Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 106: Phúc hắc thiếu gia bao ăn bao uống…. bao cả ngủ!



Edit + Beta :Tieumanulk

Ảnh thiếu nhìn hành động gần như tự làm khổ bản thân của cô,nhìn cô liều mạng lau đi dấu hôn hắn lưu lại trên người,chân mày dưới lớp mặt nạ một lần nữa nhíu lại thật sâu.

Bộ dạng như hoa lê trắng xinh đẹp lộng lẫy, cô thực sự rất đẹp.

Ảnh thiếu đến gần mà không phát ra một tiếng động,vốc lên một ít nước ấm tưới lên làn da bóng loáng tỉ mỉ không chút che đậy của cô. Ngón tay còn cố ý mà như vô ý chạm vào lưng cô,lần này không phải cợt nhả cô mà thực sự rất thương tiếc

Động tác của hắn khiến Diệp Vị Ương có chút khẩn trương nhưng cô lại không dám quay đầu lại, những dấu hôn trên người cũng sẽ khiến cô nhớ lại đêm qua hắn làm như thế nào để in chúng lên người mình.

“Tôi không phải đã……..làm em đau rồi chứ?” Hắn đột nhiên nói.

Nói xong dường như không nghĩ Diệp Vị Ương sẽ trả lời câu hỏi của hắn,hắn cầm bình sữa tắm đổ lên miếng bọt biển,xoa xoa khiến bọt nổi lên, sau đó một tay ôm ngang lấy cô,không sợ cô sẽ làm ướt bộ đồ đắt tiền của hắn,một tay khác cầm bọt biển nhẹ nhàng lau lưng cô.

_________________Việc này đối với một thiếu gia hắc đạo mà nói đã rất dịu dàng.

Thấy dấu hôn trên người cô, Ảnh thiếu liền nghĩ tới cảnh đêm hôm qua chiếm hữu cô, nghĩ đến sự ngọt ngào của cô, trong mắt hắn thoáng ánh lên ngọn lửa.

Có lúc yêu một người ,thật sự mỗi thời khắc nào đều có thể dâng nên niềm nhiệt huyết cùng với sức mạnh. Hắn dường như muốn tất cả của cô.

“Tôi, tôi có thể tự tắm!” Diệp Vị Ương không muốn bị hắn nhìn,cũng không muốn ngồi trên đùi của hắn,càng không muốn hắn giúp cô chà lưng.

Ánh mắt hắn vẫn nóng rực nhưng động tác của cánh tay vẫn rất êm ái tựa như sợ sơ ý một chút sẽ chọc phải da thịt trắng nõn như ngọc của cô. Nhìn dấu hôn trải rộng khắp người,Diệp Vị Ương thầm hỏi ông trời,không muốn nghĩ kiệt tác của kẻ nào.

‘Đừng cử động”

Hắn cầm bọt biển vòng qua bờ vai láng bóng trơn mền đi đến trước ngực cô tiếp tục lau bọt sữa tắm.

“Ngày hôm qua em không nên chọc giận tôi!” Hắn chậm rãi nói.

“Cái gì?” Diệp Vị Ương nhìn chằm chằm bàn tay hắn đang hoạt động qua lại trên người cô, khẩn trương đến không dám thở,căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì. Cô chỉ biết người dàn ông thần bí mang mặt nạ trước mắt trừ phi chính hắn muốn tháo xuống,nếu không thì không có người nào có thể lén tháo xuống được,cô đã thử qua nhiều lần,người này trời sinh nhanh nhạy, quá mức nhạy bén.

“Ngày hôm qua không phải em nói muốn có một cuộc giao dich cùng với tôi sao? Bây giờ có thể thử nói, tôi sẽ cố gắng nghe một chút.” Ảnh thiếu tâm tình khá tốt nói.

Diệp Vị Ương từ trước đến giờ là thục nữ, nghe được lời này thiếu chút nữa không nhịn được mà liếc mắt xem thường. Nhìn một chút, nhìn một chút người này đang nói gì ah! Cái gì mà cô có thể nói ,hắn cố gắng nghe một chút!? Chẳng lẽ hắn thực cho rằng mình là thiên Vương cao cao tại thượng sao,mà cô là người thấp hèn sa cơ. Hay là đầy tớ bé nhỏ,muốn nói với hắn một câu cũng phải xem tâm tình của hắn thế nào?Dù hắn có là đại thiếu gia hắc đạo không phải đã quá phách lối đó chứ ?Mặc dù………Cô cũng thừa nhận…hắn thực sự có khả năng này.

Thật ra thì nghĩ lại hôm đó đúng là cô có chuẩn bị giao dịch muốn bàn với hắn?

A,cô nhớ ra rồi! Cái tên cầm thú này!Cô vốn nghĩ ngày hôm qua người này nhất định sẽ không bỏ qua cho cô,dù sao cũng bị người này chiếm trong sạch,cô tính nói cô có thể cho hắn một lần nhưng sau khi xong hắn phải để cô đi. Kết quả,kết quả là tên cầm thú này không thèm nghe cô nói liền trực tiếp ăn cô rồi lại ăn.,đòi hỏi cô vô số lần. Điều kiện thương lượng căn bản không được nhắc tới, cô thua thiệt lớn rồi.

Cái tên………Khốn kiếp! Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó trong lòng cảm thấy rất chi là buồn bực rối rắm.

Haizzz,nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Diệp Vị Ương lại giận mà không dám nói gì, lời nói này chỉ có thể nuốt ngược trở lại vào trong bụng, sau đó miễn cưởng yếu ớt lầu bầu nói “Không có giao dịch gì cả,chỉ muốn hỏi anh một chút,lúc nào thì mới thả tôi đi? Nhà tôi còn có mẹ già 70 tuổi, còn thiếu nợ lãi suất cao phải trả,tôi còn muốn trở về dọn dẹp cục diện rối rắm trong công ty quảng cáo,bạn tốt của tôi đến nay sống chết vẫn chưa rõ, tôi lại bị anh bắt tới đây bỏ rơi anh ấy như vậy, tôi thực sự không muốn trở thành kẻ bán bạn cầu vinh, tôi rất sợ tội này!”

______________- Đúng vậy, những lời nói này có 50% là do Diệp Vị Ương chán nản nói bậy.

Ảnh thiếu nghe xong thoáng mỉm cười,vuốt mái tóc dài của cô,môi mỏng khẽ mấp máy “A, Tôi thật không biết em lại có tế bào hài hước như vậy. Mẹ em bảy mươi tuổi mà lại có cô con gái trẻ như vậy sao, không phải em do mẹ em nhặt được chứ? Em thiếu nợ lãi suất cao không trả, em di ra khỏi nơi này không phải sẽ bị đuổi giết sao? Em làm hỏng buổi diễn của công ty quảng cáo chẳng lẽ phải bồi thường thiệt hại sau đó sẽ rất đen đủi sao? Bạn của em sống chết chưa rõ, em chạy thì đã chạy rồi, cái tội không có nghĩa khí cũng đã có rồi. Hôm nay nếu hắn chưa chết,em xuất hiện trước mặt hắn, không phải khiến hắn đang sống mà tức chết sao?Cho nên,tóm lại, em ở đây là an toàn nhất. Tôi bao ăn,bao uống,bao ở …rồi bao ngủ luôn.”

Này…………………….Là anh nói sao? Diệp Vị Ương nghe xong thiếu chút nữa không thở được tức hộc máu! Cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có tài ăn nói như vậy. Suy từ một ra ba,hơn nữa da mặt lại dày vô cùng không biết xấu hổ là gì. Cô đã tạo nghiêt gì mà lại gặp phải yêu nghiệt này đây?

Không đợi Diệp Vị Ương phản bác,Ảnh thiếu lần thứ hai mở miệng trầm ngâm nói “……..Ưm,lại nói tới,em muốn rời khỏi đây cũng không phải không thể. Chỉ cần……..”

Hắn cố tình nói lấp lửng không có vế sau.

Diệp Vị Ương nghe được ánh mắt chợt sáng lên,phối hợp tiếp lời hắn tiếp tục hỏi “Chỉ cần cái gì? Hả? Nói đi, tôi phải mà gì anh mới bằng lòng thả tôi ra?”

Thấy cô vội vã muốn rời khỏi đây, Ảnh thiếu dường như không vui,nhắm ngay đôi môi mềm mại của cô cắn một cái,nhưng không hôn sâu hơn,không phải hắn không muốn mà sợ không thể không chế được tâm tình một lần nữa liều mạng muốn yêu cô. Suy nghĩ đến tình trạng cơ thể của cô,hắn tốt bụng quyết định tạm thời tha cho cô một lần.

“Nói mau đi,phải làm thế nào anh mới chịu thả tôi đi?” Diệp Vị Ương hỏi thêm lần nữa, ánh mắt so với trước còn sáng hơn.

“Em biết làm cơm không?” Hắn chậm rãi hỏi, thuận tay thừa dịp cô không kịp phản ứng giúp cô lau người tiện thể chiếm chút tiện nghi.

“Ừm, tôi biết một chút. chỉ biết làm chút món ăn gia đình đơn giản thôi.” Diệp Vị Ương thành thật trả lời.

“Vậy được,nếu tôi bao ăn bao uống bao ở, thì em cũng phải cùng ăn cùng uống cùng ở, chờ tới khi nào tôi chán em, em sẽ được đi ngay lập tức thôi. Em yên tâm, bình thường tôi cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ cũng không quá hai tuần đâu. Còn nữa…..trong khoảng thời gian này em bắt đầu phụ trách việc ăn uống thường ngày của tôi, chính thức trở thành nữ giúp việc của tôi. Đầu tiên phải nói trước, bởi vì nơi này phúc lợi rất tốt nên tiền lương coi như xóa bỏ, một phần tiền cũng không có. Đây là biệt thự nằm rất xa thành phố, chỉ có một tuyến xe bus chạy qua.Nếu như tâm tình tôi tốt tôi nhất định sẽ cho em tiền xe.”

Diệp Vị Ương nghe xong khóc không ra nước mắt, thế nào mà cô mới không đi làm người giúp việc cho Thanh Phong Tuấn có một ngày, chớp mắt một cái đã lưu lạc làm nữ giúp việc cho con người thần bí này rồi? Chẳng lẽ trời sinh cô là số người hầu? Không phải thảm vậy chứ ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.