“Tiểu Ngân,A Viễn,trong các người ai muốn theo tôi đi siêu thị ?”
Diệp Vị Ương thấy trong tủ lạnh rỗng tuếch,không khỏi cảm thán sức ăn
bốn người bọn họ.
“Tôi đi!” A Viễn hô to.
“Tôi.” Tiểu Ngân lạnh lùng khiêm tốn.
Một câu nói của Diệp Vị Ương khiến hai người bọn họ không ai nhường ai chen ra cửa phòng,cứ như bọn họ sinh ra đã là kẻ địch.
“Đi để giúp tôi xách đồ chứ không phải đi chơi,các người không cần
thiết tranh giành làm gì? Với lại cũng không phải chuyện gì tốt!” Diệp
Vị Ương buồn cười nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Có thể phục vụ chị dâu tương lai là vinh hạnh cùng sứ mạng của tôi!
Hắc hắc,để tôi đi!” A Viễn nịnh nọt nói.Hắn ở trong phòng buồn bực mấy
ngày rồi,không thấy ánh mặt trời hắn sắp bị ngộp chết,có chút việc làm
cũng tốt.
Tiểu Ngân liếc sang cái tên nịnh hót,khinh thường bắt đầu tranh đua.
“Được rồi! Vì lời cậu vừa nói,tôi cho cậu theo tôi.Đi,chúng ta ra ngoài mua thức ăn!” Diệp Vị Ương cùng A Viễn ra cửa.
“A Viễn,nghe thiếu chủ các người nói cậu là cô nhi?” Diệp Vị Ương phá vỡ yên lặng,vừa đi vừa hỏi.
“Đúng vậy,chị dâu,chị không biết sao,trong tổ chức Ám Ảnh có rất nhiều cô nhi được thiếu chủ chứa chấp.”
“A,thì ra là một người trong nóng ngoài lạnh.” Diệp Vị Ương nghĩ đến Thanh Phong Tuấn cười cười.
“Đúng đấy,chị dâu,chị còn chưa biết?Trước kia thiếu chủ luôn làm cho
người khác cảm giác rất đặc biệt,rất mạnh mẽ nhưng cũng rất cô đơn,hắn
thường rất tàn nhẫn với bản thân,rất hà khắc,mỗi ngày đều chịu huấn
luyện tàn khóc,nhớ lại thời điểm em được anh ấy cứu và gia nhập tổ chức
Ám Ảnh,hắn dùng ngón tay chọn ra mười người trong nhóm,chia ra học tập
nhiều kỹ năng khác nhau mà hắn lại toàn năng giỏi về mọi mặt!”
Diệp Vị Ương nhìn vẻ mặt kính nể của A Viễn,bình tĩnh cong cong khóe
môi: “Nói vậy,Tuấn rất lợi hại đúng không?” Điểm này cô đã sớm biết .
Vậy mà A Viễn nghe trầm ngâm hồi lâu,rồi lại chau mày trả lời: “Chị
dâu,em nói thật đấy,chị cũng đừng nghĩ Thiếu chủ quá tốt,anh ấy rất lãnh khốc vô tình.. . . . .”
Hai người đang trò chuyện với nhau,phía trước truyền đến tiếng đánh nhau.
Có bốn người đàn ông dáng dấp cao lớn dùng chân đá mạnh cậu bé trai
ngã dưới đất,thực lực cách xa vừa nhìn đã biết dữ nhiều lành ít.Diệp Vị
Ương nhíu chặt chân mày nhìn A Viễn bên cạnh,A Viễn lập tức hiểu ý cô.
Hai người đi tới,A Viễn ở trong lòng cảm thán,haizzz chị dâu tương
lai thật đúng hiền lành,vừa giận dữ hét: “Wey wey Wey! Các người dừng
tay cho tôi, ban ngày ban mặt sao có thể bắt người như thế? !”
Bốn người căn bản không đem A Viễn để trong mắt,tiếp tục đánh đứa bé trên mặt đất.
A Viễn tức giận gầm lên: “Các ngươi dừng tay cho tôi!”
Rống xong đang chuẩn bị tốc chiến tốc thắng giải quyết xong cái đám ác ôn trước mặt,nhưng . . . . . .
Mắt thấy quả đấm mấy người kia sắp rơi vào trên người Diệp Vị Ương vô tội,A Viễn nóng nảy! Nếu chị dâu thiếu một cọng tóc,thiếu chủ chắc chắn sẽ bổ hắn.
Động tác chợt lóe,hắn lập tức gia nhập chiến đấu,cầm đầu là một tên hung ác tàn nhẫn!
“Chậc chậc,tốt,hôm nay thật náo nhiệt,một nam một nữ can đảm ghê,các anh em lên hết cho ta!Bất luận nam nữ đều đánh!”
“A! A Viễn,cậu phải cẩn thận!” Mắt thấy hai tên so với A Viễn cường
tráng gấp mấy lần xông đến định dạy dỗ A Viễn,Diệp Vị Ương lo lắng không thôi.
Diệp Vị Ương chưa tận mắt nhìn thấy A Viễn đánh nhau bao giờ,không
biết một mình hắn có thể chiến thắng nhiều người đàn ông cường tráng hay không,cô cau mày nghĩ,nếu như A Viễn đánh không lại,vậy thì không tốt
lắm bởi vì bây giờ dù có gọi người tới cũng không kịp.
Dương như biết cô lo lắng,A Viễn lơ đễnh nói: “Chị dâu,chị yên tâm
đứng ở một bên,nếu như ngay cả mấy người này cũng xử không được,thiếu
chủ đã sớm giết em, làm gì để em theo chị ra ngoài!”
A Viễn vừa đánh vừa cùng Diệp Vị Ương tán gẫu,không đến hai cái,vỗ
tay một cái,đám người bị hắn đánh ngã trên mặt đất rên rỉ thê lương
không đứng lên nổi.
Diệp Vị Ương rốt cuộc yên lòng,mặt mày hớn hở,mắt to sáng long lanh
vô cùng xinh đẹp: “A Viễn,giỏi lắm! Rất tốt a! Thật lợi hại!”
Giờ khắc này,A Viễn nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt cô mà đỏ mặt phát ngốc.
Cuối cùng hai người vui vẻ về nhà,A Viễn dọc theo đường đi còn dặn dò Diệp Vị Ương một số chuyện liên quan,vừa vào cửa liền thét in ỏi: “Ha
ha,hôm nay hoạt động gân cốt thật vui vẻ!Nếu không phải có tôi ở đó,chị
dâu sẽ rất thảm. . . . . .”
Lời hắn còn chưa nói hết,miệng đã bị Diệp Vị Ương từ phía sau chận
lại,cô rất hi vọng vào lúc này lỗ tai Thanh Phong Tuấn tạm thời mất
thính giác,bằng không cô lúc đầu hứa với hắn không xen vào chuyện người
khác lại chõ mõm vào,cô chắc chắn sẽ chết!
Đáng tiếc,trời không nguyện ý người,Thanh Phong Tuấn bỏ lại tất cả
công việc,mặt lạnh đi tới: “A Viễn,rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói rõ chi tiết chuyện xảy ra xem nào!”
Còn A Viễn vô cùng trung thành với Thanh Phong Tuấn hiện tại áy náy
nhìn sang Diệp Vị Ương,lập tức kéo ra bàn tay Diệp Vị Ương đang bịt
miệng hắn, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Thanh Phong Tuấn bắt đầu thuật
lại chuyện hai người đã gặp chuyện gì.
Hắn càng nói không khí chung quanh càng lạnh,Diệp Vị Ương cảm giác cô hôm nay xong đời!
Mắt thấy Thanh Phong Tuấn rõ ràng tức giận,Diệp Vị Ương không ngừng lui về phía sau,cười khan hai tiếng,khoát tay áo,ấp a ấp úng nói:
“Chuyện đó. . . . . . em, em đột nhiên nhớ còn có thứ chưa mua,các người cứ nói chuyện đi,em ra ngoài một chút rồi trở về. . . . . .”
Buồn cười,lúc này không trốn thì đợi đến bao giờ?Cùng Thanh Phong
Tuấn chung đụng đã lâu,cô xem như biết hắn không dễ thương lượng,trên
căn bản có thể đáp đồng ý tất cả yêu cầu cô muốn chỉ duy nhất tức giận
cô không biết lo lắng bản thân,gặp chuyện không thuận mắt liền ra mắt.
Nhưng đáng tiếc. . . . . . không đợi cô tông cửa xông ra,với lại cô
không phải đối thủ Thanh Phong Tuấn! Trong nháy mắt, Thanh Phong Tuấn
liếc ánh mắt lạnh băng khiến tiểu Ngân và A Viễn ngoan ngoãn chạy về
phòng của mình,sau đó. . . . . .
Sau đó,hắn ôm ngang Diệp Vị Ương trở về phòng!
Nhìn Thanh Phong Tuấn gương mặt lạnh đến phát sợ,Diệp Vị Ương nuốt
nước miếng ực, khụ khụ. . . . . . Hắn không phải muốn đánh cô chứ? !
Trong ấn tượng Tuấn chưa từng đánh qua cô nha. . . . . .
Mắt thấy Thanh Phong Tuấn đưa tay làm tư thế muốn đánh cô,Diệp Vị
Ương kinh ngạc không dám tin trợn to hai mắt,uất ức lẩm bẩm nói:
“Chuyện này. . . . . . Tuấn,anh. . . . . anh không phải muốn đánh em
chứ?”
Nhưng Thanh Phong Tuấn lần này đương nhiên quyết tâm,cũng không có ý
định bỏ qua Diệp Vị Ương khiến hắn lo lắng,tay của hắn như cũ duỗi
tới,nhưng. . . . . .
Chỉ kéo cô đến gần hắn hơn! Gần đến hai người ôm nhau không còn
khoảng cách! Chỉ nghe”ầm” một tiếng,cả hai ngã lên giường,quần áo trên
người Diệp Vị Ương cũng bị xé bỏ. . . . . .
Còn chưa kịp suy nghĩ xảy ra chuyện gì,môi của cô đã bị chận
lại,haizzzz. . . . . . Thanh Phong Tuấn quả nhiên không nỡ đánh cô,mà
trêu chọc đến cô chịu không nổi vừa xin tha vừa xin lỗi còn kèm theo bảo đảm!
Ack,lần này trong cơn thịnh nộ hắn dường như quên dùng biện pháp bảo vệ.
Sau khi trừng phạt,hắn cũng không chịu rời khỏi thân thể cô,hai người cứ thế ôm ấp lẫn nhau,Diệp Vị Ương đã sắp ngất nhưng mỗi khi vào lúc đó Thanh Phong Tuấn sẽ tà ác nhúc nhích,khiến cô không được như ý nguyện.
“Tuấn. . . . . . em thật sự biết mình sai rồi,để em nghĩ một chút
được không. . . . . .” Cô cả người mệt lã nhu nhược vô lực,phải cố hết
sức mới nói ra được.
“Tiểu ngốc. . . . . . không được có lần sau đấy ?” Thanh Phong Tuấn giọng nói khàn khàn truyền đến.
“Sẽ không sẽ không. . . . . . Tuấn,em muốn ngủ. . . . . .” Diệp Vị
Ương vội vàng lắc đầu,không nghĩ mình đến cả dùng sức xuống giường cũng
không có. Lời vừa mới dứt cô đã rơi vào trạng thái ngủ mê.
Lại nói,Diệp Vị Ương sau khi ngủ mê một ngày một đêm đã mệt mỏi xuống giường nhưng bụng lại đói đến kêu ùng ục,Thanh Phong Tuấn bất đắc dĩ
không thể làm gì khác hơn bảo A Viễn xuống bếp,sau đó tự mình đút cô ăn
cháo.
Diệp Vị Ương nhất thời cảm giác mình hạnh phúc không thôi,vừa húp
cháo vừa nói: “Woa,không nghĩ A Viễn nấu ăn ngon như vậy! Khó lắm mới
được ăn món thế này nha,người đàn ông mà biết nấu ăn đều là cực
phẩm.Đúng,ăn ngon,ăn ngon thật. . . . . . Ack,Tuấn,anh. . . . . . anh
sao không tiếp tục?” Cô còn chưa có ăn no mà.
Ăn đến nửa bát cháo,trong miệng không ngừng khen ngợi A Viễn,dù sao A Viễn cũng vì người đói bụng này xuống bếp.Nhưng Thanh Phong Tuấn bỗng
nhiên ngưng động tác dịu dàng đút cô ăn cháo,cứng ngắc đem cháo bỏ lên
trên bàn,quay đi!
Diệp Vị Ương tò mò giương mắt vừa nhìn qua.Á, Thanh Phong Tuấn sắc mặt sao lại khó coi đến thế?
“Tuấn. . . . . . anh sao thế?” Rốt cuộc khôi phục một chút hơi
sức,Diệp Vị Ương bò xuống giường,thong thả đến trước mặt Thanh Phong
Tuấn,quan tâm kéo tay hắn hỏi.
Thanh Phong Tuấn lạnh lùng không quan tâm,trực tiếp cầm một quyển sách đi vào thư phòng!
Nhìn bàn cháo trên bàn,căn cứ phải tiết kiệm đồ ăn hơn nữa cô lại ăn chưa no,vì cái bụng cô tính ăn xong,sau đó mới chạy đi hỏi Thanh Phong
Tuấn sao lại tức giận.
Tiếp tục ăn,ai ya,không biết gần đây khẩu vị đặc biệt tốt hay A Viễn
nấu ăn quá ngon,Diệp Vị Ương dường như lại muốn mở miệng khen ngợi! Ack. . . . . . Đợi đã nào…! Chẳng lẽ. . . . . . người đó đang ghen? Diệp Vị
Ương suy nghĩ tính toán lại một chút.Đúng,xem tám chín phần mười
rồi,đường đường đại thiếu chủ hắc đạo anh tuấn phúc hắc Thanh Phong
Tuấn lại ăn dấm A Viễn!Ha ha,thật thú vị,cô không phải chỉ khen A Viễn
mấy câu thôi sao? Được rồi,cô thừa nhận có lần Thanh Phong Tuấn tự mình
nấu cháo cho cô ăn lúc ấy cô hình như không khích lệ còn nói khó ăn
nhưng lần đó cô cũng rất nể tình ăn xong rồi mà!