“ Từ lão bản yên tâm, Bích Vân Tông ta làm việc quang minh chính đại, tuyệt đối sẽ không giở trò sau lưng.” Thấm Thanh Sách đáp.
Cảm nhận được hai người kia đang nhìn mình, La Ẩn nói: “ Cửu Tinh thần điện ta cũng sẽ không làm trò đê tiện đó.”
“ Tốt, vậy ba người chúng ta một lời đã định. Sáng ngày mai, ở Tử Tinh Đường tranh giành một phen.” Nói xong, Từ Đạt xoay người, rời khỏi nơi đó.
Thẩm Thanh Sách phẩy tay áo, phi thân rời đi. La Ẩn liền thu lại quang dực, đáp xuống đất.
“ Trưởng lão?” Âu Dương Liệt cau mày bước đến.
“ Phái người theo dõi hai người bọn họ.” La Ẩn trầm ổn nói: “ Nếu như bọn họ dám giở trò sau lưng, Cửu Tinh thần điện ta tuyệt đối không bỏ qua.”
Âu Dương Liệt thưa “Vâng” một tiếng, rồi phất tay, lập tức liền có hai người chấp sự thần điện nhận lệnh ẩn vào đám đông dưới kia.
La Ẩn cùng đám người thần điện xoay gót bỏ đi, dân chúng tụ tập dưới kia thấy không còn náo nhiệt để hóng hớt, liền bảo nhau tản ra, có vài người quen biết nhau còn hẹn sáng mai cùng đến Tử Tinh Đường ở phố lớn xem náo nhiệt.
nghịch thiên tiểu cuồng hậu
Tử Đồng nhảy xuống nóc nhà, chạy lướt qua những mái ngói, đi tới một nơi vắng vẻ đầy cây cối rậm rạp.
Nàng liếc mắt nhìn về phía sau, đôi mày khẽ nhăn lại. Tuy không thấy có kẻ theo đuôi mình, nhưng nàng vẫn cảm thấy dường như có một đôi mắt đang dõi theo nàng. Ánh mắt kia, thực rất mạnh mẽ quyết liệt.
“ Trốn trốn tránh tránh cái gì? Có bản lĩnh thì lăn ra đây!” Trong miệng quát khẽ, đôi mắt nàng khẽ hiện ra linh quang, muốn dùng dị năng nhìn xuyên thấu của mình một chút, xem xem rốt cục là người nào đang ẩn mình trốn tránh.
Chợt sau lưng, một ngọn gió từ đâu cuốn đến, nàng mạnh mẽ xoay người, vung quyền.
Nhưng chưa kịp đánh, cổ tay đã bị một bàn tay ấm áp bắt lấy. Nàng lại vung quyền trái, trên ngón tay còn ẩn hiện kim châm ám khí.
Lại một lần nữa, cổ tay nàng bị bắt lại.
Nàng nhấc chân dục đá, nào ngờ đối phương đã lường trước, tránh sang một bên, khiến nàng bị mất thế, liền dùng lực đem hai cánh tay nàng trói lại phía sau, hoàn hảo khoá nàng lại.
Tử Đồng thân thế bị chế trụ không cách nào nhúc nhích được, xem ra nàng không phải là đối thủ của hắn. Đã vậy thì dứt khoát không cần động nữa. Đôi mắt tím âm trầm lạnh lẽo giương lên, nàng muốn nhìn một chút kẻ đến là người nào.
Tầm mắt vừa phóng tới, hiện ra là một khuôn mặt anh tuấn như ngọc, đích xác chính là hắc y nhân nàng gặp trên tàng cây đêm đó.
Giờ phút này, gương mặt của hắn hoàn toàn bại lộ dưới ánh mặt trời, ánh nắng thoa lên mặt hắn một tầng kim quang sáng chói, thiếu vài phần lãnh ngạo (lạnh lùng + cao ngạo) lại càng hiện rõ hình dáng mê hoặc, khuynh đảo chúng sinh của hắn.
“ Xem ra lần trước ta đã xem thường ngươi rồi.” ánh mắt hắc y nam tử chuẩn xác nhìn vào đôi đồng tử của nàng, nhìn chăm chú vào mặt nạ màu đen trên mặt nàng, đôi mày hắn khẽ nhíu lại, tay khẽ gỡ mặt nạ của nàng ra, khuôn mặt tinh xảo của nàng hiện ra dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, đồng tử hắn khẽ co lại.“ Quả nhiên, thực xứng đôi với ta.”
Đêm đó, thời điểm hắn gặp nàng, trên mặt nàng tràn đầy độc bao, hắn cũng không biết nàng thực sự có bộ dáng tuyệt mỹ như thế.
Hiện tại, mặt nàng đã sớm hồi phục. Khuôn mặt mặc dù còn nét ngây thơ, nhưng cũng đã hiển lộ nét xinh đẹp, chính là một tiểu mỹ nhân.
"Ba năm sau, ta cưới ngươi."
Sáu chữ này, giống như lúc trước hắn từng nói hắn muốn nàng, quả thực giống nhau, rất bá đạo. Giọng nói này, tựa hồ đã xem nàng là vật chiếm hữu.
Tử Đồng khinh bỉ. Hắn cho rằng mình là ai? Muốn cưới nàng? Hắn có hỏi qua ý của nàng sao??
“ Ta nói rồi, ta không thích ngươi.”
Rõ ràng thân thể nàng đã bị khống chế, giọng nàng vẫn như trước là một cỗ kiêu ngạo.
Hắc y nam tử nhíu mày, nói: “ Ta cũng đã nói rồi, ngươi chỉ cần thần phục ta là đủ!”
Trong từ điển của hắn, chỉ có một từ duy nhất: chinh phục.
Hắn muốn, hắn chinh phục, hắn không muốn, hắn chinh phục, sau đó tự tay hủy diệt!