Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 118: Ác ma hình phạt làm nhục! Được! Tôi cởi!



Edit: Dực

Beta: Tieumanulk

“Mỗi lần ta đánh tiểu Ngân một roi,cô phải nhanh chóng cởi ra một lớp quần áo như thế nào? Nếu có thể lấy lòng ta,ta sẽ lập tức thả hai người bọn họ!” Thanh âm già nua của ông cụ truyền tới,để lộ sự hưng phấn biến thái xen lẫn sự bạo ngược.

Thấy Diệp Vị Ương có vẻ do dự,mặt ông đen kịt bắt đầu cho tiến hành lăng trì bằng những trận roi.

Trong căn phòng VIP dành cho khách quý không ngừng vang lên những tiếng roi quất khiến lòng Diệp Vị Ương đau nhói, cô vốn cho rằng mình chỉ là một người không thể bình thường hơn,không có quá nhiều đồng cảm.Ông lão biến thái kia bảo cô cởi quần áo trước mặt mọi người là đã vượt qua điểm mấy chốt,cô tuyệt đối không thể nào làm theo!

Nhưng khi thấy bộ dạng tiểu Ngân bị mấy người giữ chặt chịu hành hạ bằng những lần roi,cô lo lắng không đành lòng nhìn. Cô biết lão biến thái đó đang đợi cô nổi lòng thương hại ,đang đợi cô thỏa hiệp cùng ông ta,đang đợi cô ngoan ngoãn cởi đồ làm thứ tiêu khiển để ông ta nhục nhã.

“………….Chị dâu tương lai, cô………………….ngàn vạn lần đừng cởi,là tôi…………….không đúng, tôi không nên………………..đưa cô tới nơi này. Tôi sớm nên biết người này sẽ không giữ đúng………giao ước! Là tôi hại cô!”

Bị quất khiến vết thương trên người nứt ra Tiểu Ngân đổ mồ hôi lạnh,máu tươi thấm ra khắp áo nhìn thấy mà đau lòng,không biết có phải do quá đau quá dùng sức hay không mà bờ môi hắn cũng bị chính hắn cắn khiến máu chảy xuống.Hắn vừa đứt quãng nói chuyện vừa ưu thương nhìn Tâm nha đầu mặt mũi tái nhợt không còn sinh khí nằm trên mặt đất.

Hắn lặng lẽ đau đớn nhìn người mình yêu,cái nhìn đó chính là loại yêu thương mà không thể nói ra với Tâm nha đầu,trong mắt hắn toàn bộ đều là đau lòng,nhưng mặc dù phản bội thiếu chủ,mặc dù ép buộc Diệp Vị ương tới,hắn vẫn không thể thành công đưa cô gái nằm trên mặt đất kia ra ngoài. Chưa bao giờ Tiểu Ngân lại thấy bản thân thất bại như lúc này,cảm thấy khả năng của mình nhỏ bé vô cùng.

Hắn nhìn về phía ông cụ cao cao tại thượng,người kia là cha nuôi và cũng là thủ lĩnh sát thủ của bọn hắn,mặc dù biết người đàn ông này ngày thường lạnh lùng khiến người khác khó tiếp cận được,thậm chí còn lấy giày vò biến thái người khác làm thú vui,nhưng hắn vẫn cố thêm một lần dùng ánh mắt cầu khẩn xen lẫn hi vọng nhìn ông ta,ông có thể giết hắn nhưng hãy bỏ qua cho hai cô gái vô tội này.

Hắn biết bộ dáng hi vọng cùng hèn mọn của mình có thể làm ông cụ cảm thấy vui vẻ,trong thời khắc nguy hiểu này hắn muốn tìm được nhược điểm ông ta chỉ có cách hạ thấp bản thân,nhưng hắn lại phát hiện ra trái tim của ông ta được làm từ đá nghìn năm,cho dù hắn cầu xin thế nào ông ta vẫn không có nửa phần động lòng,ánh ắt vẫn sáng quắc nhìn Diệp Vị Ương.

Tiểu Ngân hèn mọn nhìn ông ta,ông ta lại cười lạnh nhìn Diệp Vị Ương, Diệp Vị Ương đau lòng nhìn hắn và Tâm nha đầu. Tạo thành một vòng luẩn quẩn áp lực nặng nề,Diệp Vị Ương hít thở cũng khó khăn để đưa ra quyết định cuối cùng.

Trong lòng Diệp Vị Ương vô cùng sốt ruột,cứ tiếp tục vậy nữa,Tâm nha đầu sẽ không kịp chữa trị mà vĩnh viễn không tỉnh,còn tiểu Ngân cũng bị đánh chết.

“Ông thật đúng là ác ma! Tiểu Ngân vì ông làm bao nhiêu chuyện,hôm nay ông cũng không niệm một chút tình cũ mà muốn đánh hắn chết! Căn bản ông không có chứ tính,chuyện trao đổi tôi đáp ứng với ông đã sớm làm xong, đáng ra ông nên để tiểu Ngân và Tâm nha đầu rời đi, nhưng ông………..Ông là đồ biến thái!” Diệp Vị Ương giận quá hóa cười, to gan chỉ thẳng vào mặt ông cụ mắng.

Cô biết,nếu như cô còn giá trị lợi dụng thì lão già đó tạm thời sẽ không giết cô. Nhưng trên người tiểu Ngân không có một nơi nào lành lặn, vết thương mới đè lên miệng vết thương cũ,đoán chừng sẽ không chịu đựng được bao lâu nữa. Cô phải tìm cách ngăn chặn nhục hình này thôi.

Sau khi cô nói xong,ông cụ liền đón nhận ánh mắt dũng cảm quật cường của cô,còn tỏ ý tán thưởng vỗ tay “A,cô gái, lá gan của cô quả thật không nhỏ,cô dám tới ngồi trên đùi ta không? Nếu cô cam tâm tình nguyện ngồi vào trong lòng ta,ta sẽ thả đôi cẩu nam nữ này! Tiểu Ngân, đừng cho rằng ta không biết năm đó cậu lấy thân phận Tả La che dấu bao nhiêu chuyện của Thanh Phong Tuấn, cậu đã sớm đáng chết rồi! Đoán chừng bang phái Ám Ảnh mới nổi cùng với tên nghịch tử Thanh Phong Tuấn có quan hệ chứ?”

Diệp Vị Ương một lần nữa nghe được tên của Thanh Phong Tuấn,hơi ngẩn người.Phản ứng tự nhiên duy nhất là nhìn chằm chằm ông ta. Ông nghĩ thầm,hừ, quả nhiên cô gái ngày và Thanh Phong Tuấn có gian tình.

Tiểu Ngân bị trọng thương lạnh lùng nhìn tất cả,hắn thậm chí còn cười khổ. Hắn làm sao mà không biết ông cụ này đan nghĩ gì? Đó là ánh mắt chứa sự hủy diệt cùng bạo ngược. Nếu như….nếu như ông cụ thực sự làm ra chuyện đáng sợ gì đó với Diệp Vị Ương chứ không phải giống như ban đầu nói chỉ đơn thuần muốn bắt cô làm con tin,vậy hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình,sợ rằng sau này ngay cả thiếu chủ cũng sẽ không tha thứ cho hắn.Tại sao bây giờ thiếu chủ còn chưa tới? Không tới……….sẽ muộn mất!

Nghĩ tới đây,trong lòng Tiểu Ngân ngày càng lạnh lẽo.

Thấy ánh mắt từ từ thỏa hiệp của Diệp Vị Ương, thấy tay cô hướng khuy áo trên quần áo cô cởi ra, tiểuNgân không còn hơi sức tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn hi vọng cây roi kia trực tiếp đánh hắn chết đi.

Nhưng khi roi tếp theo chuẩn bị rơi xuống người tiểu Ngân vẫn đang chờ chết, Diệp Vị Ương lại như nữ vương bình tĩnh nói “Chờ một chút! Không phải ông nói muốn chơi trò chơi sao? Được! Tôi chơi với ông! Không phải ông muốn tôi cởi quần áo sao?`Được! Tôi cởi là được! Nhưng nếu muốn trò chơi trở nên kích thích hơn,muốn tôi thực sự lấy lòng ông,vậy phiền ông bảo bọn người ở đây lập tức cút hết!”

Ở trong tình cảnh như vậy cô lại tỏa ra loại khí chất của nữ vương khiến ông cụ ngây người,ánh mắt u ám càng thêm nóng rực híp lại, hứng thú săn đuổi lại tăng thêm ba phần.

“Ha ha ha,rất có ý tứ,thả hai bọn họ ra.Nếu như tiểu tử này vẫn còn hơi sức ôm con bé trên đất đi thì hãy để hai người bọn họ đi. Về phần những người khác tất cả đều lui ra hết cho ta. Chậc chậc, Diệp tiểu thư, yêu cầu của cô tôi đã làm xong,cô đi theo tôi,không phải muốn lấy lòng tôi sao? Không phải muốn trò chơi kích thích hơn sao? Đến đây, đi theo ta!” Ông cụ giống như đang đọc loại thần chú âm hiểm,cười lạnh,không cho Diệp Vị Ương kháng cự dẫn đến một mật thất có hình đầu lâu.

Tiểu Ngân thấy hai người đi tới mất thất có hình đầu lâu lập tức trợn trừng hai mắt sắc mặt trắng bệnh “Không! Không được đi!” Bước qua cánh cửa dó chính là chấp nhận cuộc huấn luyện tàn khốc nhất mọi người đều biết đó là………địa nguc! Một khi đã bước vào sẽ rất khó ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.