Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 119: Ông ta hung hăng đánh cô một bạt tai,nhục nhã!



Edit: Dực

Beta: Tieumanulk

Tiểu Ngân dường như muốn chết ngất nhìn Diệp Vị Ương vì bọn họ mà dứt khoát đi theo ông cụ,hắn cảm thấy rất đau lòng. Cô gái này quá lương thiện đi,hắn có cảm giác hối hận xen lẫn mắc nợ cô.

Ở trong mật thất có khắc hình đầu lâu khô,hắn cùng với bạn của hắn,gồm có Thanh Phong Tuấn cùng Hàn Thiên Tuyết,ở đó bọn họ phải chịu đựng những kiểu hành hạ phi nhân tính mới may mắn vượt qua kì huấn luyện tàn khốc đó.Phải trải qua cuộc sống không bằng chết, bọn họ cả đời này sợ rằng không thể thoát khỏi bóng ma đó.Những ngày mới bắt đầu quả thật thiếu chút nữa chết. Đau đớn vô cùng,hiện tại một cô gái như Diệp VỊ Ương đi vào,sao cô ấy chịu nổi chứ?

Tựa hồ cảm nhận được sự lo lắng của hắn,Diệp Vị Ương dũng cảm điềm tĩnh quay đầu lại,sắc mặt không thay đổi nói với hắn “Không cần quá thương hại tôi,đừng quên là anh dẫn tôi tới đây cũng không thể để tôi nghĩ rằng tôi đến đây hi sinh là vô ích, anh giữ hơi sức cuối cùng mang người con gái anh yêu đi cho tôi,tôi không muốn cuối cùng ba người chúng ta ở đây để ông ta đắc ý hành hạ. Nhưng nếu như tôi thực sự xảy ra chuyện,anh cũng phải giữ sức để sau này báo thù cho tôi,cho nên đi ra ngoài! Lập tức đưa Tâm nha đầu rời khỏi đây, tranh thủ trước khi ông ta thay đổi chủ ý!”

Ông cụ nghe nói những lời này cũng không tức giận,chỉ cười nham hiểm.

“……………Không được đi” Tiểu Ngân vẫn còn giãy giụa ,la ầm lên nhưng Diệp Vị Ương chỉ nhìn hắn cười buồn,sau đó không hề quay đầu lại nữa.

Lại có một trận đau đớn kéo tới,Tiểu Ngân cố gắng bò dậy,nhẫn nhịn từ lúc chào đời tới nay những lần khiến hắn phải rơi nước mắt rất ít, hắn ôm lấy Tâm nha đầu yếu ớt,ánh mắt tĩnh mịch nhìn về hướng mật thất,nhìn lúc Diệp Vị Ương cùng ông cụ biến mất sau cánh cửa, nhìn cửa ầm ầm đóng lại. Hắn có thể không bằng cầm thú thoải mái mà rời khỏi đây vậy sao? Lần này, hắn vì Tâm nha đầu mà mất đi lý trí, đưa Diệp Vị Ương tới đây để lâm vào tình cảnh nguy hiểm,hắn thực sự rất…..rất hối hận………

Diệp Vị Ương bị đưa vào mật thất tối đen như mực,không có bất cứ ánh sáng nào,trong phòng tràn ngập thứ không khí kinh khủng, trong nháy mắt khiến cho cô cảm giác như mình đến địa ngục!

Sau khi cửa bị đóng,sợ hãi trong lòng cô sâu hơn một tầng. Trước đó nói không sợ là giả,chỉ muốn để tiểu Ngân an tâm mà thôi.

Cô ngơ ngác đứng đó,lòng bàn tay nắm chặt,dứt một chiếc khuy ngà voi trên váy xuống.Giờ phút này, trong bóng tối cô không tìm được thứ vũ khí nào có lợi.

Nhưng ông cụ lại giống như ma quỷ trong bóng tối,ông ta có thể thấy rõ biểu hiện của cô trong bóng tối.

Không để Diệp Vi Ương có cơ hội điều chỉnh tâm lý, ông như dã thú nhào tới xé rách quần áo trên người Diệp Vị Ương, muốn ở trên người cô phát tiết tất cả thú tính.

Khí lực của người đàn ông này……………Thật sự rất lớn! Không phải là thể lực của một ông lão già nua bảy tám chục tuổi có.

Không, không đúng,người này nhất định đang ngụy trang! Chẳng lẽ ông ta mang mặt nạ giống tiểu Ngân? Mặt mũi già nua của ông ta chỉ là gỉa?

Nghĩ như vậy,Diệp Vị Ương tay cầm khuy áo bằng ngà dùng hết sức đâm tới!

Dường như cô đâm trúng mặt ông ta,nghe được ông ta kêu lên một tiếng,quả thật lá gan của Diệp Vị Ương đã lớn hơn một chút,lục lại trí nhớ dường như có cái gì thật mỏng rơi xuống.

“Bốp” Người đàn ông hung hăng giáng xuống một bạt tai,chỉ một cái bạt tai đã khiến trong miệng cô tràn đầy vị máu tươi,nửa bên mặt sưng lên,không cần đoán nhất định trên đó đã hằn rõ năm dấu ngón tay.

Cùng lúc đó,dương như cùng thời gian đánh Diệp Vị Ương một bạt tai, người đàn ông thắp lên một ánh đèn mờ nhạt duy nhất trong mật thất.

Đột nhiên có ánh sáng yếu ớt khiến Diệp Vị Ương nhất thời không thích ứng được,bạt tai ban nãy quá mạnh khiến cô thiếu chút nữa ngất đi,cô híp mắt quan sát người đàn ông trước mặt,quả nhiên cô đoán không sai,mặc dù người đàn ông này sớm đã không còn trẻ nữa, nhưng cũng không già như lúc trước, nhiều lắm cũng chỉ bốn mươi năm mươi tuổi thôi,lưng cũng không có gù như trước ,đây là người đàn ông trung niên có bộ mặt u ám, sức mạnh rất lớn.

Mắt thấy người đàn ông từng bước đe dọa đi về phía cô,Diệp Vị Ương run rẩy,không có sức lực phản kháng. Trước mắt là một tên……….biến thái! Cô không cho phép mình khóc,cô tự nói với mình,nếu như hôm nay có thể thoát ra khỏi nơi này,nếu một ngày cô có thể trở nên đủ mạnh,cô nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá vì sự áp bức và lăng nhục cô đã phải chịu hôm nay.

“Ha ha……..thì ra là………………….ha ha ha ha a………..” Diệp Vị Ương lại cười, vốn là trong sự tuyệt vọng cô đột nhiên lại phát hiện ra một bí mật động trời,người đàn ông có ý đồ xâm phạm nằm người cô căn bản …….bất lực!Cứ cho rằng hắn lột sạch đồ trên người cô đi, vội vàng hơn nửa, thế nhưng cuối cùng thì hắn cũng không làm được việc đó! Hắn không làm được! Hắn không có cách nào làm nhục cô!

“Cô cười cái gì? Có tin tôi lập tức giết cô không? Nhiều năm như vậy,cô là người phụ nữ duy nhất nhìn thấy diện mạo của tôi,cô cho rằng hôm nay tôi còn có thể bỏ qua cho cô sao? Cô,chết chắc rồi! Dĩ nhiên,điều kiện là sau khi tôi chơi đủ!” Người đàn ông trung niên đó thẹn quá hóa giận liều mạng bóp chặt cằm dưới của cô giống như muốn mang cô bóp nát, Diệp Vị Ương dường như nghe được tiếng xương mình sắp gãy.

DIệp Vị Ương nhanh ý thức được điểm này,cô phát hiện ra người đàn ông này cải trang,cô nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, như vậy thì cô cũng không còn bất cứ một tia hi vọng nào để rời khỏi đây.

Nếu như không nắm chắc có thể còn sống rời khỏi đây,nếu nhất định phải chết. Làm thế nào để chết nhanh một chút đây? Chẳng lẽ phải chờ chịu đủ nhục nhã mới chết được sao?

Nghĩ thông suốt điểm này,mặc dù trong lòng Diệp Vị Ương có điểm bi thương dù sao thì cô cũng vẫn còn trẻ,nhưng đâu có hề gì? Mỗi người đều sẽ phải chết. Vì vậy cô tiếp tục cả gan cười lớn nói:

“Tôi đã đoán ra tại sao anh lại cải trang thành một ông cụ rồi, ha ha, anh thật đáng thương, là người đáng thương nhất trên thế giới này……………Bởi vì anh………..bất lực! Anh sợ người ta phát hiện ra một người đàn ông như anh lại bị bất lực cho nên anh mới cải trang thành một ông lão, có phải không? Ha ha, một người cao cao tại thượng như thế hẳn sẽ không cho phép tiếng xấu như vậy ảnh hưởng đến uy nghiêm của mình, tôi đoán không sai chứ? Kẻ biến thái đáng thương!” Diệp Vị Ương cười đến chảy cả nước mắt,quả nhiên là báo ứng. Đáng đời tên biến thái!

Cô cố ý chọc giận hắn,côchỉ muốn chịu hành hạ ít một chút,chết sảng khoái hơn một chút.

Không biết từ lúc nào,trong tay người đàn ông kia có thêm một sợi roi,phía trên đó thậm chí còn có mết máu khô.

“Bốp………..!” Trận ngược đãi kinh khủng bắt đầu

Trên cơ thể gần như trần trụi của Diệp Vị Ương rất nhanh xuất hiện những vệt đỏ lớn,thậm chí người đàn ông kia mỗi lần quất cô, lại điên cuồng tiếng đến gần cô đem muối ăn rải xuống hết thảy những vết thương trên người cô,rồi dùng thêm ngân châm đâm thật dâu vào vết thương của cô.

“A…..” DIệp Vị Ương hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần chịu đựng thứ hành hạ ngoài dự đoán này,cô thở nhẹ ra một tiếng,cắn chặt môi dưới,cặp mắt bởi vì đau đớn mà nổi đầy những tia máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.