng tròn, có gì không đúng sao?” Long Thiên Tuyệt hỏi, đi tới bên cạnh Lam Tử Duyệt và Bách Thiên Mị, trong lòng kinh ngạc, không ngờ một đại nam nhân lại có thể khéo tay hơn so với nữ nhân.

“Duyệt nhi, đêm nay ngươi viên phòng với Long Thiên Tuyệt.” Bách Thiên Mị lơ đãng vứt ra một quả bom hẹn giờ.

Còn Long Thiên Tuyệt thì lại ngạc nhiên không nói nên lời, Bách Thiên mị vậy mà, vậy mà lại để Duyệt nhi viên phòng với hắn, thật quá sức tưởng tượng rồi.

Lam Tử Duyệt đứng bật dậy, một chân đạp lên mặt ghế, một tay chỉ vào mặt Bách Thiên Mị quát: “Ẻo lả, ngươi, ngươi, sáng sớm tinh mơ nên chưa tỉnh ngủ đúng không?! Ngươi! Ngươi đang chứa cái quỷ gì trong lòng vậy? Hay là do sáng sớm đã bị quỷ nhật, nói cái quỷ gì vậy.” Lam Tử Duyệt đỏ mặt tía tai, nhìn hai đứa con trai, lại nhìn Long Thiên Tuyệt, hiện tại nàng chỉ mong tìm được cái khe nứt nào đó để chui vào thôi.

“Nha đầu thối, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Lỗ tai ta sắp bị ngươi làm điếc rồi này, sáng nay ta rất tỉnh táo, ngươi đừng kích động vội, nghe ta giải thích.” Bách Thiên Mị xoa lỗ tai, giải thích: “Ngươi nhìn đi, tóc đã vấn xong rồi, ngươi lại kích động làm rối, ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, nữ tử phải rụt rè, phải rụt rè hiểu không? Ngươi nâng chân cao như vậy có khách gì người đàn bà danh đá không, hơn nữa người trong lòng ngươi lại đang ở đây, ngươi đang tìm ghét bỏ hay sao?” Bách Thiên Mị ân cần dạy bảo, Lam Tử Duyệt chính là nữ nhân kỳ ba nhất mà hắn từng gặp, từ tính cách, tính tình, hành động đều không hợp với nữ tử thời đại này, thật sự làm hắn mở mang tầm mắt.

“Nếu hôm nay ngươi không nói được một lời làm ta tin thì ngươi thảm rồi.” Lam Tử Duyệt nói với Bách Thiên Mị, đồng thời nhấc chân ra khỏi ghế, chú ý tới hình tượng của mình.

“Hai ngươi các ngươi hiện tại vốn chính là một thể, Duyệt nhi, trong cơ thể ngươi cũng có Phệ Hồn Kiếm Ma, chỉ là ngươi luôn uống nước linh tuyển trong không gian giới, Phệ Hồn Kiếm Ma sẽ không phát tác trừ khi cách Long Thiên Tuyệt rất gần, khi Long Thiên Tuyệt phát tác thì ngươi mới có cảm giác, tác dụng lớn nhất của nước linh tuyền là có thể thanh trừ tất cả lực lượng tà ác, nước của linh tuyền được hình thành từ nước mắt của sư tổ Lam Tiên Nhi, tâm địa người thiện lương, tâm tư thuần tịnh, không hề có một chút tư dục nào, sư tổ tốt đẹp về mọi mặt, ý của ta là muốn ngươi và Long Thiên Tuyệt song tu trong linh tuyền, như vậy là có thể khống chế được tốc độ tu luyện của Phệ Hồn Kiếm Ma, mà thanh tuyền cũng có thể áp chế được Phệ Hồn trong cơ thể Long Thiên Tuyệt, cái này gọi là một công đôi việc, hai người các ngươi cần phải đồng lòng tiêu diệt Phệ Hồn và Kiếm ma, nó là tà kiếm cổ nhất trên thế gian, mà Duyệt nhi lại chính là chủ nhân của không gian giới, ngươi và Long Thiên Tuyệt gặp nhau chính là do mệnh chú an bài, nếu không tiêu diệt Phệ Hồn Kiếm Ma thì hậu quả rất khó tưởng tượng.” Bách Thiên Mị nghiêm túc nói, đây là vận mệnh của Duyệt nhi, cũng là mạnh sống của cả thiên hạ, vận mệnh của nàng giống Lam Tiên Nhi, vì thiên hạ mà sống, cái khác nhau chính là Lam Tiên Nhi phải chiến đấu một mình còn Duyệt nhi có Long Thiên Tuyệt.

“Nhưng tại sao lại là ta? Tìm nữ nhân nào cũng không được sao? Ta cũng không có bản lĩnh tu luyện tới hừng đông.”

Lam Tử Duyệt càng nghe càng thấy hoang đường, cái gì mà nam nữ song tu, nàng chưa nghe nói qua, mà nàng cũng không muốn làm, nàng chỉ muốn có một cuộc sống gia đình bình thường nhàn rỗi mà thôi, sao lại có nhiều chuyện rắc rối kéo tới như vậy?! Nàng ngửa mặt lên trời thở dài.

“Duyệt nhi, nàng muốn bổn tọa tìm nữ nhân khác?” Nghe xong lời của nàng, Long Thiên Tuyệt lập tức giận dữ, nàng ấy vậy mà lại dám nói ra lời này.

“À, không, không phải, chuyện có chút quá tưởng tượng nên ta không tiếp thu kịp được.” Lòng Lam Tử Duyệt loạn lên, nàng quá loạn nên khong nhận ra được manh mối, từ từ, sao ẻo lả lại biết Lam Tiên Nhi, sao trước kia nàng chưa từng nghe hắn nhắc đến?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.