Thiên Tài Bảo Bảo, Mẫu Thân Thần Y

Chương 89: Dịch Nhi chỉ là một đứa trẻ



Nghĩ tới điều gì đó, Niên Bình Sùng đột nhiên nhấc chân chạy, Lam Tử Duyệt cởi giày thêu hoa dưới chân mình ra ném về phía Niên Bình Sùng, “Ba...” Giày thêu giống như mọc thêm đôi mắt rơi chuẩn xác vào sau gáy của Niên Bình Sùng.

“Ui da! Đau chết mất.” Niên Bình Sùng vừa chạy, vừa xoa xoa gáy.

Hành động của Lam Tử Duyệt khiến Long Thiên Tuyệt rất không vui, giày của nữ nhân làm sao có thể tùy tiện cởi ra như vậy chứ? Điều này hắn hiểu rất rõ, từ trước đến nay phụ thân chưa bao giờ cho phép mẫu thân cởi giày trước mặt người ngoài.

“Oa! Nam nhân bà, chuyện này không liên quan đến ta! Là Lam Dịch Dịch muốn ta đưa nó đi, trẻ con mà? Lòng hiếu kỳ cao, đi xem một chút cũng không mất cái gì mà.” Niên Bình Sùng chạy đến khu vực mình cảm thấy an toàn liền đem trách nhiệm đẩy hết lên người Lam Dịch Dịch, hắn biết Lam Tử Duyệt không nỡ nào đánh con trai bảo bối của nàng.

“Nó là trẻ con, ngươi cũng là trẻ con sao?” Lam Tử Duyệt căm tức nhìn Niên Bình Sùng nói, cũng không biết Dịch Nhi có thấy cái gì không nên thấy hay không, Lam Tử Duyệt giận dữ nhìn Lam Dịch Dịch, tiểu tử này, cái tốt không học, lại thói xấu của tên kia đi dạo thanh lâu.

“Dịch Nhi, lại đây…” Tiểu tử này, thiếu đánh mà.

“Thúc thúc cứu mạng.” Nhìn ánh mắt ăn thịt người của Lam Tử Duyệt, Lam Dịch Dịch không chút suy nghĩ, liền chui vào trong ngực của Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt nhìn tiểu nhi tử ngồi ở trong ngực mình, trong lòng có một cảm giác mềm mại hạnh phúc, lấy hai tay ôm Lam Dịch Dịch vào trong lòng, nhìn Lam Tử Duyệt nói: “Dịch Nhi chỉ là một đứa trẻ.”

“Ai cũng biết nó là đứa trẻ, cũng bởi vì nó chỉ là một đứa bé, nên mới phải học những điều tốt, cái loại địa phương đó là nơi một đứa trẻ như nó có thể đi sao?” Lam Tử Duyệt cao giọng phản bác lời nói của Long Thiên Tuyệt, hắn nghĩ hắn là ai chứ?

“Duyệt Nhi, không nên tức giận, có lẽ giống như lời Bình Dương thiếu chủ nói, chẳng qua là Dịch Nhi tò mò mà thôi.” Lam Tử Thiên lên tiếng, dựa vào tâm trí của Dịch Nhi, nhất định sẽ không học xấu, bởi vì các bé có một người mẫu thân rất tốt.

“Mẫu thân, người đừng đánh Ngũ thúc, là Dịch Nhi muốn Ngũ thúc đưa Dịch Nhi đi, giống như cữu cữu nói vậy, chẳng qua là Dịch Nhi tò mò thôi, tuyệt đối không có nhìn cái gì không nên nhìn.” Lam Dịch Dịch ở trong ngực Long Thiên Tuyệt lắc đầu một cái, bé chỉ là nhất thời dại dột mới làm vậy, đều tại xú nữ nhân kia, nếu không phải do nàng, làm sao mẫu thân biết được chứ?

“Đường thông, có thể đi rồi.” Phía trước không biết ai hô lên một câu.

Lam Tử Duyệt nhìn phía trước một cái, quả nhiên như nàng suy nghĩ, sau khi ăn cơm trưa xong thì đường đã thông, “Tốt lắm, mau thu dọn đồ đạc lên đường đi!” Lam Tử Duyệt biết, khởi hành quan trọng, dù sao làm càn cũng không phải chỉ một lần.

Xe ngựa lục tục lên đường.

“Mẫu thân, còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến Xích Kinh! Dịch Nhi cảm thấy thời gian đi đường thật là lâu?” Lam Dịch Dịch ngồi ở trong ngực Lam Tử Duyệt, chớp chớp mắt hỏi, sau khi ăn no, bé liền buồn ngủ, mỗi ngày đều phải ngủ trưa.

“Dịch Nhi, qua khỏi Bán Nguyệt Sơn, rất nhanh sẽ đến Xích Kinh.” Lam Tử Duyệt ôn nhu thay Lam Dịch Dịch sửa lại tóc, nhè nhẹ đung đưa thân thể, rất nhanh Dịch Nhi đã ngủ.

Mà Huyền Cơ Tử và Lam Thành Thành ngồi ở bên ngoài xe ngựa đánh xe.

“Thành Nhi, tối hôm qua con nhân kiếm hợp nhất, cũng là một trong các kiểu ngự kiếm, sau khi đến Xích Kinh, lão đầu tử ta sẽ dạy cho con những kiếm pháp ngự kiếm khác, con có đồng ý hay không học a?” Huyền Cơ Tử nghiêng đầu nhìn Lam Thành Thành, hai tên tiểu tử này, ăn phải định tâm đan rồi hay sao, lại nhận cái đồ ẻo lả (nương nương khang) Bách Thiên Mị kia làm thầy, nam không ra nam, chắc chắn Huyền Cơ Tử hắn sẽ không bỏ qua, nếu các bé không muốn gọi hắn sư phụ, vậy kêu là gia gia cũng được!

“Không gọi người là sư phụ, người cũng dạy thôi.” Lam Thành Thành bình tĩnh nói một câu, sau đó không có nói tiếp nữa.

Được rồi! Được rồi! Huyền Cơ Tử cũng biết Lam Thành Thành sẽ nói như vậy, “Không gọi lão đầu tử ta là sư phụ cũng được, vậy gọi ta là gia gia đi, có được không? Hả!” Huyền Cơ Tử mặt đầy không vui, không có duyên làm sư đồ, vậy hẳn là có duyên làm gia tôn (ông cháu) nhỉ! Bách Thiên Mị, lần này để cho ngươi chiếm được tiên cơ, chỉ trách là gặp mặt không đúng lúc!

“Huyền gia gia.” Lam Thành Thành cười nhạt kêu lên, tâm địa Huyền Cơ Tử không xấu, hơn nữa lại thành tâm muốn dạy hai huynh đệ bọn họ, tất nhiên bé không có lý do cự tuyệt, bây giờ đối với các bé mà nói, học được càng nhiều, đối với tương lai càng có chỗ tốt.

“Ai! Thành Nhi thật là ngoan.” Nghe được tiếng gia gia này, Huyền Cơ Tử thiếu chút mừng đến rớt nước mắt, sau này thì có thể ở chung với các bé rồi! Hắn cũng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.