Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 42: Cản trở đường đi của chúng ta



Lam Tử Duyệt đứng ngay ngắn ở trên cành cây to, lấy hộp quẹt ra, đốt cỏ dại trong tay, đem cỏ dại bỏ vào tổ ong nằm trong thân cây trống rỗng, đắc ý giơ ngón tay cái lên với hai nhi tử đang đứng dưới tàn cây.

Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành cũng cao hứng cười một tiếng.

“Con trai, sắp có mật ong để ăn rồi.” Lam Tử Duyệt cao hứng nói, động tác tay thông thạo vẫn không hề ngừng lại, kiếp trước nàng lớn lên ở nông thôn, nhà nàng cũng từng nuôi ong mật, mỗi khi vào thời điểm thu hoạch mật ong, gia gia của nàng sẽ dùng vải thưa che kín bề mặt, dùng ba cây hương đuổi ong mật ra ngoài, sau đó rồi mới lấy mật.

Rất nhanh, ong mật đã bị Lam Tử Duyệt dùng khói hun bay loạn bốn phía quanh nàng, nhưng Lam Tử Duyệt một chút cũng không sợ, nhìn ong mật bay ra khỏi tổ ong, Lam Tử Duyệt vứt cỏ dại đi, đưa tay vào trong tổ ong, nhanh chóng đem nơi có mật trong tổ ong hái xuống bỏ vào giỏ trúc, chỉ chốc lát, giỏ trúc nhỏ đã đầy ắp.

“A a! Cái tổ ong này từ trước đến nay chưa từng bị người khác khai thác qua, tràn đầy cả một tổ, đủ Dịch Nhi cùng Thành Nhi ăn hai tháng.” Lam Tử Duyệt nói xong, đưa ra hai tay, giống như Cửu Thiên Tiên nữ hạ phàm, dùng ngự lực phi thân xuống, đáp xuống trước mặt Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành.

“Mẫu thân, mau cho hài nhi nhìn một chút, có bao nhiêu mật ong vậy?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật đáng yêu của Lam Dịch Dịch tràn ngập nụ cười sáng lạng, đem đầu đưa vào trong giỏ trúc Lam Tử Duyệt vẫn còn đeo.

“Oa! Mẫu thân, thật là nhiều mật ong quá!”

“A a! Dịch Nhi, đủ cho các con ăn hai tháng đó, đi thôi! Để mẫu thân chế biến xong mật ong sẽ cho các con ăn, a! Bây giờ là mai đầu tháng, rất nhiều trái cây rừng cũng đã chín mọng, vừa đi dọc theo con đường này vừa nhìn thử xem có anh đào và dâu rừng hay không, bây giờ ở Phong Điệp Lâm! Đã sớm ăn được rồi.”

“Mẹ, hài nhi muốn ăn mứt dâu rừng.” Lam Dịch Dịch vừa nghe đến ăn, đôi mắt xinh đẹp liền phát ra ánh sáng, kéo kéo tay áo Lam Tử Duyệt, mứt dâu phối hợp với những loại trái cây khác khác, cộng thêm một chút đá, mẫu thân gọi đó là salad trái cây, là thứ ngon nhất thế giới, ở bất kỳ đâu cũng không mua được.

“Mẫu thân, hài nhi cũng muốn ăn.” Lam Thành Thành cũng ngẩng đầu, cười nhạt nhìn mẫu thân của mình, mẫu thân làm salad trái cây vừa ngon vừa đẹp mắt, bé rất rất thích ăn.

Hiếm thấy Lam Thành Thành mở miệng đòi Lam Tử Duyệt thứ bé thích, đây đúng là một tin mừng đối với Lam Tử Duyệt.

“Được! Con trai ngoan, chờ hái được quả dâu, mẫu thân sẽ dùng trái cây của Cửu Chuyển Tinh Hồn Không Gian Giới Lý làm salad trái cây cho các con, bất quá bây giờ cần gấp rút lên đường! Sắp đến giờ ăn tối rồi, tìm một chỗ đặt chân, chuẩn bị bữa tối, hai huynh đệ các con phụ trách đánh xe ngựa, mẫu thân phụ trách chế biến mật ong, không có ý kiến chứ!”

“Hảo, hảo! Mẫu thân, tuyệt đối không có ý kiến, mẫu thân làm nhanh chút nha! Dịch Nhi đã hơi đói rồi.” Lam Dịch Dịch cười vỗ vỗ bụng của mình, chọc cho Lam Tử Duyệt và Lam Thành Thành một trận buồn cười, sau đó mẫu tử ba người cùng lên xe ngựa.

Hoa mai tháng Giêng, khắp nơi đều là một mảnh xanh biếc, ven đường còn có một ít trái cây rừng vẫn chưa chín, còn một ít hoa dại thân hình thấp bé, theo gió lay động, khắp nơi cảnh sắc di nhân, không khí mát mẻ, khung cảnh khiến cho lòng người thư thái.

Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch hai người ngồi ở bên ngoài buồng xe rộng rãi, lắc lắc chân ngắn nhỏ, thưởng thức cảnh đẹp ven đường.

“Di! Ca, huynh nhìn kìa, phía trước có xe ngựa chặn đường đi của chúng ta lại rồi.” Lam Dịch Dịch chỉ chỉ xe ngựa và người ngồi bên xe ngựa cách bọ họ không xa, làm sao lại không có đạo đức như vậy chứ? Đem xe ngựa đậu ở giữa đường không nói, ngay cả người cũng ngồi ở giữa đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.