Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 147: Một đêm vui vẻ, thổ lộ tình yêu!



Edit: Dực

Beta: Tieumanulk

Hắn không hổ là thiếu chủ hắc đạo,bộ dạng hung dữ lên………..Thật đáng sợ!

“Em phải đi bệnh viện!” Thanh Phong Tuấn vừa lau nước mắt cho cô vừa nhíu mày nhìn bắp chân bị rách da đang chảy máu của cô.

“….Chờ một chút, tiểu Khả đâu?” Diệp Vị Ương nghẹn ngào quay đầu,tìm một hồi lâu cuối cùng cũng thấy cô bé sợ tới mức thất thường đang được A Viễn chạy tới đỡ dậy,một lọn tóc cũng không bị thương.

Ngay sau đó,mấy người cùng đi tới bệnh viện,thoáng cái đã mất cả ngày.

Diệp Vị Ương bị ép phải làm kiểm tra toàn thân,kết quả kiểm tra cũng chỉ là bị thương ngoài da một chút,không có gì đáng ngại.

Vì vậy,gương mặt lạnh lẽo của Thanh Phong Tuấn lúc vào bệnh viện mới thả lỏng yên tâm.

“Thiếu chủ,bác sĩ nói chị dâu tương lai có thể xuất viện”

Thanh Phong Tuấn nghe xong,đứng lên,tới giường bệnh của Diệp Vị Ương,không nói hai lời ôm cô lên.

“Ack….Tuấn,em có thể tự mình đi được.” Bây giờ là ban ngày,bệnh viện lại nhiều người như thế,xấu hổ lắm. Hơn nữa cũng chỉ là vết thương ngoài da không có gì quan trọng.

Đáng tiếc Thanh Phong Tuấn lại như không nghe thấy gì, tiếp tục ôm cô đi ra ngoài.

Hai người đi về nhà trước, A Viễn cam chịu số phận xoa xoa mũi,đem tiểu Khả sợ tới mức sắc mặt trắng bệch trở về công ty.

Lúc A Viễn từ công ty trở về cũng là lúc tiểu Ngân ra ngoài làm việc về tới,hai người biết điều tự trở về phòng nhỏ của mình, không dám đi vào quấy rầy Thanh Phong Tuấn,xem ra lần này thiếu chủ lại muốn phát biểu rồi…………

Chị dâu đáng thương của bọn họ a! Hãy tự cầu nhiều nhiều phúc cho chính mình đi!

Thanh Phong Tuấn mang thân thể lung linh đặt ở trên giường,trầm mặc không nói,quay đầu bước đi.

Diệp Vị Ương vội vàng kéo hắn, cô biết hắn lại tức giận,hơn nữa……..Lần này là vô cùng giận. Nhưng cô cũng đâu có muốn bị xe đụng đâu,đây là chuyện ngoài ý muốn!

Trong đầu nghĩ như vậy,ngoài miệng cũng không ngừng nhương bộ “Tuấn, em sai rồi,anh đừng có giận có được không?”

Haizz,sớm biết như vậy thì cẩn thận một chút,trông chừng tiểu Khả,hiện tại thì tốt rồi,chân thì bị thương,Thanh Phong Tuấn cũng tức giận,chỉ có một chữ….thảm.

Thấy Thanh Phong Tuấn muốn tránh cánh tay mình,Diệp vị ương định đem cánh tay ôm lại thật chặt,không để hắn đi.. Thật ra thì, trong lòng cô vẫn còn hoảng sợ,không danh không phận đi theo hắn như vậy,mặc dù là chính cô cam tâm tình nguyện nhưng vẫn luôn không đủ tự tin, sợ một ngày nào đó bị hắn chán ghét,vứt bỏ.

“Buông tay!”

“Không buông!”

“Nhất định không buông! Không……..Thể! Người thiếu chút nữa mất mạng là em, đâu phải anh! Anh tức cái gì chứ?”

Nhưng lời vừa nói ra,đôi tay lạnh như bằng của Thanh Phong Tuấn lại ôm chặt lấy cô,mà sức lực lại như muốn khắc vào trong xương tủy cùng cô hòa làm một.

Hắn sợ,cô cảm nhận được điều đó.

Diệp vị ương mím môi,là cô không tốt lại làm lo lắng rồi.

“Tuấn………….Tuấn! Anh làm sao vậy”

“Tuấn,anh đừng lo lắng,em không sao,chỉ bị thương ngoài da một chút thôi,sẽ khỏi ngay lập tức thôi.

Vươn tay lên sờ sờ khuôn mặt có chút cứng ngắc của hắn nhẹ giọng an ủi,cảm giác thấy hắn cũng từ từ buông lỏng,Diệp Vị Ương hết khóc lại cười.

“Tuấn,em yêu anh!” Đây là lần đầu tiên cô thổ lộ với một người đàn ông.

Chậm rãi kéo tay hắn xuống,ôm hắn,nhẹ nhàng nói bên tai hắn,từ giờ khắc này cho dù thiên băng địa liệt thì cô cũng không bao giờ buông tay người đàn ông trước mắt này,cho dù hắn vô tình đối với người đời nhưng chỉ cần hắn đối tốt với cô, không lừa gạt cô, không vứt bỏ cô thì hắn vĩnh viễn là duy nhất của cô.

Hắn nghe xong ngẩn ra,rất nhanh thuận thế hôn tới,từ khuôn mặt thanh tú tới đôi môi đỏ mọng,môi hắn có chút lạnh như băng lại mang theo hơi thở nhàn nhạt sạch sẽ mát lạnh,đầu lưỡi mạnh mẽ cuốn sạch hết lời nói của cô,bừa bãi làm loạn nơi hàm răng cô.

Diệp vị ương nhất thời hô hấp trở nên dồn dập,trái tim nhảy loạn vô lực dựa vào lòng hắn,ngoan ngoãn để hắn làm loạn mút lấy đôi môi mình,hôn mình.

Biết cô sợ tối,trong phòng vẫn mở chiếc đèn ngủ, áo ngủ của cô không biết đã bị cởi hết từ lúc nào,trời sinh đã hay xấu hổ sau đó cô lại muốn vòng tay ra trước ngực che mình lại.

Nhưng Thanh Phong Tuấn lại có chút bất mãn nhẹ nhàng kéo hay tay cô đặt lên đỉnh đầu,để cho cơ thể no đủ của cô càng dính chặt vào cơ thể mình hơn,cơ thể trắng nõn,da thịt mềm mại không tì vết,dáng người cao của cô …………vẻ đẹp của cô hiện rõ trước mắt hắn, không thể nghi ngờ.Giờ phút này,khi hắn không ngừng trêu chọc,ánh mắt cô mơ màng.Sau khi hôn môi thở dốc liên tục,hắn chỉ cảm thấy đáy lòng rung động một hồi kịch liệt,bụng dưới có một luồng khí nóng rực dâng lên,bộ vị sưng đến vô cùng khó chịu.

Hắn rên lên một tiếng ngậm lấy nụ hoa run rẩy đã sớm đứng thẳng kia,Diệp vị ương chỉ làm thấy một trận tê dại lân truyền khắp toàn thân,mấy tiếng rên khẽ từ miệng cô không tự chủ được phát ra kiều mị vô cùng,khiến Thanh Phong Tuấn càng thêm mê say.

Một tay khác của hắn cũng hết sức dịu dàng di chuyển trên cơ thể cô,dịu dàng vuốt ve,thi thoảng cũng trêu chọc nơi mẫn cảm của cô. Tất cả những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô hắn đều biết rõ.

Hắn càng lúc càng bất chấp mọi thứ thâm nhập trêu chọc cô,Diệp Vị Ương chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng,không còn sức lực.

Sau khi hoan ái một lúc lâu, Diệp Vị ương cuối cùng cũng không chịu nổi đòi hỏi kịch liệt cuồng dã của hắn,trước kh ngủ miên man, xuyên qua ánh đèn mờ mờ có thể nhìn thấy cô vốn không có một vết thương nhỏ nào thế mà trên da thịt trắng nõn lại có một vết thương rất nhỏ,nhưng cũng vẫn không ảnh hưởng tới sự xinh đẹp của cô lúc này,vẻ mặt trong suốt như trẻ nhỏ,mặc dù không thể nói là khuynh quốc khuynh thành nhưng lại khiến cho trái tim Thanh Phong Tuấn cuồng loạn không dứt.

Giờ phút này cô đang nằm trong lồng ngực hắn say sưa ngủ,hơi thở thơm nhẹ quanh quẩn bên cạnh hắn.Ham muốn qua đi nay lại có chút nóng,chiếc chăn mỏng chỉ khoác lên giữa thắt lưng bọn họ,một phần nhỏ cánh tay và vai cô lộ ra vên ngoài,còn có cái kia cao vút không che đậy lộ ra,mỗi một tấc da thịt đều có dấu vết hắn âu yếm.

Thanh Phong Tuấn nhìn một mảnh xuân xanh,tròng mắt đen thật vất vã mới lắng xuống lại một lần nữa xuất hiện màu sắc của dục vọng,miệng bắt đầu thấy đắng,đầu lưỡi khô rang,hắn biết cô mệt mỏi,cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô một cái, hai người cứ như vậy ôm chặt lấy nhau ngủ thiếp đi…………….

………………………………………….

Trên hành lang của ngôi biệt thự,trong bóng tối,hai thân ảnh một đen một trắng đang đánh nhau,hai người không phân cao thấp,thỉnh thoảng tránh đòn,thỉnh thoảng tấn công nhưng không có ý làm tổn thương đối phương chút nào.

Cuối cùng vẫn là áo trắng thua bị áo đen một cước đạp bay đánh tới tường, sau đó ngã cuống mặt đất.

Tiếng cười trong trẻo tiếp tục vang lên giống như tiếng chuông gió trong đêm khuya.

“Tiểu thư, tôi nhận thua.” A Viễn cung kính nắm quyền thừa nhận.

“Anh cũng không có nhượng bộ,tiểu Ngân,anh qua đây,tôi lại bàn luận cùng anh một chút.” Hàn Thiên Tuyết lại nhìn tiểu Ngân lãnh khốc đứng một bên không nói lời nào. Trước đây khi là Tả La vẫn lạnh như băng ít nói .

“Tiểu thư,không phải người đặc biệt tìm chúng tôi so tài chứ?” A Viễn nhìn Hàn ThiênTuyết,nghe nói hôm nay cô lén chạy đến nhưng hành tung của cô làm sao thoát khỏi tai mắt của lão gia đây? Cho nên cẩn thận vẫn tốt nhất,sau này không bao giờ cùng cô so tài, lần nào cũng đánh không lại,trừ khi hắn bị ngứa da đến phát điên.

“A,tôi lần này là tới tìm thiếu chủ các anh.Tiện thể cũng tới xem chị dâu tương lai của các người.” Nói xong Hàn Thiên Tuyết cười, nếu như tinh ý thì sẽ thấy nụ cười của cô có chút cô đơn.

“Thiếu chủ và chị dâu đều đã ngủ.”

“Hả? Như vậy, tôi cũng muốn xem họ đã ngủ thật chưa hay còn đang làm những gì?”

Thật lâu rồi không cói quấy rối như vậy,thật vất vả mới có thể chuồn êm ra ngoài,cô mập mờ ném ra nửa câu nói, lắc mình một cái so với bước chặn của tiểu Ngân cùng A Viễn còn nhanh hơn một bước,phóng thẳng vào phòng Thanh Phong Tuấn.

Trước hết cô dùng chía khóa vạn năng mở khá cửa lớn,tiếp theo mở khóa phòng ngủ nhưng dùng bao nhiêu là chìa khóa cùng với những cách khác nhau vẫn không cách nào mở ra được.

Hàn Thiên Tuyết nhíu mày,a,không nghĩ tới người bạn tốt Thanh Phong Tuấn lại cẩn thận đến vậy,có phải sợ người khác phá hỏng chuyện tốt của hắn hay không? Không ngờ lại bảo vệ bà xã bảo bối tương lai quá mức như vậy?

“Đại tiểu thư,căn phong này đều được thiếu chủ đặt hệ thông giám sát và điều khiển, đặc biệt là phong ngủ, cô mở cũng không ra, hơn nữa có cài đặt thiết bị cách âm,chúng ta cũng không thể làm ầm lên ảnh hưởng tới giấc nghỉ ngơi của thiếu chủ được. Sáng mai, thiếu chủ tỉnh lại sẽ biết tiểu thư tới.Sáng mai cô đến thăm bọn họ lần nữa cũng không muộn.”

Hàn Thiên Tuyết nhìn khóa cửa,được rồi,cô thừa nhận về hệ thống giám sát và điều khiển này quả thaật cô không bằng Thanh Phong Tuấn cùng tên máy tính tiểu Ngân tài hoa ,không thể làm gì khác hơn là chờ một chút rồi.Thật vất vả chuồn êm ra ngoài, tối nay cô không có ý định trở về, đi tới khác sạn đã, có lẽ…………………đến xem người đàn ông bị cô tổn thương.

……………………………….

Sáng sớm hôm sau.

“Thùng thùng thùng!”

Mọi người đang ăn điểm tâm đồng loạt ngẩng đầu lên,phát hiện cửa lớn ba tiếng lớn như sét đánh.

Diệp Vị Ương đứng lên trước,sợ người bên ngoài sơ ý làm phiến tới Thanh Phong Tuấn vừa ăn sáng xong đã trở về thư phòng.

Cô như chú mèo nhìn ra ngoài một chút, A? Tại sao lại là hai phụ nữ trung niên? Nhìn qua thì có vẻ là một người phụ nữ liên hội.

“Cái kia……các người tìm ai? Diệp vị ương mở cửa khách sáo nói

“Tiểu thư,chúng tôi tới tìm chông cô.”

“Chông của tôi?” Cô còn chưa kết hôn mà,chẳng lẽ là tìm Thanh Phong Tuấn? Không thể nào? Nhìn dáng dấp Thanh Phong Tuấn hẳn cũng không biết hai bác gái này.

“Không sai,tìm người đàn ông của cô. Có người tố cáo chồng cô ngược đãi vợ”

Ngược đãi……………vợ?

Diều này khiến Diệp Vị Ương giật mình,sững sờ nghĩ, mặc dù Thanh Phong Tuấn có chút đáng sợ nhưng dường như không hề liên quan đề từ ngược đãi.Hơn nữa cô không phải vợ hắn.

“Cái đó……Các người nhất định là lầm rồi, trong nhà này không có ai ngược đãi người khác đâu.”

“Tiểu thư,không phải sợ,chúng tôi sẽ làm chủ cho cô,ra đây! Bên trong nếu có gan thì ra đây!”

—————————Trời ạ, ai tới nói cho cô biết,ở đây diễn trò hài gì vậy,mau kết thúc đi!

Nhin vẻ mặt đáng yêu của Diệp Vị Ương, hai phụ nữ trung niên thương sót hét lên ” Ai nha, còn nói không có ngược đãi, ngược đãi đến nỗi tinh thần hoảng hốt! Này, mau ra đây! Cái tên ngược đãi cuồng bên trong!””

“Này, các người đợi đã nào.! Đầu tiên đừng gọi loạn đã!” Thân thể linh lung vội vàng đem rèm đóng lại, đi ra khỏi phòng “Hai chị ơi, trong nhà này thực sự không có ai ngược đãi tôi,quả thật chỉ là hiểu nhầm thôi!”

“Chậc châc, làm sao có thể hiểu lầm được! Xem cô giống như đã bị ngược đãi từ lâu rồi! Da trắng như vậy, mắt lớn như vậy, dáng người dầy cao, rõ ràng vì vì lâu rồi lượng dinh dưỡng không được đầy đủ, cộng thêm không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.” Trong đó một người phụ nữ trung niên nghiêm chỉnh lại là do Hàn Thiên Tuyết cải trang, cô nhìn dáng dấp thập phần xinh đẹp của Diệp Vị Ương, mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt nhưng rốt cục vẫn không nghĩ ra một cô gãi xinh đẹp như thế làm sao có thể thích sát thủ hắc đạo lạnh như băng Thanh Phong Tuấn đây? Được rồi, mặc dù cô thừa nhận Thanh Phong Tuấn cũng rất đẹp trai.

“Haizzz,hai là hai người đi trước đi,mặc dù ba người đàn ông trong nhà cũng không có đánh người vô cớ nhưng cũng không nên chọc họ.”Diệp vị ương cũng gấp, cái gì mà nhìn cô rõ ràng là một người bị ngược đãi từ lâu? Cô trắng là bởi vì làn da của cô tốt,đôi mắt lớn của cô không biết đã khiến bao nhiêu người hâm mộ,dáng người cô cao gầy chính là dáng chuẩn của một người mẫu.

Diệp Vị Ương vô tội nhìn hai người phụ nữ trước mặt,mơ hồ cảm thấy hai người này có chút không giống với phụ nữ trung niên.

Vừa thấy hai phụ nữ trung niên trước cửa, A Viễn cà lăm “Người…….các người…” Một người trong hai người đó là ai vậy? Sao lại giống vậy……………..

Không đợi hắn nói xong, một người phụ nữ đã bước lên trước ke cổ áo của hắn, không hề khách khí tiên bố “Tôi tới mượn người, nhớ báo lại với thiếu chủ nhà các anh tôi tạm thời mang người đi!”

Sau đó,bóng người lóe lên,tiếp sau đó một trong hai người phụ nữ trung niên và Diệp vị ương đã không thấy,một người khác rõ ràng là người hầu,từ đầu đã nhắm đến A Viễn và tiểu Ngân, ngăn họ không đuổi theo.

A Viễn đáng thương xông lên trước mặt,người phụ nữ này thật đáng sợ chỉ bắt mình Diệp Vị Ương,đều tổ chức nhắm vào người của thiếu chủ,mục đích bất danh lại không để một quyền đánh chết,tiểu Ngân rất bình tĩnh nhìn mặt của A Viễn,rất may trước đó mình không có xông đến.

Lúc này Thanh Phong Tuấn bình tĩnh từ thư phong đi ra.

Rất dễ dàng nhận thấy,hắn thông qua phòng giám sát và điều khiển đã biết chuyện gì vừa xảy ra, .

“Thiếu chủ,lần này đại tiểu thư thật kỳ quá dường như là cô ấy mang chị dâu tương lai đi,hiện tại…………….Chúng ta phải làm sao?” Tiểu ngân rất am hiểu dịch dung thuật cho nên trước tiên đã xác định được là do Hàn Thiên Tuyết ngụy trang, vì vậy mà cũng không lo lấng lắm tới an nguy của Diệp Vị Ương.

A Viễn lại không đồng ý,hắn cảm thấy mình sơ suất một lần nữa,cúi đầu chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt.

Vậy mà Thanh Phong Tuấn chỉ xoay người trở về phong ngủ,tiếp tục đi ra cửa chính. Vậy là bọn họ yên tâm, tối thiểu là lần này thiếu chủ biết chị dâu tương lai bị đưa đến đâu.

Lại nói tới Diệp Vị Ương không ngờ tới hiện đại cũng có người biết điểm huyệt,cô cho rằng thân thủ của Thanh Phong Tuấn đã rất lợi hại rồi,tự nhiên lại bị người phụ nữ trước mặt khiến cho không thể động đậy được.Hiện tại nhiều lắm thì cô cũng chỉ cử động được đầu, miệng cũng không thể phát ra tiếng gì.

“Ừm,mặc đồ của chính mình thật thoải mái.” Từ trong bụi cây vắng vẻ nghiễm nhiên đi ra chính là Ha Thiên Tuyết,cô phủi bụi đất trên người xuống, cười tủm tỉm bắt đầu lẩm bẩm,nụ cười vẫn như cũ có chút khổ tâm.

Cô đi tới trước mặt Diệp Vị Ương,nói rất chân thành “Thật xin lỗi, hôm nay uất ức cho cô rồi . Tôi chỉ muốn dùng cô ép bạn tốt của tôi đưa ra một quyết định.”

Đôi mặt Hàn Thiên Tuyết cực kỳ sáng cùng với Diệp Vị Ương trong sáng đơn thuần hoàn toàn khác nhau, trong mắt cô chợt hiện lên trí thông minh.

Nghe xong lời của cô,Diệp Vị Ương lại buồn bã nhìn cô,không nói nên lời.

Hàn Thiên Tuyết nhìn cô chằm chằm một hồi lâu,chợt bừng tỉnh “A, tôi quên giải huyệt đạo cho cô rồi.”

Thịch thich hai cái,thật đúng là so với phim ảnh không có khác biệt gì, Diệp Vị Ương có thể cử động.Cô cử động xuống dưới thấy người có chút cừng ngắc kinh ngạc nhìn Hàn Thiên Tuyết trước mặt, thì ra cô ấy chính là người phụ nữ trung niên vừa rồi.

Diệp Vị Ương cố gắng mở miệng nói “Bạn tốt mà cô nói là Thanh Phong Tuấn sao?Như vậy, nếu là bạn tốt, cô việc gì phải buộc anh ta quyết định? Hơn nữa cô đã thân với Thanh phong Tuấn như vậy,cô nên viết tính cách của hắn chứ, cô bắt tôi không sợ hắn tức giận sao?”

Hàn thiên Tuyết gật đầu một cái lại lắc đầu,cô ngẩng đầu nhìn lên trời,ánh mắt sáng trong hơi híp lại lộ ra một cảm giác có cô đơn, có miên man chưa từng xuất hiện,nói “Diệp tiểu thư, chỉ bằng những lời cô vừa nói lúc nãy tôi biết ngay cô thực ra chỉ là người có vẻ ngoài đơn thuần, thực tế cô lại là một cô gái rất thông minh.Nếu như cô không thiện lương,không suy nghĩ vì người khác nhiều,có thể về sau cô sẽ có một sự nghiệp lớn lao,sẽ trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ.Cho nên tôi bắt cô,chỉ vì tôi bị ép tới đường cùng.”

“Cô…….Làm sao vậy?” Diệp Vị Ương thử thăm dò hỏi.

“Cha tôi ép tôi,tôi có thể nhịn nhưng bây giờ cả Dạ Phi Phàm cũng không tin tưởng tôi,thậm chí sau khi hắn xem xong băng ghi hình giám sát và điều khiển thế nhưng vẫn nghi ngờ chuyện quảng cáo ngày đó là do tôi làm,ngày đó cơ thể tôi yếu như vậy,từ bệnh viện tới gặp hắn,tại sao hắn có thể hiểu lầm tôi như vậy? Cũng bởi vì ngày đó tôi không tìm được hắn trong phong làm việc, cho rằng hắn sẽ ở phòng chụp ảnh quan sát,tôi vào trong hắn liền cho rằng tôi làm chuyện đó? A,tôi biết cha tôi cung cấp một số tin có thể tin cho Thanh Phong Tuấn,hắn chắc chắn đã biết kẻ ra tay đứng đằng sau bức màn,hắn biết là ai muốn đưa cô vào chỗ chết cũng biết ai đã gián tiếp hãm hại tôi,thế nhưng hắn lại chậm chạp không chịu ra tay,đây chính là lý do khiến hôm nay rôi buộc hắn phải quyết định! Trong lòng tôi rất đau,bị hiểu ngầm rất khó chịu,tôi đợi không được.”

Hàn Thiên Tuyết nói tới đây dừng lại một chút, ánh mắt thoáng hiện ánh sáng trang nhã,tiếp tục nói “Lần này trở về nước,tôi hiểu rõ một chuyện,thời gian có thể thay đổi tất cả bao gồm cả tình cảm từng cho là khắc cốt ghi tâm! Hiện tại,người Dạ Phi Phàm quân tâm nhất là cô. Hắn cho rằng tôi làm cô bị thương,là tôi muốn cô chết điều này khiến tôi làm sao mà chịu nổi?! Ha ha, nếu hắn nghĩ tôi xấu như vậy thì tôi cũng phải làm chuyện gì cho hắn xem một chút. Diệp tiểu thư,cô thật hạnh phúc,cô đoán xem rốt cuộc Thanh Phong Tuấn phải tốn bao nhiêu thời gian để tìm được cô đây? Không bằng chúng ta tình thời gian nhỉ!”

Lần nói chuyện này diễn ra trong mười lăm phút, Hàn Thiên Tuyết nói xong bắt đầu nhìn đồng hồ đeo tay đếm giây.

Đếm giây? Diệp Vị Ương nghĩ thầm, Thanh Phong Tuấn cho dù có thần thông quảng đại mấy đi nữa cũng không thể tìm thấy cô nhanh như vậy.

Đột nhiên, tiếng súng vang lên…………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.