“Bản công tử muốn một trăm vạn lượng bạc, công chúa của các ngươi mua nổi sao? Mua nổi thì hiện tại lấy ngân phiếu ra, mua không nổi thì lăn qua một bên đi, đừng cản đường bản công tử đi. “Lam Thành Thành lạnh lùng nói, nhìn đôi mắt của Hỉ Nhi chứa đầy tức giận, người muốn đánh chủ ý lên Bạch Tuyết rất nhiều, chỉ là không một ai đạt được ý đồ của mình cả, dù cho có đem Bạch Tuyết để ở trong rừng nhiều ngày, cũng không có người đến mang Bạch Tuyết đi.
Hỉ Nhi lúc này mới nhìn thẳng vào Lam Thành Thành, tuy rằng nói là tiểu hài tử, nhưng khí thế kia một chút cũng không giống tiểu hài tử a! Có người trưởng thành điềm tĩnh và sắc bén, nhưng tưởng tượng đến cái tiểu hài tử này nói muốn một trăm vạn lượng bạc, thật là công phu sư tử ngoạm a! Cái con ngựa này! Có quý đến như vậy không?
“Ta nói này tiểu công tử, ngươi không biết đếm hả! Một trăm vạn lượng bạc, ngươi coi đó là lá cây à? Vơ vét một lúc nhiều như vậy, đó chính là bạc, bạc?” Hỉ Nhi khoa tay múa chân, giọng nói càng ngày càng lớn, khinh bỉ nhìn Lam Thành Thành, người này a? Còn tưởng đây là một tiểu hài tử dễ lừa gạt, thì ra là không phải! Đứa nhỏ này sao lại khôn khéo quá vậy?
“Vậy cút ngay cho bản công tử, mua không nổi thì cũng đừng đứng đó mà cản đường.” Lam Thành Thành tức giận nói, thân thể nho nhỏ ngồi ở trên xe ngựa, nhưng khí thế lãnh ngạo kia lại không thể xem thường.
“Hỉ Nhi, sao lại thế này?” Thiên Tú Vi vốn trêu chọc con ngựa một chút, nhưng nàng phát hiện con ngựa trắng này giống như đang trừng mắt nhìn nàng vậy, khiến lòng nàng rất nghi hoặc, nghe được âm thanh tức tối của Hỉ Nhi nhịn không được tiến đến hỏi.
“Nga! Công chúa, người lớn không có ở đây, vị tiểu công tử này liền đòi một trăm vạn lượng bạc mới bằng lòng bán, một con phá mã như vậy, chẳng qua là sinh ra đẹp chút thôi mà, có mắc đến vậy không chứ?” Hỉ Nhi nói, còn trừng mắt nhìn Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết liếc xéo Hỉ Nhi, nha đầu thúi đáng chết, dám nói bổn thần là phá mã, để ngươi nếm thử sự lợi hại của phá mã, nàng chính là Thượng Cổ Thần Thú Tinh Nguyệt Mã! Cư nhiên bị nói thành một con phá mã, nàng có thể không tức giận sao? Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, “Hí hí…” Hơi thở trong lỗ mũi ngựa phun lên trên mặt Hỉ Nhi, trong nháy mắt Hỉ Nhi cảm thấy trên mặt ẩm ướt, còn có một ít dịch nhầy rớt ở trên mặt.
“A……! Công chúa, nó thật là ác quá, nó phun cái gì lên mặt Hỉ Nhi này, dính dính nhớp nhớp.” Hỉ Nhi kinh sợ trốn ra phía sau lưng Thiên Tú Vi, dùng khăn lụa trong tay lau lung tung lên trên mặt, nàng cảm giác con ngựa này giống như có thể nghe hiểu tiếng người vậy, khiến lòng người hoảng sợ.
Thiên Tú Vi cũng cảm thấy Bạch Tuyết kỳ lạ, nhíu mày tự hỏi, con bạch mã này giống như là có thể nghe hiểu tiếng người, chẳng lẽ là thượng cổ thần thú, nàng chính là ngự thú sư, đợi lát nữa nhìn xem có phải hay không?
“Nga! Đại ca, con ngựa trắng kia chính là thượng cổ thần thú, là, là cái gì nhỉ, a! Đại ca, đúng rồi, là Tinh Nguyệt Mã, Tinh Nguyệt Mã có hai cánh, có thể thu phóng tự nhiên, còn có thể phi hành trên bầu trời, oa! Đại ca, bên người Lam Mân Côi đều là thứ tốt a! Đều là thứ thế nhân chỉ có thể nhìn mà không thể cầu.” Long Thiên Ngâm đã hâm mộ lại thêm kinh ngạc! Lúc này huynh đệ mới biết nhi tử đại ca thật tốt! (câu méo hỉu, nàng beta lại dùm nha)
“Không tồi, con ngựa Thành Nhi cưỡi chính là thượng cổ thần thú, Tinh Nguyệt Mã, Tinh Nguyệt Mã cực kỳ trung thành, cực kỳ bảo vệ chủ nhân, là thượng cổ thần thú ngự khí trung thành tu vi cao.” Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Thành Thành bình tĩnh ứng phó nguy hiểm, mỉm cười nói, giữa hai huynh đệ, cá tính Thành Nhi khá giống hắn.
“Ha hả! Ta đã nói mà? Sao mà nhìn lầm được? Là Tinh Nguyệt Mã không sai…… Từ từ, đại ca, huynh vừa rồi nói cái gì? Thành, Thành Nhi, huynh biết hài tử gọi là Thành Nhi kia?” Long Thiên Ngâm trừng lớn mắt phượng nhìn đại ca nha mình, hôm nay trời không có đổ hồng vũ a! Đại ca hắn cư nhiên cười, hơn nữa còn là tươi cười ấm áp, điều này quả thực quá khó tin, từ khi hắn hiểu chuyện đến nay, hình như còn chưa từng nhìn thấy qua đại ca cười nữa đó? Còn nữa hắn làm sao mà nhớ được hai đứa trẻ ở đằng kia ai là ai vậy?