Diệp Vị Ương uống một ly trà,về phòng của mình lập tức nhận ra hơi thở quen thuộc.
Nhịp tim như sấm đánh,cô rón rén nhìn lên giường quả nhiên là Thanh Phong Tuấn đã trở về,nhìn qua có vẻ là ngủ thiếp đi.
Thấy hắn ngủ,cô từ từ đi tới,phát hiện sắc mặt hắn không tốt lắm,dưới mi mắt có quần thâm màu đen.Haizzz,Thanh Phong Tuấn đáng thương mấy hôm nay ở ngoài hẳn không nghỉ ngơi tốt rồi. Làm cho hắn một chút đồ ăn
ngon bồi bổ mới được!
Diệp Vị Ương đứng lên,xoay người,chuẩn bị đi tới phòng bếp,tay lại bị kéo lại,Thanh Phong Tuấn chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào.
Nhiều ngày lo lắng khiến Diệp Vị Ương cũng không nhịn được nữa ôm cổ
người trên giường,Thanh Phong Tuấn giống như đè nén rên nhẹ một tiếng
nhíu chặt chân mày!
Diệp Vị Ương nghi ngờ hỏi “Tuấn, anh làm sao vậy?”
“Không sao,mệt chết đi được,hôm nay bỏ qua cho em trước,lên đây ngủ cùng tôi!:
“Hả? A……………….” Bây giờ còn rất sớm,trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.
Chui vào chăn bị hắn ôm thật chặt,hai người ôm nhau ngủ.
Ngày ngày nhớ nhung lo lắng cũng khiến cho Diệp Vị Ương nghỉ ngơi không được tốt,khi tỉnh dậy cũng mới hơn chính giờ.
Thanh Phong Tuấn trượt tay vào trong áo ngủ của cô,vuốt ve sống lưng
bóng loáng của cô,nghiêng người nhẹ nhàng gặm vành tai thơm tho của cô.
Gần đây thân mật nhiều lần,Diệp Vị Ương cũng không còn xấu hổ tránh né nữa.
Cô vô thức rên khẽ một tiếng,vì để cho Thanh Phong Tuấn vui vẻ,cô đỏ
mặt suy nghĩ một chút,cũng do dự đưa tay lên xoa xoa cơ thể của Thanh
Phong Tuấn nhưng phát hiện ra hắn mặc bộ đồ dạ hành màu đen bó sát
người,bộ đồ kia……..rất dày.
Bàn tay nhỏ bé của cô như mang mầm mống của lửa nóng,trêu chọc gạt
phăng ý chí cuối cùng của Thanh Phong Tuấn,nhưng một giây kế tiếp,cô
không chủ được mà giúp hắn cởi quần áo.Ánh mắt hắn phức tạp mà thâm thúy nhìn cô gái trong lồng ngực,trong mắt nồng đập sắc dục lại có thứ ánh
sáng đè nén nhàn nhạt.
Trước kia Diệp Vị Ương không quá chủ động cho rằng mình lần này đã
quá lớn mật rồi,dọa Thanh Phong Tuấn rồi,sắc mặt càng thêm hồng,lại
không dám lộn xộn “Tuấn………………em!”
“…………..Tiểu ngốc,tôi đói bụng,em đi nấu cơm đi!” Giọng nói của Thanh
Phong Tấn khàn khàn lại thầm trầm,yết hầu khẽ nhúc nhích tựa như thật
sâu bên trong khắc chế dục vọng của mình.
Hả?! A! Diệp Vị Ương nghe xong liền hoàn toàn tỉnh táo lại,vội vàng
chạy xuống giường thật nhanh,một lần nữa luống cuống mặc lại bộ áo ngủ
sắp bị người ta cởi xuống, đỏ mặt hận không thể giả bộ làm bức tường. Ai nha! Thực sự là mất mặt chết đi được! Vẻ mặt vừa rồi của cô tựa như một cô gái vội vàng, hoàn toàn chưa thỏa mãn được dục vọng.
Không dám quay đầu lại,cô hướng về phía người trên giường,lầu bầu nói “Cái đó…………….em………….em sẽ đi chuẩn bị, anh………….anh nghỉ ngơi đi, chút
nữa sẽ xong.”
Nói xong chạy như bay ra khỏi phòng ngủ,che mặt chạy vào phòng bếp,vỗ nước vào gò má hồng hồng của mình.
Bên trong phòng,Thanh Phong Tuấn đứng dậy vào phòng tắm xả nước lạnh
tắm,nhìn vết thương bị đạn bắn trên ngực vẫn còn chảy máu, sau khi hắn
xử lý đơn giản xong,mới mặc quần áo một lần nữa ra ngoài.
Tiếp theo hắn nhìn về bóng người bận rộn trong phòng bếp, đi đến phòng của Tiểu Ngân cùng A Viễn cách vách.
Thanh Phong Tuấn trầm mặc nghe tiểu Ngân và A Viễn báo cáo cặn kẽ lại tình hình của Diệp Vị Ương lúc hắn không có ở nhà,không biết hắn
đang nghĩ gì.
Nghe xong sắc mặt của hắn thoáng tái nhợt,trực tiếp cởi áo,hướng về phía tiểu Ngân nói “Xử lý vết thương một chút!”
A Viễn và tiểu Ngân hai người giật mình không thôi, trừ lần trước vì cứu Diệp Vị Ương mà bị thương ngoài ra Thanh Phong Tuấn chưa từng bị
thương lần nào. Hai người nhíu mày cảm thấy vấn đề có chút nghiêm
trọng,thực lực của kẻ địch Huyết Sắc Điện Phủ xem ra rất mạnh.Bọn họ
quan tâm hỏi “Thiếu chủ……”
“Đưng cho cô ấy biết!”
“Nhưng………….”
A Viễn vốn muốn hói hai người ngày ngày ngủ cùng nhau làm sao có thể
không cảm thấy được,chỉ là lời này còn chưa kịp nói ra liền bị ánh mắt
lạnh bằng trừng lại.
Dường như đối với tiểu Ngân việc xử lý vết thương có vẻ như tập mãi
thành thói quen,hắn lấy hòm thuốc ra,nhanh chóng dùng rượu cồn khử
độc,cầm máu,khâu vết thương,không lâu sao làm cho vết thương nhìn có vẻ
không còn nghiêm trọng nữa.
“Chú ý tới nhân viên nữa mới của tập đoàn Dạ Mị tên tiểu Khả đó đồng
thời bảo vệ Diệp vị Ương thật an toàn.” Thanh Phong Tuấn lại phân
phó.Trong cả quá trình xử lý vết thương,chân mày hắn cũng không có nhíu
lại dù chỉ một chút,chỉ là sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Vâng! Thiếu chủ!” A Viễn và tiểu Ngân nghiêm túc nhận lệnh, bọn họ
biết địa vị của Diệp Vị Ương trong suy nghĩ của Thanh Phong Tuấn.
Cùng nhau ăn cơm tối xong, thấy sắc mặt của Thanh Phong Tuấn vẫn còn
chưa tốt lắm, Diệp Vị Ương lập tức dìu hắn về phòng nghỉ ngơi.
Thanh Phong Tuấn ngủ ,Diệp Vị Ương đi dọn bát đũa,sau đó đi tắm rửa
sạch sẽ phát hiện hôn nay một chút buồn ngủ cũng không có, vì vậy cô mở
ti vi lên xem.
Rốt cục đến mười giờ tối,cô mệt mỏi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ đi vào phòng.
Ban đêm,Thanh Phong Tuấn nghe tiếng nhẹ nhàng mở cửa lại nhẹ nhàng đóng lại. Sau đó truyền đến một loạn tiếng động cởi quần áo.
Mà Diệp Vị Ương cũng cảm thấy rõ ràng trong bóng tối có chút mùi vị
tanh tanh. Cô nghi ngờ quay về phía đầu gường lại phát hiện Thanh Phong
Tuấn cũng mở mặt sáng quắc nhìn mình.
Cô thay xong quần áo ngủ cười cười xin lỗi, dịu dàng nói ” Tôi cứ nghĩ là anh đã ngủ rồi!”
Cô bật hết đèn lên, kéo chặt áo ngủ tới cạnh hắn,phát hiện sắc mặt
hắn tái nhợt dị thường,cau mày suy nghĩ một chút, Diệp Vị Ương cũng
không đến nỗi là ngu ngốc dường như lập tức liên tưởng tới cái gì, kinh
hoàng nhưng lại nhẹ nhàng cởi y phục của hắn, cả một cỗ đậm mùi máu tươi tràn ngập căn phòng.
“Anh bị thương?” Ngửi thấy mùi máu tươi rõ ràng như vậy,dưới ánh đèn
nhìn thấy vệt máu lớn đã nhuốm đỏ hơn nửa áo ngủ của Thanh Phong Tuấn
nhìn hết sức chói mắt. Vết thương đã được băng bó tỉ mỉ nhưng lại bị
chảy máu.
“Không được,anh phải đi bệnh viện” Diệp Vị Ương nhìn một cái cũng
biết không phải là vết thương nhẹ, rốt cuộc là người nào có thể khiến
hắn bị thương như vậy?
Tôi không sao. Đã băng bó rồi. Hơn nữa………………đối phương nhất định bị
thương nghiêm trọng hơn so với tôi.” Lời Thanh Phong Tuấn nói là
thật,hắn đã hủy một phần cơ quan của Huyết Sắc Đường Phủ,những tên thuộc hạ kia bị thương nặng hơn. Giờ phút này hắn nhìn thấy sự lo lắng hiện
lên trên đôi lông mày của cô, hắn nhẹ nhàng nhếch miệng tâm tình không
khỏi vui vẻ,cô quan tâm hắn.