Không đợi thân hạc kia đáp xuống, một thân ảnh đã theo lưng hạc hạ xuống cái liễn trúc (kiệu trúc) mà các võ sĩ đang khiêng kia.
Người này có bộ râu dài trắng bạc, không biết đã sống bao nhiêu năm tuổi, nhưng khuôn mặt kia lại như một tiểu hài đồng không có nửa điểm vết nhăn, khoác trên người bộ thanh bào bồng bềnh, giữa ấn đường lộ một ấn ký hồng nhạt.
Tiên phong đạo cốc, phảng phất tuyệt thế thần tiên.
La Ẩn quan sát người này, độc nhiên sắc mặt của lão liền thay đổi.
Vị kia nhẹ nhàng nâng tay, thân hạc khổng lồ giữa không trung kia liền hoá thành một đạo ánh sáng biến mất trong lòng bàn tay hắn, khẽ mỉm cười nhìn người đối diện mình ngồi trong liễn trắng kia, nhàn nhạt mở miệng "La Đạo Trưởng, đã lâu không gặp".
La Ẩn trong nội tâm mặc dù không muốn, lão vẫn phải đứng dậy, hướng tới người nọ mà thi lễ một cái: "Vãn bối thật không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp được Vân Tông tông chủ."
"Vân Tông tông chủ, người này chẳng phải chính là Vân Tông tông chủ Vân Thủy Thiện hay sao??"
"Còn thắc mắc làm cái gì? Nếu không phải là Bích Vân Tông tông chủ, Đại trưởng lão La Ẩn có thể tự xưng vãn bối sao?"
Mọi người tứ phía đang vây xem, vốn còn đang suy đoán xem người nọ có phải là đang giả thân phận hay không, nghe được câu này, tất cả đều cả kinh hít một luồng khí lạnh.
Bích Vân Tông tông chủ, chính là người có thân phận sánh ngang với điện chủ Cửu Tinh thần điện, thế mà lúc này đây cũng tự mình đến đây tranh đấu.
Xem ra, vị thiếu niên này đối với Bích Vân Tông thực sự rất quan trọng.
Mọi người đều đang thầm cảm thản, thì lúc đó ở hai phía Bắc Nam lại xuất hiện thêm hai nhóm người khác theo đường lớn mà tới.
Phía bắc, một nhóm người diện trên người bộ huyền phục thần bí, dẫn đầu chính là đầu trọc Từ Đạt khoác lên mình bộ hoa y.
Phía nam, một nhóm nhỏ vệ sĩ nâng một cỗ tử kiệu (cỗ kiệu màu tím) hướng đến Đại Hội.
Trận thế so với tam phương thế lực quả thực hơi nhỏ, nhưng mà, lai lịch thì lại không thua kém chút nào.
Cỗ kiệu kia mới xuất hiện, đã có người nhận ra đó là người của Tử Gia.
Ở Tử Diệu Thành này, ảnh hưởng của Tử Gia là không nhỏ, so với Cửu Tinh thần điẹn cùng Bích Vân Tông từ xa tới kia, Tử Gia đối với Tử Diệu Thành có thể nói là một Đại Gia Tộc hùng mạnh nhất.
"Không lẽ, người của Tử Gia cũng muốn tới tranh đấu, không biết người ngồi trong kiệu kia là ai??"
"Nhìn quanh mà xem, dù sao sẽ rất náo nhiệt."
Một đám quần chúng vây xem, người người hưng phấn hít hà, hai mắt tỏa sáng.
Ở chính giữa giao lộ, bốn phương tề tụ, Một đám người nheo nhóc hiếu kỳ quan sát, tò mò vị thiếu niên kia sao còn chưa xuất hiện.
Bắt đầu!
Cách đó không xa, ở quảng trường gác chuông Tử Tinh, một tiếng chuông xa xăm ngân vang lên.
Đây là tiếng chuông báo hiệu, cách một canh giờ sẽ đánh một lần, tiếng chuông ngay lúc này chính là đại biểu cho biết đã tới giữa giờ Ngọ.
Tiếng chuông vang lên, đồng thời trên mái nhà giữa phố, một thân ảnh xuất hiện bay xuống, nhẹ nhàng đáp vào khu vực diễn ra Đại Hội.
Người đó, vận một bộ hắc y rộng thùng thình, trên khuôn mặt đeo một chiếc mặt nạ che phủ nửa khuôn mặt trên, đôi mắt màu tím dưới ánh nắng mặt trời trong thấu như thủy tinh, không ai khác chính là Tử Đồng.
"Đã làm mọi người chờ lâu." Tử Đồng liếc nhìn bốn phía, trong một khoảnh khắc đôi mắt khẽ dừng lại trên cỗ tử kiệu kia một lát. "Tại hạ rất cảm kích chư vị đã xem trọng tại hạ, Cửu Tinh thần điện cùng Bích Vân Tông đều có sức ảnh hưởng lớn Bắc Châu Đại Lục, vị Từ Lão Bản này cũng có lai lịch hơn người, lựa chọn ai cũng là cực kỳ khó khăn, cho nên, tại hạ đành thỉnh các vị cảm phiền nói rõ một chút, xem lựa chọn các vị có ích lợi gì đối với taị hạ đây?"
"Nếu vậy để tại hạ nói trước vậy, nhị vị không cảm thấy phiền chứ?"
Phía bên trúc liễn, Bích Vân Tông tông chủ Vân Thủy Thiện là người mở miệng đầu tiên.