Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 62: Đầu óc bị nước vào



Một bữa cơm, có người ăn ngon miệng, cũng có người ăn mà không cảm nhận được chút mùi vị nào.

Bên phía Lam Tử Duyệt, bởi vì có thêm Huyền Cơ Tử gia nhập, mà Huyền Cơ Tử lại thích nói chuyện đùa giỡn, một bàn người ăn rất ngon miệng, rất vui vẻ.

So sánh với bên đám người Long Thiên Tuyệt, trong ba người, Long Thiên Tuyệt lại là cái loại người từ trước tới nay không hề thích nói nhiều quá một câu, ăn một bữa cơm mà cảm thấy rất bức bối khó chịu, Long Thiên Ngâm ăn không ra nổi chút mùi vị nào, nên không ăn được bao nhiêu, liền đi qua một bên ngồi hóng mát, nhưng thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía đám người Lam Tử Duyệt đang cười cười nói nói, nhìn thấy bọn họ náo náo nhiệt nhiệt, rất là không vui.

“Ai! Nam nhân bà, mau tới đây nói rõ một chút, tại sao ngươi không đợi bổn thiếu chủ, mà lại một mình mang theo Dịch Nhi chạy cả đêm hả?” Sau khi ăn xong bữa tối, Niên Bình Sùng vẫn còn băn khoăn vấn đề này, vừa hóng mát vừa nói, hắn rất buồn bực, hắn đi cùng mẫu tử các nàng thì có gì là không tốt.

Nghe được vấn đề này, trong lòng Lam Tử Duyệt liền tức giận, sao hắn cứ léo nhéo chuyện này không chịu buông vậy chứ? “Ha ha!” Lam Tử Duyệt nhếch miệng cười cười, có chút ngượng ngùng nói: “Cái đồ bám dai như keo, ta đây không phải là sợ bị Hoa đại nương cầm chổi đánh sao? Ta, ha ha! Cái đó, ta sợ bản thân không cẩn thận, chọc người yêu (gốc là ‘老相好’: lão tương hảo [老相好] = lão tình nhân [老情人] = lão bằng hữu [老朋友]) của ngươi nổi điên, nếu để Hoa đại nương biết được, nhất định là ta không thể nào sống nổi.”

“Cái gì? Người yêu của bổn thiếu chủ, là ai vậy? Sao bổn thiếu chủ lại không biết?” Niên Bình Sùng lui thân thể về phía sau sợ hãi kêu lên, không đồng ý với lời nói của Lam Tử Duyệt, nếu nói nàng là người yêu cũ của hắn, vậy không phải sẽ càng đáng tin cậy hơn sao.

“Oa! Ngũ thúc, người đúng là tuổi quá trẻ, đầu óc bị nước vào, Vương gia Ngũ tiểu thư kia không phải là người yêu của người sao? Là tức phụ tiêu chuẩn mà Hoa đại nương phải mời năm bà mai, năm tiên sinh để xem, vị hôn thê của người a! Chuyện này ngay cả một đứa bé như con còn nhớ, người làm có thể sao quên chứ? Ngũ thúc, chắc là người bị cái chứng già rồi lú lẫn như lời mẫu thân nói rồi.” Lam Dịch Dịch vừa nói, vừa lắc đầu ra ra dấu, bộ dáng thiệt là manh, thiệt là khả ái quá mức, khiến mọi người cảm thấy buồn cười.

Đặc biệt là Huyền Cơ Tử, đã một mình một người sống rất lâu, nay lại đột nhiên có thể cùng nhiều người như vậy vui vẻ ở chung một chỗ, hắn cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Lam Thành Thành cũng cong cong khóe miệng, bộ dạng của Dịch Nhi thật là đáng yêu.

Lam Tử Duyệt giơ ngón tay cái lên với Lam Dịch Dịch, Dịch Nhi đang giải vây giúp nàng đây mà! Bằng không kia cái đồ bám dai như keo kia nhất định sẽ không chịu bỏ qua, phải hỏi tới cùng.

“A ha! Lam Dịch Dịch, con không muốn ăn đùi gà nữa sao, hả? Ngay cả Niên thúc thúc con cũng dám nhạo báng?” Niên Bình Sùng thu hồi quạt xếp, gõ lên trên đầu Lam Dịch Dịch một cái, Dịch Nhi này, thời khắc mấu chốt làm sao lại nghĩ ra chuyện xấu chuyện xấu, Vương gia Ngũ tiểu thư kia, hắn có thể vừa mắt được mới là lạ đó! Nếu mẫu thân nàng thích, thì tự đi cưới đi.

“A a! Ngũ thúc, Dịch Nhi chỉ nói đúng sự thật thôi, đâu có nhạo báng ngũ thúc chứ? Có một câu nói rất hay, thà hủy mười ngọn miếu, chứ không hủy một mối nhân duyên, mẫu thân con không phải là sợ quấy rầy ngũ thúc và Vương gia Ngũ tiểu thư tú ân ái sao? Chính là vì như vậy, nên mới phải mang Dịch Nhi và ca ca đi cả đêm.” Lam Dịch Dịch nghịch ngợm nói, cười híp mắt nhìn Niên Bình Sùng, có chút ý tứ lấy lòng, bé cũng không có muốn từ bỏ đùi gà mê người, dọc theo con đường này, bé và Đồng Đồng đều chuẩn bị sẵn đùi gà để ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.