Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 81: Thiên Chung Thao



“Thật sao, ca, huynh nguyện ý giúp muội sao?” Mộc Thành Phượng kinh ngạc hỏi, vị công tử hôm nay chính là một công tử có khí chất nhất trên thế gian này nàng từng gặp, dựa vào điều kiện và thân phận của nàng, ắt xứng với vị công tử kia.

“Thành Phượng à! Ca gạt muội bao giờ, ngày mai ca sẽ thu xếp cho muội và vị công tử kia quen biết, Thành Phượng muội chỉ cần nghe ngóng rõ thân phận của vị công tử kia là được rồi.” Mộc Thành Phong nhất định phải làm rõ rốt cuộc thân phận của họ là gì, nếu như đúng như dự đoán của hắn, vậy thì hắn nhất định phải tỉ mỉ lên kế koạch một phen.

“Vâng, ca, ngày mai nhờ hết vào ca rồi.” Mộc Thành Phượng vui mừng không thôi, không ngờ lần này ra ngoài, lại có thể gặp được ý trung nhân của mình.

“Ừ! Thời gian không còn sớm nữa,nên nghỉ ngơi thôi! Huynh còn một số chuyện cần xử lý.” Mộc Thành Phong ôn nhu mỉm cười nói, hắn lúc này mới là một đại ca tốt yêu thương bảo vệ muội muội.

“Vâng, ca.”Mộc Thành Phượng vui mừng hớn hở, đau trên mặt cũng chẳng còn cảm giác nữa.

Mộc Thành Phong nói xong, biến mất trong xe ngựa, bước vào trong nhẫn không gian giới, có một số việc hắn nên báo trước sư phụ một tiếng.

Không gian giới của Mộc Thành Phong là Túc ý không gian chỉ hoàn giới thế gian hiếm có, bên trong ngự khí sung túc, rất thích hợp tu luyện, ở đây, được Mộc Thành Phong bố trí rất xa hoa, nơi nơi đều là cung điện lâu vũ, kỳ hoa dị thảo, không khác phủ đệ của chốn nhân gian, Mộc Thành Phong bước vào đại môn, trong đình viện, một vị nam tử trung niên anh tuấn,

trán đầy đặn, mày kiếm, sống mũi cao, chỉ là một đôi mắt nổi trội, mắt hạc, đôi mắt thanh tú, thần thái sáng lạng, đồng thời hắc bạch phân minh, thầm tàng bất lộ, môi hơi dày, nhân trung hơi rộng, một thân trường bào trắng phiêu dật, đang nhắm mắt tu luyện, nghe được âm thanh của Mộc Thanh Phong, liền mở mắt, nhìn về Mộc Thành Phong.

Mộc Thành Phong nhanh chóng bước đến trước mặt trung niên nam tử “Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Mộc Thành Phong cung kính hô.

“Phong Nhi không cần đa lễ.” Ai cũng không ngờ đến, Thiên Chung Thao biến mất năm mươi năm lại cư ngụ trong Túc ý không gian giới của Mộc Thành Phong.

“Sư phụ,đồ nhi gần đây công việc bận rộn, không thể thường xuyên đến thăm sư phụ, mong sự phụ lượng thứ.”

“Vi sư biết Phong Nhi nhiều việc, vi sư sẽ tự thông cảm, nhưng Phong Nhi đến gặp vi sư, có phải đã nghe được tin tức gì không?” Thiên  Chung Thao đứng dậy, chắp tay sau lưng, thân hình cưỡng tráng khiến người khác đã nhìn không quên được.

“Đúng vậy, sư phụ, chính vào đêm nay, Phục Hy kiếm xuất hiện rồi, hơn nữa Thương Long cũng xuất hiện, kỳ lạ nhất là, xuất hiện một lão đầu tóc bạc phơ, là người mà đồ nhi chưa từng nghe qua trên giang hồ, người này cả đầu bạc trắng nhưng lại là đồng nhan (ý làn da như trẻ con =))))), mắt tròn, lông mày so với người thường dài hơn rất nhiều, dài đến mép miệng, sư phụ người từng nghe nói đến nhân vật này không? Mộc Thành Phong cảm thấy người này thập phần kỳ lạ, hơn nữa tu vi rất cao, sớm hiểu rõ thân phận của lão, hành sự cũng dễ hơn.

“Phục Hy kiếm, lão đầu bạc trắng, Thương Long, Hừ! Phục Hy Kiếm của Bách Thiên Mị, Phục Hy kiếm xứng danh cổ thần kiếm, là thứ cả đời Bách Thiên Mị đắc ý nhất, Bách Thiên Mị nếu đã nguyện ý tặng người khác, vậy thì, người đó ắt hẳn là truyền chân đích thực của Bách Thiên Mị, còn về phần lão đầu bạc trắng ấy, có lẽ chính là Huyền Cơ Tử, không ngờ cách biệt năm chục năm, họ xuất hiện rồi, hơn nữa đã có truyền nhân, xem ra, trên giang hồ ắt dẫn đến một trận tinh phong huyết vũ.” Thiên Chung Thao nói, nếu hai người họ đã xuất hiện, vậy thì Độc Tam Nương cũng nên xuất hiện thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.