“A,không có gì,chỉ là người ta hỏi đường thôi.Họ đi rồi chúng ta vào
thôi” Diệp Vị Ương không giỏi nói dối,thanh âm có phần giảm sút.
Tan việc Diệp Vị Ương liền bảo A Viễn lái xe đến địa chỉ trong mảnh giấy.
” Chị dâu,chị không về nhà vậy chị muốn đi đâu?”
” Đến nơi rồi anh sẽ biết. Cứ theo tôi là được”
“Thế nhưng thiếu chủ không thấy chị về sẽ rất lo lắng”
” Không sao,bây giờ là thời đại công nghệ thông tin tôi sẽ gọi điện
thoại báo cho anh ấy.Đi thôi,chúng ta tốc chiến tốc thắng nào” Diệp Vị
Ương biết gần đây Phong Thanh Tuấn rất bận,cô thật sự không muốn quấy
rầy hay lãng phí chút thời gian của hắn. Cô chỉ muốn đến nhìn một chút
sau đó sẽ trở về.
Lời này vừa nói ra,A Viễn hoàn toàn không nói gì.
Hai người ngồi trên taxi, A Viễn nghĩ thầm có hắn đi theo một chút
rồi về hẳn không có gù.Hắn từ đầu đã không biết Diệp Vị Ương muốn đi
đâu. Suy nghĩ đầu tiên là cô sẽ đến trung tâm thương mại mua sắm,nếu như đến những chỗ này hoàn toàn không cần lo lắng gì cả.
Thế nhưng ý niệm trong đầu A Viễn vẫn chưa kết thúc thì hắn chợt thấy lần này xong rồi,vấn đề lớn rồi!
Sau khi A Viễn biết người mà Diệp Vị Ương muốn gặp,cái miệng há hốc ngạc nhiên đến có thể nhét vào một cái trứng vịt.
Đây… đây không phải là người mà thiếu chủ mấy ngày nay muốn giết sao?
Nhìn thấy người kia được ba vòng người vây quanh bảo vệ thật là một lão già sợ chết!
Diệp Vị Ương không có phát giác ra sự khác thường của A Viễn,cô đi
theo người đàn ông mặc áo đen vào trong, bất quá coi như người ngu ngốc
cũng có thể nhìn ra người cô sắp gặp không phải là một kẻ tầm thường.
Đi vào một căn phòng khách được trang trí xa hoa, Diệp Vị Ương nhìn
thấy một đôi vợ chồng trung niên ngồi đằng kia. Liếc mắt một cái,người
đàn ông trung niên kia không chút biểu cảm,hoàn toàn không tìm thấy chút vui sướng nào của việc gặp được con gái thất lạc nhiều năm từ trên mặt
ông.
Thế nhưng người đàn ông này thật quen mắt hình như đã từng nhìn thấy
trên báo,hẳn là một người trong bộ máy chính trị.Người này là… cha của
cô?
Nhìn đến người phụ nữ bên cạnh,a,có lẽ là người mẹ mà cô từng nghe nói.
Đưa Diệp Vị Ương cùng A Viễn vào người đàn ông áo đen xoay chín mươi
độ,thật cung kính báo cáo với người đàn ông trung niên kia: “Lý
tổng,Diệp tiểu thư đã đến!”
Diệp Vị Ương nhìn người đàn ông gọi Lý tổng xa lạ kia, tiếp tục nhìn
người mẹ lãnh đạm của mình,cô miễn cưỡng mỉm cười. Nếu quả thật có tình
thân tồn tại thì vì sao cô không hề cảm nhận được hai người trước mặt
này là cha mẹ của mình?Cô,thật thất vọng.
Ngay lúc sầu não,người phụ nữ cất đi cái gương trang điểm trên tay có chút giống hình dáng mẹ ngày xưa,bà dùng cánh tay nắm thật chặt tay
Diệp Vị Ương, ôn hoà nói: “Mất tích nhiều năm như vậy,mẹ còn tưởng con
đã xảy ra chuyện,thật may con không có chuyện gì. Mẹ nghĩ nếu không cho
người mang món trang sức đó theo còn tưởng con sẽ tuyệt tình không đến
đây”
Diệp Vị Ương cười ảm đạm,tức giận đến âm thầm cắn răng. Đây là mẹ cô
sao? Lúc cô nhìn thấy hai người kia đưa món trang sức của mẹ ra, cô còn
tưởng mẹ đã xảy ra chuyện gì nên mới gấp gáp đến đây, thế nhưng người
phụ nữ này lại lãnh đạm nói chuyện kiểu như thế,không biết nếu cô thật
sự xảy ra chuyện bà ta có chịu rơi một giọt nước mắt?
Người mẹ vĩnh viễn vẫn như vậy,ăn trên ngồi trước,vĩnh viễn dung nhan tinh xảo,vĩnh viễn nghĩ bản thân mình là nhân vật nổi tiếng nhất trên
thế giới này. A! Giờ phút này,tay của mẹ thật to nắm đến cô đau
nhói,không thể phân rõ là lòng đau hay tay đau nhưng phỏng chừng mu bàn
tay nhất định đã đỏ lên.Bà ta còn cố tình bày ra nụ cười rất thân thiết.
” Ngồi đi” Người đàn ông gọi Lý tổng cuối cùng cũng mở miệng chỉ chỉ vị trí bên cạnh.
Ngữ khí lại lãnh đạm giống vợ mình,thật đúng là trời sinh một đôi!
Diệp Vị Ương cảm thấy thật bi thương,cô hít sâu một hơi, nói: “Không
cần, tôi tới chỉ muốn nói cho ông biết, cho dù lúc trước ông nhẫn tâm
đem tôi vứt bỏ nhưng hôm nay tôi vẫn sống rất tốt. Chúc mừng ông cùng mẹ sum họp! Đây là chuyện của hai người các ngươi tôi không muốn xen vào.
Ngoài ra,tôi thật nghi ngờ,vứt bỏ tôi nhiều năm như vậy,sao bây giờ lại
muốn tìm tôi?”
” Vị Ương! Sao con lại nói chuyện như vậy? Khẩu khí thật bướng! Lần
đầu tiên gặp mặt đã nói chuyện như thế với cha con rồi. Cha con tìm con
để làm gì? Chính là để con có thể trở về nhận tổ quy tông,đây là chuyện
tốt cầu còn không được”
Trong lúc nhất thời,không gian bên trong bỗng nhiên yên ắng,không ai nói nữa,không khí cứng ngắc ngột ngạt.
Đang lúc Diệp Vị Ương muốn kéo A Viễn rời khỏi,không biết cố ý hay vô tình Lý tổng thế nhưng lại lên tiếng, nói một câu thực xúc động: “Con
gái, đều là quá khứ rồi, con thu dọn đồ đạc chuyển về ở với cha đi”
Diệp Vị Ương giật mình,nội tâm lại bắt đầu dao động.Có chút muốn khóc chỉ vì ông ta tự xưng là cha cô.
Cô cố gắng bình phục tâm tình,trả lời: “Không cần,tôi bây giờ đã có
hạnh phúc của chính mình,ông và mẹ cứ sống hạnh phúc với nhau đi,không
cần tới tìm tôi”
Lý tổng cau mày suy nghĩ, nói: “Thế mang người con yêu về luôn đi”Ông hoàn toàn không dự đoán được nửa đường sẽ xuất hiện một chướng ngại vật lớn như vậy,bởi vì Phong Thanh Tuấn hành tung quỷ dị ông hoàn toàn
không tra được Diệp Vị Ương cùng Phong Thanh Tuấn ở đâu. Thế nhưng ông
cũng không biết Phong Thanh Tuấn là một kẻ khó đối phó,ông nghĩ mọi
chuyện đã chuẩn bị tốt, cùng lắm lén trộm Phong Thanh Tuấn một khoản
tiền,nếu không chiếm được thì… cứ phá thôi.
Ông không biết… Phong Thanh Tuấn chính là Thiếu chủ trong truyền thuyết.
Lý tổng vẫn không muốn để lộ suy nghĩ của mình liền phái người tiễn Diệp Vị Ương cùng A Viễn ra về.
Trước cửa nhà,cô nhìn chiếc limousine đang xa dần,có chút hốt hoảng
thì ra cô là con gái của một gia đình giàu có,thế nhưng lại bị vứt bỏ.
Có chút lúng túng cúi đầu xoay người,bước chân trầm trọng chuẩn bị đi vào cửa chính.
Cái trán đụng vào một bức tường, Diệp Vị Ương theo bản năng ngẩng đầu. Là Phong Thanh Tuấn.
“Tuấn… anh chờ em ở đây rất lâu rồi sao?” Diệp Vị Ương thoáng áy náy.
“Sao không cho anh biết em đến gặp người kia?” Phong Thanh Tuấn không đáp mà hỏi lại