ho đến Thanh Phong Tuấn dùng khăn lông ướt bọc lại bàn chân để trần
bị trật,từ từ nhẹ nhàng xoa nhẹ một lúc lâu,xác định không có sưng,hắn
mới đứng lên nói:
“Đi,tôi đưa em về nhà.Còn không trở về mẹ em sẽ lo lắng.”
“Anh. . . . . . thường giúp người khác làm chuyện vậy sao?” Diệp Vị
Ương vẫn không kiềm được lên tiếng,Thanh Phong Tuấn khí chất cao quý
thời điểm chăm sóc người động tác lại thuần thục,cô có chút tò mò chứ
tuyệt đối không phải đang ghen.
“Đồ ngốc,em còn có thể ngốc hơn nữa không!Em là người phụ nữ đầu tiên được tự mình cảm nhận bổn thiếu gia hầu hạ đấy!” Thanh Phong Tuấn trừng phạt nhẹ gõ lên đầu cô,ánh mắt tràn đầy cưng chiều xen thêm phức tạp
nói.
Hắn xử lý vết thương cùng chăm sóc người rất thuần thục là vì hắn
từng được huấn luyện cực khổ trong giới xã hội đen,nhiều khi bị thương
buộc phải tự chửa thương cho mình,sống mới được ông cụ đó coi trọng,hắn
cũng đã quen cuộc sống như thế.
Trước khi đưa Diệp Vị Ương trở về Thanh Phong Tuấn nhận được một cú điện thoại.
“Tiểu Ngân,chuyện gì?” Hắn đứng trước mặt Diệp Vị Ương không e dè hỏi.
“Thiếu gia,nhớ kỹ em lần này mạo hiểm nội ứng giúp cậu,nếu không phải chị Hàn bảo em giúp cậu,em sẽ không làm chuyện thất đức này đấy.Sau này cậu thừa kế vị trí ông cụ nhớ phải báo đáp em đấy.” Bên kia tiểu Ngân
đoán chừng mới vừa tan việc,vừa phát động xe,vừa gọi điện thoại cho
Thanh Phong Tuấn.
Thanh Phong Tuấn nhíu mày,mặc dù căn bản không tính thừa kế vị trí ông cụ nhưng vẫn trả lời có chừng mực,tuyệt không nói ẩu tả:
“Được.Tôi sẽ nhớ cậu giúp tôi một lần.Hàn Thiên Tuyết có liên lạc với cậu không,cô ta còn tốt đó chứ?” Thanh Phong Tuấn nói tới chỗ này,giữa
lông mày mang theo chút lo lắng.
“A,em chỉ nói mấy câu với chị Hàn,đoán không ra tâm trạng chị ấy có
tốt hay không,ba hồi khóc,ba hồi cười,anh có thời gian phải đi xem cô
ấy,chăm sóc cô ấy, dù sao cô ấy chỉ chịu nói với anh.Hơn nữa lần này anh có thể thuận trốn từ Pháp về,chị Hàn cũng giúp một chuyện lớn,tiếp theo anh không phải còn cùng chị Hàn tiến một bước hợp tác mật thiết sao?
Cho nên anh nhất định phải chăm sóc tốt cho chị ấy! Chị ấy từ nhỏ đã rất đáng thương.” Tiểu Ngân ở bên kia điện thoại thao thao bất tuyệt,hắn
rất lo lắng an nguy của Hàn Thiên Tuyết.
“Ừ,tôi biết rồi. Tôi còn có việc,sau này nói.” Nói xong Thanh Phong Tuấn cúp điện thoại.
Từ đầu đến cuối Diệp Vị Ương ở bên cạnh im lặng nghe,không hề nói một câu.
Mặc dù làm việc ở công ty Dạ Phi phàm rất quen thuộc với Tiểu
Ngân,nhưng cô biết có một số chuyện không dễ nói ra chân tướng,mỗi người đều có bí mật,nếu như đối phương không chủ động nói cô tuyệt đối không
mở miệng hỏi.
Thanh Phong Tuấn đối với thái độ thông minh của cô cực kỳ hài
lòng,không có giải thích nhiều,chỉ nói một câu: “Dạ Phi Phàm dám động
cô,nhất định phải bắt công ty hắn trả giá.Dĩ nhiên,tôi đối phó công ty
hắn cũng không hoàn toàn bởi vì cô,cô đừng nghĩ quá nhiều,sau này sẽ
biết.”
Sau này?
Sau này hắn và cô còn có thể thường xuyên gặp mặt sao? Diệp Vị Ương không phát giác bản thân có chút mừng rỡ.
“Đi thôi,đã nói tiễn cô về nhà .” Thanh Phong Tuấn nhét lại di động vào túi,nắm tay cô ra khỏi phòng.