Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 44: Trong lòng luôn thấy buồn cười



“Hài nhi, xuống xe.” Lam Tử Duyệt cười hì hì nhìn Long Thiên Tuyệt rồi kêu lên.

“Vâng, mẫu thân.”

“Dạ , mẫu thân.”

Long Thiên Tuyệt cũng quan sát Lam Tử Duyệt, sáu năm cách biệt, nàng ấy không nhận ra hắn đã đến rồi sao?

Mẫu tử ba người xuống xe ngựa, Lam Tử Duyệt mỉm cười nhẹ nhàng bước về hướng Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm.

Long Thiên Ngâm và Long Thiên Tuyệt chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Long Thiên Ngâm chỉ thấy bản thân theo không kịp tiết tấu của Lam Mân Côi rồi, khi nãy còn đang hăm đánh hăm giết, giờ này lại cười hì hì, có mùi quỷ quyệt, nên đề phòng.

“Các ngươi, các ngươi muốn làm gì?” Long Thiên Ngâm có chút e dè lùi về sau, Lam Mân Côi trước giờ hành sự đều không theo quy luật, hơn nữa điểm lợi hại nhất của nàng ta chính là độc thuật, nàng ta đúng là không thể không phòng!

“A! Công tử, Chúng tôi không định làm gì cả? Chúng tôi thì làm được gì chứ? A A! Ta vậy không phải dắt theo hài tử của mình đến tạ lỗi sao? Ngươi tránh ra một chút.” Lam Tử Duyệt giương tay đẩy Long Thiên Ngâm, nàng tuy không phải cận thị, nhưng gần một chút trông rõ hơn.

“Hừ! Tránh ra thì tránh ra.” Long Thiên Ngâm sờ sờ mũi, vẻ mặt không vui, nhưng lúc nhìn thấy Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, Long Thiên Ngâm lập tức khôi phục bộ dạng vui vẻ.

“Chào hai vị tiểu công tử, hai huynh đệ lớn lên thật anh tuấn.”

“Đạ tạ thúc thúc đã khen.” Lam Dịch Dịch lộ rõ ý cười nhìn Long Thiên Ngâm, hai huynh đệ hắn vốn dĩ diện mạo tuấn tú, tuyệt nhiên xứng đáng nhận lời khen này.

Nhưng sắc mặt của Lam Thành Thành lại trầm lại, không hề lên tiếng, cũng không nhìn Long Thiên Ngâm, chỉ để ý mẫu thân của nó .

Lam Tử Duyệt sau khi đẩy Long Thiên Ngâm, chăm chú nhìn Long Thiên Tuyệt với vẻ mặt trầm tư suy tư, giống,lão nương nó, thật sự quá giống, hắn quả thực là bản sao sau này của hai hài tử của nàng!

Long Thiên Tuyệt thế nhưng không né tránh, mặc Lam Tử Duyệt dò xét, từ ánh mắt đánh giá của nàng ấy, ắt hẳn vẫn chưa nhận ra hắn, điều này khiến tâm hắn bị đả kích sâu nặng, dù sao hai người đã từng có quan hệ thân mật nhất,giờ ngay cả hài tử cũng đã có.

“A A! Công tử, Thật ngại quá, Vừa nãy tiểu phụ và hài tử đặc tội ngài, công tử đại nhân đại lượng, Tể tướng đỗ lý năng sanh thuyền, thì cũng đừng tính toán với phụ đạo nhân gia chúng tôi.” Lam Tử Duyệt vẻ mặt nịnh nọt, nàng tinh mắt nhận ra, cửa xe ngựa vẫn chưa đóng, có dấu ấn của Ma Huyễn Thành, nếu quả thật là Ma Huyễn Thành, vậy mẫu thân 3 người họ không phải tự gieo phiền toái sao.

Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Tử Duyệt bộ dạng nịnh hót, trong lòng cứ cảm thấy buồn cười, cũng có thời điểm nàng ta biết sợ.

Lam Thành Thành vẻ mặt không thể tin được nhìn mẫu thân của mình, mẫu thân phát bệnh rồi sao? sao lại có thể tạ lỗi với kẻ băng lạnh này?

Lam Dịch Dịch nghe mẫu thân tạ lỗi, cũng giống như vừa thấy quỷ mà nhìn mẫu thân mình, mẫu thân có phải hôm nay não của người không được bình thường không, khi nào trở nên không có cốt khí như thế rồi.

“A A! Lam Mân Côi, các ngươi yên tâm, các ngươi yên tâm, A? chúng ta chính là chỉ nghiêm túc với kẻ khác, cùng sẽ không nghiêm túc (tính toán) với các ngươi, các ngươi cũng đừng quá khẩn trương.” Long Thiên Ngâm nghe Lam Mân Côi tạ lỗi, cũng không chờ Long Thiên Tuyệt trả lời, thì đã giành nói trước, người cũng bắt đầu trở nên đắc ý.

“A A! Đa tạ công tử độ lượng như vậy, chỉ là tiểu phụ mạo muội hỏi một câu, công tử họ gì?”  tiểu dạng, cho ngươi đắc ý, lão đây chỉ là  không muốn thu thập các ngươi, nếu không nào đến phiên ngươi đắc ý? Lam Tử Duyệt vẻ mặt cười cười nhìn Long Thiên Ngâm, giờ đây phải sớm làm rõ thân phận của bọn họ, Lam Mân Côi nàng tuy phùng ác bất sợ, phùng thiện bất khi,nhưng việc này liên quan đến thân phận hai hài tử của ta,vẫn là nên làm rõ thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.