Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 8: Ục niệm chi hỏa



“A! Ừ. . . . . . đừng! A,Phi Phàm anh nhẹ một chút. . . . . . A. . . . . . Đêm vẫn còn rất dài đấy. . . . . .”

Cô thở gấp khước từ người đàn ông lãnh khốc tuấn mỹ như thiên thần trước mặt,tham muốn ập đến đôi tay ôm thật chặc thân thể hắn không muốn rời đi nửa phần.

Cô to gan đem mặt dán chặt lên ngực đối phương,vừa khẽ liếm trêu chọc vừa rên rĩ thành tiếng như muốn thiêu đốt chính cô! Như muốn dùng cả người cô thiêu đốt dục hỏa trong người hắn!

Màn đêm phủ xuống,cuối cùng Hàn Thiên Tuyết mồ hôi dầm dề nằm trong ngực Dạ Phi Phàm mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Hắn không nghĩ đến Hàn Thiên Tuyết nhiệt tình tính khí bốc đồng vậy mà giữ thân thể trong sạch mấy năm qua giành cho hắn,nói không chút cảm động là tuyệt đối gạt người.

Chuyện đi tới tình trạng hôm nay,tổn thương Diệp Vị Ương rồi lại không biết sau này đối mặt Hàn Thiên Tuyết thế nào,nếu như người phụ nữ trong ngực không phải loại không chịu nỗi như hắn nghĩ,vẫn sạch sẽ,hắn có thể trêu đùa xong rồi vứt bỏ sao? Hành động này khác gì cầm thú?

Nếu như Hàn Thiên Tuyết tồi tệ,hắn so với cô càng tệ hơn,nhưng nếu như cô vẫn tốt đẹp,hắn ngược lại không biết nên làm thế nào.

Dạ Phi Phàm phiền muộn nhìn hộp thuốc đặt trong góc phòng khách,đó là chuẩn bị xử lý vết thương cho Diệp Vị Ương,nhưng cô lại bị hắn chọc tức rơi nước mắt chạy đi.Cô không tin hắn,còn hắn cũng vì vậy hoài nghi tình yêu cô dành cho hắn là sâu hay cạn là thật hay giả?

Tự giễu nhìn Hàn Thiên Tuyết mệt mỏi ngủ say bên cạnh,Dạ Phi Phàm ý thức được hắn quả thật tổn thương Diệp Vị Ương,cho nên nghĩ lại hắn có tư cách gì chất vấn cô đây?

Cô khóc rời đi,sắc mặt rất tái nhợt rõ ràng yêu hắn bao nhiêu,điểm này hắn vừa rồi quá tức giận mới không thấy.

Đau lòng. Rối rắm.Mâu thuẫn.Phiền muộn.

Đêm khuya,Dạ Phi Phàm lòng tĩnh lặng như đêm tối,không có một tia ánh sáng.

Diệp Vị Ương không để ý vết thương ở chân,bằng tốc độ nhanh nhất lao ra quán bar Mị Ảnh,trong đêm tối lạnh lẽo cô ôm chặt áo vest của người đàn ông xa lạ nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Giờ phút này dáng vẻ cô có chút chật vật.Mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi có chút xốc xếch,mắt khóc đến có hơi sưng hồng,sắc mặt có chút tái nhợt,bước chân có chút không ổn định.

Không muốn nén lại đây dù chỉ một giây,cô chui vào xe thể thao,dùng cái chân không bị thương nhấn mạnh chân ga tốc hành vọt đi.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình muốn đi đâu,với lại hôm nay đi làm người mẫu thời trang thất bại,cô tuyệt không muốn về nhà đối mặt gương mặt thất vọng của mẹ.

Nhức đầu,chân lại đau,lòng đau hơn.Dạ Phi Phàm tại sao có thể thân thiết với người phụ nữ khác trước mặt cô!

Được rồi,bất luận đi nơi nào cũng được tốt nhất lái xe đến một nơi thật xa,tìm một nơi không có người để xoa dịu vết thương.

Diệp Vị Ương mạnh mẽ đâm tới,dùng tốc độ đua xe chạy hồi lâu cho đến xe hư mới thôi.

Xe cũng không mở được nữa.Diệp Vị Ương chán nản xuống xe,lúc này mới phát hiện cô lái xe đến một địa phương vô cùng vắng vẻ!

Ack,không phải gặp trúng người xấu chứ?

Người đang gặp xui xẻo tùy tiện nói một câu xui xẻo cũng sẽ linh nghiệm,Diệp Vị Ương sâu sắc cảm nhận được điểm này.

Mới mấy phút mà thôi,đường phố vốn âm u vắng vẻ đột nhiên xuất hiện một đám lưu manh cầm dao,cười nhạo bỉ ổi đi về phía cô. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.