Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 153: Lần đầu tranh chấp



“Nhưng nàng cũng không thể buông lời như vậy, nàng biết lời nàng nói khiến bổn tọa thương tâm thế nào không?” Long Thiên Tuyệt nộ khí không thôi, cả người toát ra lãnh khí khiến ai nấy đều sợ hãi.

“Cái đó, ta, ta đâu phải có ý, ai da, không phải đã nói là vượt quá mức tưởng tượng hay sao? Nhất thời không chấp nhận được mà thôi, huynh giận gì chứ? Ta còn chưa tức giận đây này!” Lam Tử Duyệt cảm thấy càng giải thich càng không có cốt khí, một cỗ tức giận xông thẳng lên, hét về phía Long Thiên Tuyệt, đây là lần đầu sau khi hai người quen biết nảy sinh tranh chấp.

“Nàng.. hừ!” Long Thiên Tuyệt cảm thấy nếu hắn còn đứng ở đây nhất định không nhịn được mà phát điên lên mất, hắn không muốn cãi nhau với nàng, Long Thiên Tuyệt xoay người liền rời khỏi, hắn muốn hai bên bình tĩnh một chút.

Lam Tử Duyệt nhìn thấy Long Thiên Tuyệt rời trong lòng lửa giận càng nhiều, “Đi đi! Huynh đi rồi thì đừng hòng bước chân vào cửa của Lam Tử Duyệt ta.”

“Hừ” Trông thấy Long Thiên Tuyệt cứ thể rời đi, Lam Tử Duyệt trong lòng tức giận, nương nó, vì một câu nói mà muốn cãi nhau với ta? Tên mặt lạnh nhà ngươi, lão nương đã mặt dày mày dạn phối hợp với huynh, huynh tức giận cái gì chứ???

Lam Dịch Dịch và Long Thành Thành chứng kiến tất cả, mẫu thân và phụ thân cãi nhau rồi, trong lòng chúng đương nhiên chẳng dễ chịu chút nào, chúng ngoan ngoãn mặc y phục, chuẩn bị rời*.

“Ngươi nhanh đi, ta còn phải đến phủ thừa tướng một chuyến.”

Lam Tử Duyệt mặc kệ Long Thiên Tuyệt, vẫn là chính sự quan trọng.

“Đã búi xong rồi.” Bạch Thiên Mỵ mặt không biến sắc đáp, một chút cũng chẳng áy náy vì câu nói của y khiến hai người tranh chấp.

“Đúng rồi, sao ngươi biết chuyện của Lam Tiên Nhi?” Lam Tử Duyệt nhìn chính mình trong gương hỏi, đôi tay khéo léo của nương nương khang này thật không tồi, chẳng khác gì với búi tóc thường ngày của Lam Tử Nhu.

“Không phải ngươi nói đã đoán được rồi? Ta còn phải giải thích lần nữa với ngươi sao, như thế phiền lắm.” Bách Thiên Mỵ dứt lời, một đạo tử quang xẹt qua trên gương mặt của Lam Tử Duyệt, một gương mặt như đúc Lam Tử Nhu xuất hiện trong gương đồng, Lam Tử Duyệt nhìn người trong gương đồng bật cười “Ha ha! Ngay cả lão nương của cô ta cũng phân không phân biệt được ai thật ai giả.”

“Được rồi, ta đi dây, Mỵ tỷ tỷ, ngươi ở lại bồi Thành Nhi với Dịch Nhi giúp ta, ta phải đến phủ Thừa tướng rồi.” Tâm trạng của Lam Tử Duyệt chuyển biến cực nhanh nhưng Bách Thiên Mỵ lại chẳng thấy nửa điểm kỳ lạ, nàng ta trước giờ đều như vậy, không có tâm tư gì.

“Đợi đã, ngươi cứ đi như vậy không khiến người khác nghi ngờ sao? Đường đường là Nhu phi nương nương, chẳng có tùy tùng nào theo sau, chỉ một thân một mình trở về phủ Thừa tướng, không phải khiến người khác hoài nghi sao? Ngươi đợi một chút.” Bách Thiên Mỵ dứt đoạn liền biến mất, lát sau, một nam nhân mang cung phục xuất hiện.

“Chậc! Đây là bộ dạng của Vu công công à?” Lam Tử Duyệt kinh ngạc hỏi, dáng vẻ này có vẻ không ngon lắm?

“Đi thôi! Nhu phi nương nương.” Bách Thiên Mỵ ngay cả giọng nói cũng thay đổi.

“Ân! Tiểu Vu Tử, khởi hành!” Lam Tử Duyệt thần khí nói, đem dáng vẻ của Lam Tử Duyệt mô phỏng đến thập phần tương tự.

“Đợi đã.” Lam Tử Duyệt ngừng bước quay đầu, nhìn Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch y phục chỉnh tề nói: “Bảo bối của ta, các con lát sau tìm cữu cữu dùng tảo thiện* (bữa sáng), mẫu thân có lẽ sẽ quay về hơi muộn.”Nàng chuyện gì cũng có thể quên, chỉ duy nhất hai hài nhi cũng mình là không được.

“Mẫu thân, hài nhi đã biết.” Lam Thành Thành đáp.

“Ân! Thật là bảo bối ngoan của ta, đợi mẫu thân trở về, không được chạy loạn đấy!” Lam Tử Duyệt đặc biệt căn dặn, nàng lo lắng đám hắc y quỷ diện nhân đó sẽ ra tay với hai hài nhi của nàng.

“Mẫu thân, người cứ yên tâm đi! Chúng con sẽ ngoan ngoãn.” Lam Dịch Dịch cười híp mắt, nó biết mẫu thân quan tâm chúng nó, nhưng chẳng có điều gì phải bận tâm cả, dựa vào thực lực của nó và ca ca, ai có thể hại được!

“Vậy mẫu thân đi đây.” Lam Tử Duyệt lúc này mới yên tâm cùng Bách Thiên Mỵ rời đi.

“Ca ca, chúng ta đến Hoàng Cung đi!” Lam Dịch Dịch thầm nghĩ, đi báo thù giúp mẫu thân, đến giao huấn Nhu Phi nương nương kia một trận.

“Đệ khi nãy không phải đáp ứng mẫu mẫu sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Mẫu thân vừa cất bước chân trước, đệ chân sau lại muốn khiến người lo lắng?” Lam Thành Thành tức giận lên tiếng, mẫu thấn trước giờ đều lo lắng cho hai huynh đệ chúng, đi đâu trong lòng đều bận lòng không yên, cứ luôn lo cho chúng.

“Ai da! Ca, chúng ta quay trở lại trước khi mẫu thân quay về là được không phải sao? Như vậy người sẽ không lo lắng nữa, chúng ta đi lặng lẽ, sẽ không ai phát hiện, chẳng lẽ huynh không định đi giáo huấn nữ nhân từng hãm hại mẫu thân khi xưa sao? Ca ca huynh có thể nuốt xuống được cơn giận này sao? Lam Dịch Dịch ánh mắt linh động nhìn Lam Thành Thành.

“Không đi, mẫu thân vốn lo lắng cho chúng ta, sợ chúng ta ra ngoài xảy ra chuyện, thân phận của hắc y mộng diện nhân vẫn chưa điều tra rõ, không thể lơ là, còn về phần nữ nhân hãm hạn mẫu thân năm đó, mẫu thân tất nhiên sẽ không bỏ qua, đợi khi tìm được chứng cứ xác thực giáo huấn  sau cũng chưa muộn, đệ đêm qua không phải mới thăng cấp sao? Phụ thân tặng đệ Khôn Chấn không gian chỉ hoàn giới, đệ không phải còn chưa vào đó xem qua sao? Không bằng ca ca cùng đệ đi xem thử, xem xem bên trong rột cuộc to lớn cỡ nào, có gì trong đó.” Lam Thành Thành thử dời lực chú ý của Lam Thành Thành, tuy rằng thủ vệ trong cung nghiêm ngặt, chúng có thể thích đến thì đến thích đi thì đi, nhưng không cứ chứng cứ, vẫn là không phải lúc.

Lam Dịch Dịch nghiêng đầu thầm nghĩ lời ca ca nói thật có lý, muốn tìm nữ nhân kia báo thù thì khi nào cũng được, bây giờ không bằng cùng ca ca đến Khôn Chấn không gian giới, phụ thân không phải nói bên trong rất thần kỳ sao?

“Nhưng mà ca ca, phụ thân và mẫu thân cãi nhau rồi, chúng ta có phải nên an ủi cha một chút?” Lam Dịch Dịch trong lòng khó chịu, nó không hy vọng hai người cãi nhau, nó hy vọng cả nhà đều vui vẻ.

“Đây không phải chuyện chúng ta có thể quản, đây là chuyện của mẫu thân và phụ thân, vốn không phải chuyện đại sự gì, mẫu thân sẽ nghĩ thông thôi, phụ thân lo cho mẫu thân như vậy, người sau khi bước chân ra khỏi cửa sẽ bắt đầu hối hận vì đã cãi nhau với mẫu thân, nhưng phụ thân là nam nhân, sĩ diện là điều không tránh khỏi, nguyên nhân khiến họ cãi nhau không phải vì tình cảm xảy ra vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ bé mà thôi, đệ không cần lo lắng.” Lam Thành Thành tỉ mỉ giải thích, nhưng Lam Dịch Dịch chỉ là nhất tri bán giải.*(*hiểu biết nửa vời)

“Ca ca, nhưng đệ vẫn không hiểu lắm, bất quá điều huynh nói đều là đúng.” Lam Dịch Dịch gật gật đầu, cái này có chút phức tạp, nó phải suy nghĩ một chút.

“Không sao, đệ sau này rồi sẽ hiểu, đi, ca ca sẽ cùng đệ đến Khôn Chấn không gian chỉ hoàn giới xem thử.” Lam Thành Thành biết giải thích thế nào thì với Lam Dịch Dịch cũng chưa thể lý giải được, vì đối với những chuyện này nó vẫn là bất tri bán giải mà thôi.

“Ồ!” Lam Dịch Dịch cũng thấy nên đi một chuyến, thỏa lòng hiếu kỳ.

Lam Dịch Dịch phất tay, hai huynh đệ đều biến mất trong phòng.

Phủ Thừa tướng nằm trên con đường phồn hoa phía bắc Xích Kinh, trước cửa môn là con đường tấp nập náo nhiệt, nhưng phủ Thừa tướng rộng lớn, con đường náo nhiệt thế nhưng chẳng ảnh hưởng đến lân cân phủ Thừa tướng, ngẩng nhìn lên, phủ Thừa tướng bố cục quy chỉnh, tráng lệ, thập phần thể hiện khí khái huy hoàng và quý khí của phủ Thừa tướng.

Lam Tử Duyệt và Bách Thiên Mị đứng ngoài cổng quan sát, trong lòng nàng cảm xúc đong đầy, thân thể này cư ngụ ở đây đã mười sáu năm rồi, từ khi mẫu thân nàng mất, cuộc sống của nàng cũng chẳng dễ dàng gì, tuy rằng là đích nữ, nhưng lại chẳng bằng thứ nữ, luôn bị thứ nữ ức hiếp, Lam Tử Duyệt, cô rơi vào kết cục nguyên nhân chính vẫn là do cô nhu nhược.

“Đi thôi! Chúng ta vào trong thôi! Trên đường đến đây, ắt ngươi cũng nghe được, mới sáng sớm đã có người bàn tán chuyện mẫu tử ba người rồi, bên trong phủ Thừa tướng cũng đã biết được tin, giờ bước vào vừa đúng lúc.” Bách Thiên Mị biết trong lòng Lam Tử Duyệt khó chịu, dù sao cuộc sống ở đây trước kia cũng không được như ý, nhất định là không muốn đặt chân vào cánh cửa này, sau cùng lại khiến tỷ muội tương tàn, đối với ngươi mà nói chính là tàn nhẫn.

“Ân! Đi thôi! Sự tình năm xưa nhất định phải làm cho rõ ràng, nếu không ta không can tâm.” Lam Tử Duyệt khẽ than, lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trước cửa môn Phủ thừa tướng, thị vệ canh gác trước kia nhận ra Lam Tử Nhu, biết rõ thân phận người này tôn quý, thị vệ không dám chậm trễ, từ xa đã bước đến nghênh đón, quỳ dưới đất hành lễ: “Nô tài tham kiến Nhu Phi nương nương, Vu công công”

“Ân! Vào thông báo với thừa tướng phu nhân đến đại sảnh, nương nương có chuyện muốn cùng phu nhân thương lượng.” Vu công công lên tiếng thúc giục.

“Vâng Vu công công, Vu công công và nương nương có thể đến đại sảnh chờ trước, nô tài lập tức thông báo đến phu nhân đến đại sảnh.” Thị vệ nói xong liền tức tốc chạy về trong phủ Thừa tướng.

Đợi sau khi thị vệ rời đi, Lam Tử Duyệt mới cảm thán một câu: “Phi phi! Thân phận cao quý thật sự khác biệt! Thay một khuôn mặt liền có người hướng ngươi quỳ xuống, nhất thời thật sự không quen được.”

“Đừng phí lời, ngươi đừng để lộ sơ hở, đến lúc đó công khuy nhất quỹ thì có phần ngươi khóc.” Bách Thiên Mị nhắc nhở, nha đầu này hễ kích động thì dễ manh động, hắn vẫn là lên tiếng nhắc nhở thì hơn.

“Đã biết, đã biết, ta chỉ là cảm thán một chút mà thôi, đi thôi! Ít nhất ta vẫn còn nhớ đại sảnh nằm ở đâu.” Lam Tử Duyệt nghiêm túc hẳn, học điệu bộ của Lam Tử Duyệt, động tác, nhãn thần, biểu tình, đoan trang bước vào trong phủ. Lam Tử Duyệt ngẩng nhìn xung quanh, phủ Thừa tướng vẫn giống năm đó, điều duy nhất thay đổi chính là, cây cối hai bên đã cao lên rất nhiều, thật là tuế nguyệt vô ngân, sáu năm cứ thế vội vã đi qua.

Trong đại sảnh, Nha hoàn đã bưng lên trà Long Tĩnh thượng hạng, Lam Tử Duyệt và Bách Thiên Mị ngồi đợi, hôm nay nàng xuất hiện với dung mạo của Lam Tử Nhu mục đích chỉ vì muốn nhanh tra ra sự tình năm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.