Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 111: Phản bội và chân tướng! Trả lời tôi,tôi liền đi theo anh!



“Học trưởng,anh phát hiện lúc nào?” Tả La không trực tiếp trả lời câu hỏi của Diệp Vị Ương mà nghiêm túc nhìn Ảnh Thiểu,thời điểm hỏi giọng khàn khàn hoàn toàn thay đổi!

Hắn không gọi Ảnh Thiếu hay Thiếu chủ mà tôn kính thân thiết gọi hắn học trưởng.

Giọng nói của hắn mát lạnh như nước suối,trẻ trung mà dễ nghe! Giọng này. . . . . . Diệp Vị Ương làm trong tập đoàn Dạ Mị nhiều năm,cô đương nhiên biết,Tả La trước mắt thật sự là tiểu Ngân thâm tàng bất lộ.

Ảnh thiếu ánh mắt như quân vương nhìn sâu vào hắn như tất cả bí mật trên đời đã sớm bị hắn đoán được,hắn không nhanh không chậm nói: “Nếu như cậu không phải lấy thân phận Tả La xuất hiện tại nơi này hoặc giả tôi sẽ không xem cậu và tiểu Ngân khiêm tốn hữu lễ liên quan đến nhau.Có thể đi tới nơi này chỉ có ba người,trong đó bao gồm tiểu Ngân mà quan trọng nhất chỗ ngươi đứng có một cơ quan bí mật có thể thông ra bên ngoài điểm này chỉ có một mình tiểu Ngân biết! Tiểu Ngân là cao thủ Hacker,hệ thống theo dõi cả tòa biệt thự cùng với cơ quan ám khí đều do tôi và hắn cùng nhau thiết kế..”

“Nhưng học trưởng chỉ dựa vào điểm này làm sao anh có thể xác định tôi chính là tiểu Ngân? Dù sao tiểu Ngân và Tâm nha đầu đều rơi vào tay ông cụ chuyện này anh không phải không biết,cũng từng gọi điện thoại tới đây để cho anh xác nhận qua,không thể giả,tôi bây giờ dung mạo và giọng nói đều hoàn toàn khác xa tiểu Ngân,anh tại sao không nghi ngờ tiểu Ngân không chịu nổi hành hạ nói cho tôi biết bí mật trong phòng này,lại trực tiếp khẳng định tôi chính là tiểu Ngân?” Tả La hỏi ra nghi ngờ của mình.

“Bởi vì cậu để lộ sơ hở.Cũng bởi vì ta hiểu rõ tiểu Ngân.Tôi tin hắn sắm vai trò Tả La.Thứ nhất,tiểu Ngân mặc dù là người im lặng ít nói nhưng hắn luôn làm việc chung với tôi,tính tình rất bền bỉ,mặt ngoài yếu đuối trên thực tế có thể chịu được bất kỳ hành hạ tàn khốc! Thanh âm và dung mạo cũng có thể thông qua thuốc hoặc dịch dung thay đổi,nếu tiểu Ngân không thể trực tiếp nói cho cậu biết bí mật trong phòng này, vậy chỉ có thể bản thân cậu chính là tiểu Ngân.”

Nói tới chỗ này Ảnh Thiếu dừng lại một chút,cau mày tiếp tục nói: “Thứ hai,trước kia bởi vì giữa cậu và Tả La cách quá xa cho nên không tôi không xem hai người là một,nhưng từ lúc bước vào tòa biệt thự này tôi đã hoài nghi.Cậu cầm đao là thuận tay trái,tiểu Ngân cũng thuận tay trái,trước kia có thể nói do trùng hợp nhưng bây giờ cảm thấy không đơn giản thế.Nếu như tôi không đoán sai,năm đó giọng cậu căn bản không bị ông cụ dùng thuốc làm hư,ông ta chỉ làm bộ để cho ta thấy mà thôi, cậu nhiều lắm chỉ uống thuốc thay đổi giọng.Về phần mặt của cậu đại khái có thể đeo mặt nạ da người.”

“Thứ ba,tôi mặc dù không tiếp xúc nhiều với Tả La,trong đợt huấn luyện tàn khốc thỉnh thoảng có giao thủ với hắn nhưng cảm giác ấn tượng hắn đối với tôi cũng không xấu,ít ra không giống những người trong đợt huấn luyện vì muốn tranh giành phần thắng dồn tôi vào chỗ chết.Tôi vẫn luôn nghi ngờ,không hiểu tôi chưa từng thân thiện với Tả La,hắn tại sao tôn kính tôi như thế.Thậm chí ngày đó Tâm nha đầu và tiểu Ngân bị bắt,ông cụ tới Trung Quốc sửa trị tôi,Tả La còn gọi điện thoại tới báo tôi biết,để tôi có đủ thời gian nghĩ biện pháp đề phòng ông cụ.Hiện tại cuối cùng tôi đã hiểu,không có gì kỳ lạ bởi vì Tả La chính là tiểu Ngân,mà tôi và tiểu Ngân làm việc chung một khoảng thời gian ngắn,cho dù Tả La rất ít lộ diện nhưng hắn cũng giống tiểu Ngân rất tốt với tôi.”

Tả La nghe xong ánh mắt mờ mịt,giọng cũng trầm hơn,thần sắc có chút chật vật và chán nản,gật đầu nói: “Đúng vậy,anh nói rất đúng.Học trưởng, thật xin lỗi.”

“Nhiều năm qua lão gia chưa bao giờ chịu dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào,ông ấy mặc dù coi trọng tôi,nghĩ tới tương lai sau khi ông ta trăm tuổi tôi phải thừa kế vị trí ấy,làm một con rối để ông ta khống chế,nhưng ông ta lại sợ tôi giống như bây giờ lén tự mình thành lập bang phái,cho nên ông hèn hạ dùng một con cờ giám sát tôi,bắt cậu biến thành tiểu Ngân đến gần tôi cùng tôi đến học viện thiên tài tiếp nhận học bổ túc công nghệ cao,để cậu có thể tự nhiên tìm cái có được sự tin tưởng của tôi, cũng đồng thời dễ dàng báo cáo hành tung và kế hoạch bí mật của tôi với ông cụ.Bây giờ nghĩ lại mới nhớ khó trách mấy ngày cậu ở bên cạnh tôi,ông cụ nói phái Tả La đi làm nhiệm vụ.Cậu và Tả La chưa bao giờ từng xuất hiện chung.Tôi rất ngạc nhiên hôm nay cậu tại sao không trực tiếp lấy thân phận tiểu Ngân xuất hiện? Như vậy có lẽ tôi sẽ càng tin tưởng cậu,cậu cũng có thể dễ dàng đưa Diệp Vị Ương đi.”

Tả La nghe xong một đoạn phân tích dài của Ảnh thiếu sắc mặt tái nhợt hơn,không biết có phải trước ngực bị đâm một vết thương quá sâu chảy máu thật nhiều hay bởi vì chân tướng bại lộ mà cảm thấy những thứ hắn quý trọng cùng tin tưởng không tồn tại,hắn cười nhạt,giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa: “. . . . . . Không phải không muốn lấy thân phận tiểu Ngân xuất hiện trước mặt anh,mà tôi không dám.Sợ làm anh thất vọng,sợ anh giống như bây giờ không tin tưởng tôi nữa. Năm năm qua anh giống như anh trai đối xử tốt với tôi,anh vĩnh viễn không biết đối với một đứa cô nhi như tôi phần tình cảm này sâu đậm cỡ nào.”

Hắn nói rất nhỏ nhưng Diệp Vị Ương nghe được,Ảnh Thiếu cũng nghe thấy.

“Vậy cũng đừng để cho ta biết năm năm qua cậu là con cờ nằm vùng ở bên cạnh tôi,phản bội tôi! Cục diện hôm nay do cậu tự mình tạo tra!” Ảnh thiếu tức giận trách mắng.

“Học trưởng,xin anh tin tưởng tôi,mặc dù tôi có đem một phần tin tức của anh báo cho ông cụ,nhưng tin tức mấy năm qua tôi đưa ông ấy đều không quan trọng, đa phần là giả.Tôi chưa từng bán đứng anh.Thậm chí ông cụ đến bây giờ còn chưa biết người lãnh đạo tổ chức Ám Ảnh mới quật khởi có thể đối kháng ông ta,chính là Ảnh thiếu …là Anh đấy.” Ánh mắt Tả La rất cô đơn.

“Tiểu Ngân,anh làm những chuyện đó không sai,anh cũng thân bất do kỷ do sống trong cảnh như thế! Huống chi đúng như như lời anh nói,anh chưa từng phản bội qua Ảnh thiếu,cho nên chưa phạm sai lầm lớn!Anh bắt tôi vì cứu người nào? Là cứu người trong lòng anh sao? Nếu như đúng,tôi đồng ý đi theo anh. Nhưng trước khi đi anh nhất định phải giải đáp thêm một nghi ngờ cho tôi.”

——— Diệp Vị Ương đột nhiên xen vào,thời điểm cô nói câu cuối còn cố ý nhìn Ảnh thiếu đeo mặt nạ thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.